Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc

CHƯƠNG 317: EM CÒN MUỐN TRỞ LẠI BÊN CẠNH CẬU TA KHÔNG?



CHƯƠNG 317: EM CÒN MUỐN TRỞ LẠI BÊN CẠNH CẬU TA KHÔNG?

Diệp Tử ngẩn ra, sau đó nghiêng người, nhường †âm mắt cho Dạ Y Viễn, đồng thời nhẹ giọng giải thích: “Trước khi Tổng Giám đốc tỉnh dậy, cô Thẩm đã ăn cháo rồi, sức khỏe cũng không có trở ngại gì lớn lắm”

Nghe thấy cô không sao, Dạ Y Viễn lại nhìn về phía cô ngồi. Mặc dù sắc mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt, nhưng có thể nhìn ra, trạng thái tinh thần của cô tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua khi cô sốt cao.

Dạ Y Viễn khẽ kéo đôi môi mỏng tái nhợt của mình ra, cánh môi lập tức khô khốc: “Không sao là tốt rồi”

“Phó Tổng Giám đốc Dạ uống nước trước đi”

Dạ Y Viễn không động đậy, ánh mắt chỉ nhìn về phía Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu cũng đang nhìn anh ta. Vốn dĩ cô chỉ muốn nhìn xem anh ta có làm sao không, nhưng ánh mắt nóng bỏng của anh ta khiến cô cảm thấy rất ngượng. Lúc này, Diệp Tử bưng cốc nước đến trước mặt Dạ Y Viễn. Kết quả, anh ta không nhận lấy cốc nước, mà chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Cửu.

“Khụ, khụ..” Thẩm Cửu hơi ngượng, ho nhẹ một tiếng, sau đó vén chăn lên, nhổm người đi xuống giường.

Cô đi đến bên cạnh Diệp Tử, Diệp Tử cười híp mắt đưa cốc nước cho cô. Thẩm Cửu liếc cô ta một cái, vừa khéo chạm mắt với cô ta. Diệp Tử trao cho cô ánh mắt “rất biết nghe lời”, sau đó cô ta trực tiếp đứng lên, nói: “Tôi ra ngoài mua chút đồ, sẽ về nhanh thôi”

Nói xong, cô ta bước đi mạnh mế trên đôi giày cao gót của mình, rồi rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi Diệp Tử đi khỏi, đáy mắt Dạ Y Viễn lập tức xẹt qua tia cười nhạt. Cô thư ký này thật biết điều, khi đến thời khắc quan trọng, biểu hiện của cô ta vẫn khiến anh rất hài lòng.

“Cái đó… anh vừa tỉnh lại, uống chút nước trước đi” Thẩm Cửu đưa cốc nước đến trước mặt Dạ Y Viễn, ý bảo anh ta uống nước.

Nhưng Dạ Y Viễn không nói gì, cũng không nhận lấy cốc nước của cô, mà chỉ yên lặng nhìn cô.

“Anh không, không khát sao?” Thẩm Cửu bưng cốc nước, cảm thấy hơi khó xử, không biết nên làm như thế nào.

lôi không có sức” Dạ Y Viễn thản nhiên lên tiếng.

Nghe vậy, lúc đầu, Thẩm Cửu không hiểu ý của anh ta lắm. Nhưng sau khi phản ứng lại, chẳng nhẽ ý của Dạ Y Viễn là anh ta không có sức cầm cốc nước, muốn cô cho anh ta uống nước ư?

Thẩm Cửu lập tức đỏ mặt, cô vô cùng ngượng ngùng dưới cái nhìn của Dạ Y Viễn, do đó cô vội vã đặt cốc nước lên bàn.

Thấy hành động này của cô, ánh sáng trong mắt của Dạ Y Viễn hơi tối đi. Một lát sau, anh ta khế mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói một câu nào.

