Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc

CHƯƠNG 336: ÁC MỘNG



CHƯƠNG 336: ÁC MỘNG

Nếu như cô trực tiếp từ chối, vậy sẽ làm người anh trai này rất đau lòng.

Cho nên cuối cùng Thẩm Cửu cũng không nói gì, xem như là ngầm cho phép.

Hàn Đông cũng không ngồi lâu, sau khi cô uống hết cháo thì rời đi, trước khi đi nói: “Anh cho người ở gần đây bảo vệ em, chuyện không biết rõ là ai đến đã trực tiếp mở cửa không được lặp lại.”

Trước đó Thẩm Cửu là đầu óc quá loạn, căn bản không nghĩ nhiều nên mới làm ra truyện như vậy, sau đó cũng may mắn là Hàn Đông, nếu như là người cố tình muốn hại cô, có thể khuya hôm nay cô đã xong rồi.

Cho nên cô cũng không dị nghị gì, gật đầu đồng ý: “Em biết rồi.”

Đợi sau khi Hàn Đông đi rồi, Thẩm Cửu đóng cửa lại quay về bên giường, phát hiện điện thoại của mình đang sạc rồi, mà trên tủ đầu giường còn có một cái laptop đang yên lặng nằm đó.

Nhìn bên ngoài có vẻ không phải là mới, Thẩm Cửu vừa lấy ra, nhìn thấy bên trong một tờ giấy bay ra, phía trên viết mật khẩu đăng nhập.

Cô giống như điên rồi nhập mật khẩu vào, phát hiện bên trên còn có một số tư liệu còn chưa sửa xong.

Chẳng lẽ….đây là máy tính làm việc của Hàn Đông?

Anh cứ như vậy mà đưa cho mình? Anh cũng không sợ mình sẽ thấy cơ mật kinh doanh nào sao?

Hay là nói, bởi vì tìm được em gái rồi, cho nên dùng toàn bộ tâm tư vào trên người cô, những thứ khác toàn bộ đều không quan tâm đến?

Nghĩ đến đây, trong đầu Thẩm Cửu lại bắt đầu loạn, cô trực tiếp tắt máy, sau đó bỏ laptop về lại.

Đợi đến lúc điện thoại cũng sạc đủ điện rồi, Thẩm Cửu mới khởi động máy.

Vừa khởi động điện thoại và tin nhắn của Tiểu Nhan lập tức nhảy ra, từ trong những hàng chữ của cô ấy có thể nhìn thấy được cô ấy lo lắng rồi, Thẩm Cửu gọi điện thoại cho Tiểu Nhan.

Sau khi gọi xong Thẩm Cửu mới bỗng nhiên nhớ đến bây giờ là nửa đêm rồi, cô gọi sang sao có thể có người nhận được?

Ngay lúc Thẩm Cửu muốn cúp điện thoại, điện thoại thế mà có người nhận.

“Alo, là Cửu sao?” Giọng điệu của Tiểu Nhan rõ ràng là rất vội vàng.

Thẩm Cửu không hiểu cảm thấy cái mũi có chút chua, gật đầu nói: “Là tớ.”

“Thật là cậu sao? Cậu không sao chứ? Cửu…cậu có biết chúng tớ lo lắng cho cậu lắm không, tớ mới quay đi gọi điện thoại cậu đã không thấy đâu, bây giờ cậu thế nào rồi? Ở đâu?”

“Đừng lo lắng.” Thẩm Cửu nhàn nhạt giải thích nói: “Bây giờ tớ đang ở trong khách sạn, tớ không sao. Chỉ có điều…Tớ muốn một mình yên tĩnh một chút, cho nên mới rời đi. Làm cậu lo lắng rồi, thật xin lỗi.”

Tiểu Nhan thở dài: “Tớ đương nhiên biết cậu muốn một người yên tĩnh một chút, nhưng mà dưới tình huống như thế tớ cũng sợ, cậu thế mà đến bây giờ mới gọi điện cho tớ, cũng may cậu còn lương tâm, đêm hôm nay nếu cậu không gọi điện báo bình an cho tớ, có lẽ cả đêm này tớ không ngủ nổi.”

“Được rồi, bây giờ tớ đã gọi điện báo bình an cho cậu rồi, thời gian không còn sớm nữa cậu nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Không được! Cậu phải gửi định vị cho tớ, để tớ biết cậu ở đâu tớ mới có thể yên tâm ngủ.”

Thẩm Cửu ấm áp trong lòng, gật đầu: “Biết rồi, sau khi cúp điện thoại tớ sẽ gửi định vị cho cậu.”

“Giờ cậu cúp đi, giờ cậu gửi đi.”

Tút tút!

Bên kia trực tiếp cúp điện thoại, Thẩm Cửu còn không kịp phản ứng đã nghe thấy âm thanh như thế, sau đó cô có chút bất đắc dĩ đăng nhập vào fb, sau đó gửi định vị trước mắt của mình cho Tiểu Nhan.

Sau khi nhận được định vị của cô, Tiểu Nhan mới yên tâm.

