Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc

CHƯƠNG 306: CÔ ĐẾN RỒI



Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

CHƯƠNG 306: CÔ ĐẾN RỒI

Trước khi đến nơi tổ chức bữa tiệc, ai cũng không biết tình huống gì và xảy ra như thế nào.

Chỉ là hiện tại, cô còn có thể ôm hy vọng lớn thôi.

Đang suy tư, Dạ Y Viễn đột nhiên suy yếu lên tiếng nói: “Sau khi em đi xuống, tôi sẽ không đi vào trong với em, miễn cho Âu Thần hiểu lầm gì đó.”

Nghe vậy, cổ họng Thẩm Cửu nghẹn lại, nói không ra lời, chỉ có thể gật đầu.

Sau đó, cô lại nghe được một tiếng cười nhạt của Dạ Y Viễn.

Cô cắn môi dưới nhìn về phía cửa sổ, lại vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của Dạ Y Viễn phản chiếu trên cửa sổ xe, thoạt nhìn anh ta yếu ớt như vậy, hơn nữa bộ dáng kia cực kỳ giống một người đáng thương. Còn có đôi mắt đỏ hồng của cô cũng phản chiếu trên cửa kính xe, Thẩm Cửu không dám nhìn nữa, vội vàng cúi đầu, để nước mắt rơi xuống váy.

Chiếc váy được may bằng lụa mỏng, nước mắt nhanh chóng biến mất.

Tài xế lái xe rất ổn định, hơn nữa điểm này không tắc xe, rất nhanh đã đến nơi.

“Hai người nói nơi này sao? Phía trước có quá nhiều người, xe chạy qua cũng không tiện lắm, dừng ở đây có được không?” Tài xế quay đầu lại hỏi Dạ Y Viễn.

Dạ Y Viễn cười gật đầu: “Đương nhiên có thể, ở chỗ này đi.”

Nói xong anh ta nhìn về phía Thẩm Cửu: “Em có thể tự mình làm được không?”

Thẩm Cửu dùng sức gật đầu, cô đương nhiên có thể, Dạ Y Viễn bị thương nặng như vậy cũng đã cố gắng đưa cô đến đây, làm sao cô còn có cái gì không thể chứ?

“Đương nhiên, nhưng anh cả, anh…”

Dạ Y Viễn mặt mày ôn nhu cười với cô, đột nhiên đưa tay chạm vào đầu Thẩm Cửu, Thẩm Cửu theo bản năng muốn né tránh tay anh ta, nhưng một giây sau cô nghĩ tới điều gì đó lại dừng động tác lại, không nghiêng người ra sau nữa.

Mà tay Dạ Y Viễn dừng lại trên không trung một lát, lại lần nữa xoa đầu cô, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa: “Yên tâm đi, đi theo trái tim của em làm chuyện em muốn làm, không cần lo cho tôi, tôi sẽ trở về bệnh viện dưỡng thương thật tốt, được không?”

“Ừm.” Thẩm Cửu đỏ mắt gật đầu: “Anh cả, chờ tôi xử lý xong bên này tôi nhất định sẽ đến bệnh viện thăm anh.”

Được, anh cả đang ở trong bệnh viện chờ em.” Dạ Y Viễn cuối cùng cũng mỉm cười với cô, thấy mái tóc đen của cô rối tung, lại đưa tay giúp cô sửa sang lại vài sợi tóc rối: “Mặc dù kiểu tóc và váy đều bị hỏng, trang điểm cũng hơi thay đổi, nhưng bây giờ không còn thời gian để làm những thứ này nữa, đi tìm Âu Thần trước, biết chưa?”

“Vậy anh cả, tôi đi trước.”

“Cẩn thận đấy.”

Đẩy cửa xe ra, Thẩm Cửu đi giày cao gót cẩn thận xuống xe, sau khi cô đóng cửa xe đi được hai bước lại không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Y Viễn, Dạ Y Viễn ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn cô.

Cho người ta một loại ảo giác vạn năm.

Thẩm Cửu cắn môi dưới, quên đi, đã đến đây rồi, cô không thể quay đầu lại nữa.

Bất kể như thế nào, trước tiên tìm được Âu Thần rồi nói sau.

Sau khi Thẩm Cửu hạ quyết tâm, ánh mắt của cô cũng trở nên kiên định hơn, nhanh chóng cất bước đi về phía đám người đông đúc phía trước.

Lúc này, cũng đã tiến hành kết thúc bữa tiệc, trong nguyên buổi tiệc nét mặt Dạ Âu Thần đều âm trầm, xanh mét, khí tức trên người cũng lạnh như băng, tất cả mọi người không dám chọc anh, bởi vì anh giống như một Diêm Vương mặt lạnh, khí thế trên người mạnh đến dọa người.

Lang An đều cố gắng trốn thật xa, sợ rước họa vào thân.

Thời gian trôi qua càng lâu, trong lòng Lang An lo lắng càng nhiều, sau đó anh ta suy nghĩ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra với mợ chủ phía bên kia?