Bầu không khí trong phòng bệnh trở nên vô cùng ngượng ngùng. Với quan hệ hiện giờ của Thẩm Cửu và Dạ Y Viễn, cô đương nhiên không thể chủ động cho anh ta uống nước được. Nhiều nhất, cô chỉ có thể bưng cốc nước đến trước mặt anh ta, để anh ta tự mình uống mà thôi.

“Hay là… tôi gọi y tá đến!”

Nói đến đây, Thẩm Cửu giống như bắt được một chiếc phao cứu sinh, cô lập tức xoay người, muốn đi ra ngoài gọi y tá. Nhìn bóng lưng rời đi của cô, Dạ Y Viễn có chút dở khóc dở cười. Chỉ vì một cốc nước, mà cô lại có thể nghĩ đến đi tìm y tá, đúng là chỉ có cô mới làm như vậy.

“Quay lại” Dạ Y Viễn uể oải lên tiếng.

Cô đành phải dừng bước, quay đầu lại, căn chặt môi dưới, nhìn anh ta.

Bộ dạng này trông rất đáng thương, giống như Dạ Y Viên đang đưa ra yêu cầu làm khó người khác vậy. Nhưng anh cũng biết, anh quả thật đang muốn làm khó cô.

Nghĩ đến điều này, Dạ Y Viễn thản nhiên mỉm cười: “Chỉ muốn đùa giỡn với em một chút thôi mà, em định đi tìm y tá thật đấy à?”

“Ban nấy, chẳng qua là tôi nhất thời nối hứng, muốn trêu chọc em một chút thôi, nhưng bây giờ sẽ không làm vậy nữa… Xin lỗi em”

Nghe vậy, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Sau khi nhìn thấy tia áy náy nơi đáy mắt anh ta, cô xấu hổ, cụp mắt xuống, nói: “Người nên nói xin lỗi phải là tôi mới đúng. Anh cứu tôi, làm nhiều chuyện cho tôi như vậy, nhưng tôi lại…”

Ngay đến cả một cốc nước, cô cũng không muốn cho anh ta uống.

Nhưng… cô thật sự không làm được!

Dạ Y Viễn không làm khó cô nữa, anh ta nhổm người dậy, đưa tay ra với lấy cốc nước trên bàn. Thẩm Cửu thấy vậy, vội vã đi qua đó, chủ động cầm cốc nước lên, đưa đến trước mặt anh ta.

Trong lúc Dạ Y Viễn đón lấy cốc nước, tay của anh ta không cẩn thận chạm vào tay cô. Thẩm Cửu bị dọa sợ, vội vã rụt tay lại. May mà Dạ Y Viễn đã cầm vững cốc nước. Thấy hành động này của cô, anh ta lập tức tối sâm mắt lại.

Dạ Y Viễn đưa cốc nước đến bên môi, uống vài ngụm. Sau khi làm trơn cổ họng, anh ta mới lên tiếng lần nữa: “Tôi sẽ không làm gì em đâu, do đó, em đừng sợ tôi như vậy”

Dạ Y Viễn không nói thì thôi, anh ta vừa nói, cô lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô không tiếp lời Dạ Y Viễn, mà chỉ đứng bên cạnh.

Đến khi Dạ Y Viễn uống nước xong, cô muốn đưa tay ra nhận lấy cốc nước, nhưng lúc này, Dạ Y Viễn đột nhiên lên tiếng: “Em quay về nghỉ ngơi đi”

Bàn tay của Thẩm Cửu cứng đờ giữa không trung, một lúc sau, cô mới thu tay lại.

“Xin lỗi..” Thật lâu sau, cô nói xin lỗi Dạ Y Viễn, rồi quay người chuẩn bị trở lại giường bệnh của mình.

Dạ Y Viễn nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên lên tiếng: “Thẩm Cửu”

Nghe vậy, Thẩm Cửu lập tức dừng bước, nhưng cô không quay đầu lại.

“Em còn muốn quay lại bên cạnh cậu ta không?”