Sau đó lại cảnh cáo nói với cô mấy lời chú ý an toàn, bằng không đến đêm sẽ chạy đến phòng cô, hai người mới kết thúc trò chuyện.

Giằng co một ngày, Thẩm Cửu cũng mệt mỏi, hơn nữa gần đây cô có chút thích ngủ, cho nên lúc này buồn ngủ không chịu được, sau khi để điện thoại xuống cô nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Nhưng mà, giấc mơ vẫn không tốt đẹp, thậm chí…tàn nhẫn đến cô chỉ muốn tỉnh lại.

“Sau này chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào cả, ký hiệp định ly hôn này, cô không còn là mợ hai nhà họ Dạ nữa rồi.”

“Cút đi, loại phụ nữ đã qua tay như cô, Dạ Âu Thần tôi sao có thể để ý đến?”

“Tôi mang thai đứa bé của Âu Thần, mà cô mang thai đứa con hoang, Cửu, nếu như cô cứ muốn tranh cao thấp với tôi, cô cũng không sánh bằng tôi.”

Mơ cả một đêm, Thẩm Cửu cuối cùng cũng tỉnh lại, tỉnh lại thì trong phòng đã sáng trưng, cả căn phòng khách sạn đều có ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào. Thẩm Cửu trống rỗng sờ lên trán một cái, quả nhiên lại là một mảng mồ hôi lạnh.

Cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó rửa mặt xong rồi đi ra.

Đợi cô tắm rửa xong, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Thẩm Cửu nhìn qua thời gian, phát hiện giờ này đã là bảy giờ rưỡi rồi, cô đi đến cửa định mở cửa ra, kết quả nhớ đến lời Hàn Đông đêm qua nói với cô, vì vậy mở mắt mèo nhìn ra bên ngoài, phát hiện là một người phụ nữ vẻ mặt hiền lành bình thản đứng đó.

Dừng một chút, Thẩm Cửu mở cửa ra.

“Xin hỏi bà tìm?”

“Cô chủ, cô tỉnh rồi.” Người phụ nữ mỉm cười, quơ quơ cái túi trong tay: “Tôi là nhận lệnh của ngài Hàn đến đưa bữa sáng cho cô.”

Quảnnhiên thật sự có người phụ trách một ngày ba bữa cho cô, không ngờ, anh thật sự đều chuẩn bị xong rồi, nhưng mà, hôm qua lúc cô đến khách sạn đã hơn nửa đêm rồi, Hàn Đông lại đã làm xong những chuyện này.

Chẳng lẽ là anh hơn nửa đêm mới ngủ sao?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nghiêng người: “Cảm ơn, vào đi.”

Người phụ nữ đi vào, ánh mắt của bà cũng không nhìn xung quanh, sau khi đi vào mở gói to ra, sau đó xếp từng thứ từng thứ trong hộp cơm ra: “Lần đầu tiên chăm sóc cô, cho nên không rõ lắm khẩu vị của cô, nhưng mà cô Thẩm có thích khẩu vị gì có thể nói cho tôi biết, tôi làm cho cô.”

“Cảm ơn bà.”

“Không cần khách khí như vậy, gọi tôi là dì Liên là được rồi.”

“Cảm ơn dì Liên, ngoại trừ ngọt ra…tôi cũng không quá kén chọn những thứ khác.”

Dì Liên gật đầu cười cười: “Được, dì Liên nhớ kỹ, cô Thẩm đây là mới rời giường sao? Đã rửa mặt chưa?”

“Ừm.”

“Được rồi, vậy bữa sáng này tôi để lên bàn cho cô, cô Thẩm có cần tôi mua giúp đồ dùng hàng ngày gì không.”

“Cảm ơn dì liên, tạm thời tôi không cần.”

“Vậy dì Liên đi trước đây?”

“Dì Liên đi thong thả.”

Dì Liên đi được một nửa, Thẩm Cửu đột nhiên nhớ đến gì đó gọi bà lại, dì Liên mờ mịt dừng bước: “Cô Thẩm?”

Thẩm Cửu đứng lên cầm laptop ở tủ đầu giường cất vào trong túi văn kiện đưa cho dì Liên: “Đây là laptop của anh Hàn…để quên ở đây đêm qua, có thể phiền dì Liên giúp tôi trả lời cho anh ấy không?”

Nghe xong, dì Liên liếc nhìn laptop, lại nhàn nhạt cười nói: “Laptop của ngài Hàn tôi cũng không dám thay cô Thẩm đưa, xin cô Thẩm thứ lỗi, tôi đây tay chân vụng về, bình thường chỉ là làm việc nặng, nếu như làm hỏng cái laptop này…”

Nghe bà nói như vậy, Thẩm Cửu cũng hiểu được vì sao bà lại từ chối mình, nghĩ đến cũng đúng là mình sơ ý rồi, nếu như cái laptop này Hàn Đông dùng làm việc, không chừng bên trong có cơ mật gì đó, thật sự là cô không nên tùy tiện giao cho người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 83 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status