Rõ ràng đã nói nhất định sẽ đến hội trường, lễ phục cũng đã cầm, địa chỉ cũng đã gửi, tin nhắn cũng đã trả lời, tại sao lại không thấy bóng dáng? Kỳ lạ hơn là, điện thoại cũng không gọi được.

Lang An đột nhiên có một loại dự cảm không rõ, có thể đã xảy ra chuyện gì hay không? Nếu không thì không nên như vậy chứ? Dáng vẻ bình thường của thiếu phu nhân, nhìn qua chính là có tình cảm với cậu Dạ, cho dù tối nay đi gặp Dạ Y Viễn, cũng không nên…

Nghĩ đến đây, Lang An biến sắc, đột nhiên nghĩ đến cái gì.

Mà giờ này khắc này, Thẩm Cửu đã đi đến bên cửa lớn, mặc dù Dạ Y Viễn đã sửa lại tóc cho cô một chút, nhưng dáng vẻ của nàng vẫn rất chật vật.

Trải qua một hồi sinh tử, lại đến bệnh viện một chuyến, lúc này lại từ bệnh viện chạy tới, có thể không chật vật sao?

Cô vừa đi tới cửa đã bị người ngăn lại, Thẩm Cửu giật mình, sau đó nói: “Tôi, tôi tới tham gia bữa tiệc.”

Mấy người tiếp khách nhìn cô một cái, sau đó lên tiếng nói: “Tham gia bữa tiệc sao? Xin cô cho tôi xem thư mời.”

“Thư mời?”

Thẩm Cửu biến sắc, cô… Cô vốn không có giấy mời? Lúc đó Dạ Âu Thần chỉ cho cô một bộ lễ phục, cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn tới trực tiếp tham gia là được rồi, không nghĩ tới đi vào lại còn muốn thư mời.

Nhưng bây giờ ngẫm lại cũng đúng, Dạ Âu Thần không đưa cho cô thư mời cũng bình thường, nếu như cô đi theo anh vào sảnh, vậy căn bản là không cần thư mời gì.

“Không có thư mời? Vậy xin thứ lỗi cho, chúng tôi không thể để cô đi vào.”

Dù sao bữa tiệc hôm nay không phải chuyện đùa, hơn nữa bữa tiệc của nhân sĩ thượng lưu không phải ai cũng có thể đi vào.

Nếu không cẩn thận mấy tên lừa đảo trà trộn vào, hoặc là giết người gì đó, vậy thì sao?

“Xin lỗi, tôi quên mang thư mời mất rồi, vừa rồi trên đường tôi tới có xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, mới vừa từ bệnh viện chạy tới đây, tất cả đồ đạc của tôi đều ở sở cảnh sát, có thể cho tôi vào không?”

Nghe vậy, mấy người nhìn cô, phát hiện cô khá chật vật, mấy người này cũng nửa tin nửa ngờ nhìn nhau.

Theo lý mà nói, bây giờ cũng phải kết thúc rồi, người có tâm cũng sẽ không lựa chọn vào lúc này. Hơn nữa cho dù lựa chọn vào lúc này cũng sẽ không ăn mặc giống như cô, hơn nữa vết thương trên mặt và cánh tay của cô thoạt nhìn rất chân thật, quả thật giống như là gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

“Thật sự xin lỗi cô gái, chúng tôi rất đồng tình với cảnh ngộ của cô, nhưng bữa tiệc hôm nay không có thư mời là không thể đi vào, xin cô thông cảm một chút.”

Sắc mặt Thẩm Cửu lập tức trở nên trắng bệch, cô cắn chặt môi dưới của mình.

Nếu như không thể đi vào, vậy có phải là cô không tìm thấy Dạ Âu Thần không?

Nghĩ đến đây, cô gấp giọng mở miệng nói: “Tôi có thể hiểu cho mọi người, tôi đây không đi vào nữa, nhưng mà… Có thể phiền mấy ngưười có thể giúp tôi thông báo cho Dạ Âu Thần một tiếng được không?”

Nghe được tên mà cô nói ra, mấy người này biến sắc.

“Tại sao cô lại gọi thẳng tên cậu Dạ của chúng tôi? Cô là ai?”

“Tôi…” Thẩm Cửu thấy trong mắt bọn họ lộ ra ánh mắt sợ hãi, sợ tới mức rụt cổ lại, sửa lời nói: “Tôi đây không tìm Dạ Âu Thần, mấy người giúp tôi tìm Lang An một chút có được không?”

Ngay cả tên trợ lý bên cạnh Âu Thần cũng gọi thẳng ra, mấy người đưa mắt nhìn nhau.

“Làm phiền mấy người nói với Lang An một tiếng, là tôi tới trễ, thật xin lỗi, nhưng tôi không phải cố ý, chuyện có nguyên nhân cả, tôi muốn giải thích một chút.”

Cô nói rất chân thành, hơn nữa bộ dạng biểu lộ chân tình khiến cho mấy người cũng không hoài nghi nữa, một người trong đó nói: “Vậy cô ở chỗ này chờ một chút, tôi đi tìm trợ lý Lang.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 83 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status