Thẩm Cửu yên lặng một lúc lâu, sau đó, cô mới quay đầu lại, nói: “Tôi đã rời khỏi anh ấy rồi ư? Tôi còn rất nhiều điều chưa nói rõ ràng với anh ấy. Tôi nhất định phải hỏi anh ấy thật rõ ràng, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra”

“Sau khi hỏi rõ ràng rồi thì sao? Tôi đã nhìn thấy bản Hợp đồng ly hôn đó rồi: Thẩm Cửu vô thức siết chặt bàn tay đang rũ xuống hai bên, cô căn chặt răng.

“Cậu ta đã muốn ly hôn với em rồi. Nếu em còn tiếp tục đến tìm cậu ta, chẳng phải là đang muốn ném lòng tôn nghiêm của mình xuống gót chân cậu ta, mặc cậu ta chà đạp hay sao?”

“Anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, trong chuyện này… nhất định có nguyên nhân nào đó.

Anh cả, cảm ơn anh vì đã cứu tôi. Hôm nay anh hãy nghỉ ngơi thật tốt đi. Yên tâm, tôi sẽ không chạy lung tung đâu. Đợi sau khi anh xuất viện, tôi mới đi tìm anh ấy”

Nói xong, Thẩm Cửu quay lại chỗ của mình, không nói chuyện với Dạ Y Viễn nữa.

Dạ Y Viễn nhìn bóng lưng của cô, không nói rõ cảm xúc lúc này trong lòng mình là gì. Chỉ là trong miệng, đột nhiên có cảm giác đắng chát.

Cảm giác này cũng không biết kéo dài bao lâu.

Thấy người phụ nữ mình yêu đang đứng trước mặt mình, nhưng anh lại muốn đưa cô đến trước mặt người đàn ông cô thích. Cái này thì thôi đi, vậy mà người đàn ông đó lại năm lần bảy lượt không biết trân trọng cô.

Điều này khiến Dạ Y Viễn rất tức giận. Nếu có thể, anh thật sự muốn cưỡng ép cô rời khỏi đây, đưa cô đến bất kỳ nơi nào trên thế giới này cũng được, chỉ cần không để cô nhìn thấy người đàn ông đó nữa.

Thế nhưng, suy cho cùng, anh vẫn không có cách nào ngó lơ cảm nhận của Thẩm Cửu được.

Nếu cô khóc trước mặt anh, cô lộ ra biểu cảm đau khổ hoặc ánh mắt bi thương trước mặt anh, anh nhất định sẽ cảm thấy… mình là người ông vô cùng độc ác.

Nếu đã như thế, vậy thì anh sẽ giúp cô.

Anh sẽ giúp cô đạt được mọi thứ cô muốn. Thấy cô hạnh phúc, có lẽ… anh cũng sẽ cảm thấy hài lòng.

Nghĩ đến đây, Dạ Y Viễn cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Ở bệnh viện hai ngày, Dạ Y Viễn bèn tỏ ý muốn xuất viện. Khi nghe thấy tin này, Thẩm Cửu và Diệp Tử đều rất ngạc nhiên. Bởi vì vết thương của Dạ Y Viễn rất nghiêm trọng. Bác sỹ nói rằng, anh ta ít nhất phải ở bệnh viện năm ngày trở lên. Nhưng hiện giờ, mới ở được hai ngày, anh ta lại muốn xuất viện.

“Sao Phó Tổng Giám đốc Dạ lại muốn xuất viện nhanh như thế? Tôi đã xử lý xong hết mọi chuyện phía công ty rồi, Phó Tổng Giám đốc Dạ cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi”

Thẩm Cửu đứng bên cạnh, nhìn anh ta với ánh mắt u ám: “Anh sẽ không cảm thấy, anh ở bệnh viện là đang giam cầm tôi, nên muốn xuất viện trước đấy chứ?”

Nghe vậy, Dạ Y Viễn chỉ cười nhạt: “Đồ ngốc, em đang nghĩ vớ nghĩ vẩn cái gì thế. Tôi là đàn ông, mấy thứ này chỉ là vết thương ngoài da, cứ ở mãi trong bệnh viện thì làm sao đáng mặt đàn ông nữa chứi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 83 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status