Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc

CHƯƠNG 195: ĐỪNG LÀM KHÓ CÔ



 

Chờ một lúc, Tiểu Nhan câm hai phần cơm về, đặt một phần tới trước mặt cô.

 

"Chà, thấy tối hôm qua cậu quá cực khổ, tớ lấy thêm thức ăn cho cậu đấy." Tiếu Nhan nói đến đây, vẻ mặt đắc ý: "Thế nào? Có phải tớ rất yêu cậu không?”

 

Thẩm Cửu thấy trong bát xuất hiện thêm tới miếng ức gà, có phân bất đắc dĩ mở miệng nói: “Cậu đấy."

 

"Vậy cậu nghĩ xong phải nói thế nào chưa? Cậu nhanh nói cho tớ biết đi, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?"

 

Trong lòng Thẩm Cửu hiểu rõ Tiểu Nhan đối xử với mình thế nào. Chỉ là... chuyện của cô quá phức tạp, bây giờ nói ra đúng là hơi khó khăn.

 

Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu chỉ có thể nói: "Ở đây tai vách mạch rừng, không phải nơi tốt để nói chuyện. Nếu để cho ai có tâm nghe được, đến lúc đó lại phải...

 

Tiểu Nhan cũng nghĩ đến điều gì, gật đầu phụ họa: "Cũng đúng, nếu mọi người biết thân phận của cậu, không chừng phải sẽ ăn cậu mất. Vậy thôi, hôm khác cậu lại nói với tớ cũng được."

 

"Cảm ơn cậu, Tiểu Nhan”

 

Tiểu Nhan mỉm cười, xua tay không để ý nói: "Cám ơn cái gì chứ? Chúng ta là bạn mà."

 

"Đúng rồi, nói đến chuyện này, tớ cảm thấy cậu vẫn nên cách xa Hàn Mai Linh một chút. Cậu có nghe đêm qua cô ta nói gì về cậu chủ tập đoàn Triệu thị không? Mặc dù các cậu là bạn tốt, nhưng tớ vẫn muốn nhắc cậu một câu, người bạn kia của cậu chẳng hiền lành gì đâu, cậu phải cẩn thận một chút."

 

Lại nghe Tiểu Nhan nói không tốt về Hàn Mai Linh, Thẩm Cửu không vui nhíu mày.

 

"Tiểu Nhan, vậy cậu có biết nói xấu sau lưng người khác là chuyện không có đạo đức không?”

 

"Tớ biết chứ! Nhưng tớ không nhịn được. Tớ vừa nhìn cô ta đã thấy ghét. Về sau gặp mặt, cảm giác này không chỉ không biến mất, trái lại càng mãnh liệt hơn. Cửu Cửu cậu biết không? Trực giác của tớ luôn rất chuẩn đấy. Dù sao cậu cũng nhất định phải cẩn thận Hàn Mai Linh."





 

Thẩm Cửu không nghe nổi nữa đứng phắt dậy. Tiểu Nhan sợ đến mức biến sắc, vội vàng kéo cô lại.

 

"Được rồi, được rồi, tớ không nói là được rồi chứ? Ôi cô gái này, tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà? Đêm qua cô ta vì tranh vị trí đứng đầu mà liều mạng bao nhiêu. Là tớ phát hiện không thấy cậu đâu, nếu không phải nhờ tớ... Hừ!"

 

Tiểu Nhan vừa nói vừa tức giận gắp một miếng sườn bỏ vào trong miệng nhai.

 

"Tớ biết là cậu giúp tớ, cho nên tớ rất biết ơn cậu. Chờ tớ nhận được tiền lương, đến lúc đó sẽ mời cậu ăn cơm."

 

"Một lời đã định."

 

Sau khi hai người đạt được nhận thức chung, ăn cơm xong mỗi người thì rời đi.

 

Khi Thẩm Cửu trở lại bộ phận, lại phát hiện

 

Diệp Tử - trợ lý của Dạ Y Viễn đang chờ ở chỗ của cô. Bởi vì cô ta là người tâm phúc trước mặt Dạ Y Viễn, cho nên trong bộ phận có không ít người đang cố làm quen với cô ta. Thẩm Cửu vừa vào cửa, lại thấy rất nhiều người đang vây quanh bên cạnh Diệp Tử.

 

"Phó tổng giám đốc Dạ của chúng ta bình thường trông thế nào? Một người trông dịu dàng như vậy, đã có bạn gái chưa thế?"

 

"Chị Diệp Tử, Phó tổng giám đốc Dạ chúng ta thích kiểu phụ nữ nào vậy? Ngài ấy..."

 

Sau khi Diệp Tử bước vào thì bị đám người kia làm phiên muốn chết, nhưng lại không tiện nổi cáu. Cô ta thật vất vả mới đợi được Thẩm Cửu tới, lập tức đứng phắt dậy: "Cô tới rồi."

 

Thẩm Cửu đứng tại chỗ, nhìn cô ta với vẻ khó hiểu.

 

"Cô đã được điều chỉnh chức vụ, nên tôi theo lệnh của Phó tổng giám đốc Dạ tới đón cô qua nhậm chức."

 

Thẩm Cửu: "..."

 

Có cần phải ngang nhiên nói cho mọi người nghe như vậy không? Lại tự nhiên tạo thêm kẻ thù địch cho cô. Nhưng... cho dù không nói, mọi người cũng đều biết chuyện cô bị điều chỉnh chức vụ, nên kẻ địch thì vẫn là kẻ địch thôi.

 

Thẩm Cửu mím môi, lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy ở đây rất tốt, sẽ không qua nữa."

 

Diệp Tử đi về phía cô rồi dừng lại ở trước mặt cô. "Không được đâu cô Thẩm. Đây là điều chỉnh chức vụ chứ không phải là hỏi ý kiến. Tôi cho cô mười phút để thu dọn đồ."

 

Đây là uy hiếp à?





 

"Ái chà Tiểu Cửu à, Phó tổng giám đốc Dạ cũng đã điêu cô qua, cô còn kiểu cách như vậy làm gì? Chẳng lẽ cô muốn Phó tổng giám đốc Dạ tự mình đến mời cô sao?"

 

"Đúng vậy, cho dù là muốn ra vẻ cũng phải có giới hạn chứ? Phó tổng giám đốc Dạ điều chuyển công tác cho cô là cô đã may mắn lắm

rôi, sao cô còn không biết đủ vậy?"

 

Bọn họ còn nhìn Thẩm Cửu với ánh mắt như nhìn quái vật, nói những lời ghét bỏ, giống như Thẩm Cửu rất không biết điều, nếu cô từ chối lại chính là kẻ ác vậy.

 

Thẩm Cửu nghĩ tới đây thì cong môi mỉm cười: "Các người muốn qua như vậy, hoàn toàn có thể đi thay tôi mà? Trợ lý Diệp Tử, ngài nói có đúng không?”

 

Thẩm Cửu nói xong thì đi thẳng tới chỗ của mình và ngồi xuống, sau đó mở máy tính ra, hoàn toàn là dáng vẻ không muốn thu dọn đồ đạc.

 

"Trợ lý Diệp Tử, nếu không cô nói với Phó tổng giám đốc Dạ để chúng ta qua cho. Cô Tiểu Cửu này thật không biết điều mà."

 

Diệp Tử bất đắc dĩ liếc nhìn Thẩm Cửu. Cô ta làm trợ lý cho Dạ Y Viễn lâu như vậy, sao có thể không nhìn ra tâm trạng và ánh mắt của Dạ Y Viễn? Anh ta bảo mình đích thân tới đón, cô ta càng không dám có thái độ quá cứng rắn với Thẩm Cửu. Bây giờ Thẩm Cửu không hề muốn đi, Diệp Tử cũng không dám nói những lời uy hiếp gì đó với cô.

 

Cuối cùng, cô ta chỉ có thể đuổi mọi người đi, sau đó đi tới bên cạnh Thẩm Cửu và cúi người khẽ nói: "Bà cô của tôi ơi, tôi cũng đã đích thân tới đón cô, cô lại cho tôi chút mặt mũi, thu dọn đồ đạc đi theo tôi đi."

 

Thẩm Cửu nhìn thẳng vào mắt cô ta, trên mặt không hề có ý cười.

 

"Trợ lý Diệp, mong cô trở lại nói với Phó tổng giám đốc Dạ, bảo anh ta đừng làm khó tôi. Ở đây... công việc rất tốt. Nếu anh ta thật sự suy nghĩ cho tôi, lại mời về đi"

 

"Ở đây có gì tốt chứ? Qua bên kia, Phó tổng giám đốc Dạ có thể tự mình bảo vệ cô, như vậy... cô còn không muốn sao?"

 

Thẩm Cửu lắc đầu: "Đó không phải là điêu tôi muốn, cũng không phải là điều tôi nên làm. Cô trở về đi."

Diệp Tử cuối cùng thấy cô thật sự kiên định, chỉ có thể rời đi.

Thẩm Cửu yên tĩnh được một buổi chiều. Chờ hết giờ làm việc, cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngồi xe buýt về nhà.

Nhưng cô lại gặp được một người quen ở cổng công ty, Lâm Tuấn.

Lâm Tuấn canh ở cửa, ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng khi nhìn thấy Thẩm Cửu, anh ta chạy về phía cô, nhưng lại bị bảo vệ cản lại.

Thẩm Cửu biến sắc, tránh anh ta đi về một phía khác. Lâm Tuấn lại chỉ về phía cô nói: "Tôi biết cô ta. Tôi tới tới tìm cô ta. Thẩm Cửu, Thẩm Cửu, mẹ nó, cô tới đây cho tôi."

Không ít người nghe được tiếng động thì nhìn sang bên này. Thẩm Cửu chỉ có thể đi tới: “Thật ngại quá, anh ta là bạn tôi. Anh theo tôi qua đây."

Thẩm Cửu dẫn theo anh ta rời đi, Lâm Tuấn cũng đuổi theo sát phía sau.

Mãi đến một góc vắng người, Thẩm Cửu mới dừng lại.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta đã ly hôn rồi đi? Vậy mà anh còn ba lần, bốn lượt dây dưa với tôi. Bản thân anh còn không thấy buồn nôn sao?”

Thẩm Cửu vừa hỏi mấy vấn đề này, Lâm Tuấn lại đột nhiên bịch một tiếng, quỳ ở trước mặt cô.

Động tác này làm Thẩm Cửu giật mình: “Anh làm gì vậy? Anh đứng lên đi!"

"Cửu Cửu, trước đây đều là tôi không đúng, cô tha cho tôi đi!"

Thẩm Cửu: "... Anh rốt cuộc đang nói gì vậy? Anh đứng lên đi!"

Anh ta đột nhiên quỳ xuống cầu xin cô tha thứ, Thẩm Cửu cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra.

Lâm Tuấn không đứng dậy, trái lại nắm lấy góc quân của cô: "Cửu Cửu, tôi là một kẻ vô sỉ, tôi không phải là người. Cô xem như nể tình trước đây chúng ta là vợ chồng, bảo người đàn ông nhà cô đừng tiếp tục đối phó với tôi nữa đi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 83 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status