Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc

CHƯƠNG 386: GIAO DỊCH THÀNH CÔNG



CHƯƠNG 386: GIAO DỊCH THÀNH CÔNG

Trần Phi: “…”

Haha, anh ta thật sự bị chọc giận sắp điên lên rồi.

“Chờ một lát nữa đi, cho tôi thêm năm phút nữa”

Lâm Mỹ Nhiên đáng thương đưa ra yêu cầu với Trần Phi, Trần Phi lạnh mặt không thèm để ý đến cô ta.

Hàn Minh Thư thở nhẹ một tiếng sau đó nói: “Cô Lâm, vốn dĩ ban đầu cuộc hẹn ngày hôm nay chính là mười lăm phút, hiện tại cũng đã sắp đến mười lăm phút rồi, nếu không thì… Cô Lâm đi làm việc với quản lý Trần trước đi?”

Nghe nói vậy, Lâm Mỹ Nhiên trừng to mắt: “Minh Thư…”

“Như thế này đi, chúng ta kết bạn fb, có thời gian thì trò chuyện tiếp có được không nào?” Hàn Minh Thư thật sự không ngờ đến thuộc tính fangirl của Lâm Mỹ Nhiên lại nặng như vậy, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra mở nick rồi lắc lắc điện thoại với Lâm Mỹ Nhiên.

Lâm Mỹ Nhiên dùng sức gật đầu, lấy điện thoại di động mở nick ra kết bạn với lại Hàn Minh Thư.

Sau khi đã kết bạn xong, cô ta còn đưa ra một yêu cầu nho nhỏ: “Nếu không thì… Chúng ta chụp một bức ảnh với nhau đi?”

Cuối cùng hai người chụp ảnh với nhau, sau khi chụp ảnh xong Lâm Mỹ Nhiên vui vẻ ôm lấy điện thoại: “Chờ tôi nha, đến lúc đó tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô”

“ừ”

Lúc này Lâm Mỹ Nhiên mới hài lòng đứng dậy rời khỏi với Trân Phi.

Trong lúc đó Hàn Minh Thư còn nhận được một ánh mắt cảm kích đến từ Trần Phi.

Cô bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó đưa bọn họ đi xuống dưới lầu.

Đợi sau khi bọn họ đi rồi, Tiểu Nhan đứng ở bên cạnh của cô: “Đúng là vượt khỏi dự liệu của tớ luôn đó, Lâm Mỹ Nhiên này khác biệt rất xa so với trí tưởng tượng của tớ”

Nghe nói vậy, đôi môi đỏ mọng của Hàn Minh Thư hơi cong lên: “Tớ cũng giống như cậu vậy đó”

“Có đúng không, tính cách rất tốt, chính là… Có hơi dính người, cô ta lại là fan hâm mộ nhỏ của cậu”

“Rất thần kỳ”

“Minh Thư, chúng ta có đơn hàng rồi, nhanh đi chia sẻ cho mọi người đi, để bọn họ biết rằng Minh Thư của chúng ta mới không phải là loại người không có năng lực.

“Đương nhiên phải chia sẻ cho mọi người, nhưng mà không phải giống như cậu nghỉ đâu, mà là phân chia công việc cho bọn họ”

Nói đến đây, Hàn Minh Thư xoay người lại đi trở về, hai người vừa đi vừa nói chuyện: “Cậu đi triệu tập một chút đi, nửa tiếng đồng hồ sau sẽ mở cuộc họp”

Tiểu Nhan gật đầu: “Được rồi, tớ lập tức đi thông báo cho bọn họ ngay đây”

Hàn Minh Thư trở về phòng làm việc, Tiểu Nhan đi đến tầng lầu dành cho nhân viên để thông báo cho bọn họ lên họp.

Vừa nghe đến họp, sắc mặt của Trương Ngọc lập tức trở nên khó coi.

“Tại sao lại phải họp nữa chứ, ngày hôm nay đi làm mới có mấy ngày đâu, suốt ngày cứ họp, có thôi hay không hả?”

Nhậm Hoa muốn chết không muốn sống ghé vào trên mặt bàn, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm qua cô ta.

Tân Ca ở một bên cũng khó chịu chép miệng: “Ngày hôm qua nói nhiều như thế, tại sao ngày hôm nay lại còn muốn nói tiếp vậy chứ, là bởi vì thấy chúng ta quá nhàn rỗi cho nên… Cố ý kiếm chuyện cho chúng ta làm có đúng không?”

Nói xong, cô ta còn nhìn Lâm Tranh ở bên cạnh một chút: “Lâm Tranh, anh nói xem có phải vậy không nào?”

Chàng trai lạnh lùng: “

Hai tay của Tiểu Nhan khoanh trước ngực, cười lạnh thành tiếng: “Cho dù có cố ý kiếm chuyện cho các người làm thì có như thế nào hả, hiện tại các người là nhân viên của công ty, các người phải nghe theo lời của sếp”

“Xí Trương Ngọc khó chịu gắt một tiếng, nhưng mà vẫn thu dọn đồ đạc đứng dậy.

Tiểu Nhan nhìn thấy tất cả mọi người đều đang thu dọn chuẩn bị đi họp, vẫn thỏa mãn cong cong khóe môi: “Nhớ kỹ, nửa tiếng đồng hồ sau, không phải là hiện tại”

Nói xong, cô xoay người đi khỏi.

Đợi sau khi cô đi rồi, Trương Ngọc tức giận đến mức ném đồ vật lên trên mặt bàn.

“Chỉ là một con trợ lý nhỏ bé vậy mà lại phách lối thành cái dạng này, cô ta cho rằng cô ta là ai hả? Lại dám nhăn mặt với chúng ta, các người có thể nuốt trôi cục tức này không?”

Không ai trả lời cô ta.

Trương Ngọc nhìn về phía Lý Tuấn Phong: “Lý Tuấn Phong?”

Lý Tuấn Phong nhíu mày, đung đưa đôi chân đang bắt chéo: “Sao vậy? Họp đâu có cái gì không tốt đâu, dù sao thì cũng đâu có cần cô làm việc, ngồi ở đó nghe mà cô cũng không muốn nữa hả?”

Trương Ngọc: “…

“Huống hồ gì cô không làm gì cô ta thì cô ta cũng sẽ không làm gì cô” Lý Tuấn Phong cười híp mắt nói: “Cô làm gì người ta rồi thì người ta chắc chắn sẽ trả lại cô như vậy, đây là truyện bình thường”

Trương Ngọc: “Lý Tuấn Phong, anh thấy do nhan sắc của cô ta xinh đẹp cho nên cố ý nghiêng về phía cô ta có đúng không hả?”

Trên mặt của Lý Tuấn Phong lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao cô biết thế?”

“Anh!” Trong nháy mắt Trương Ngọc tức giận đến nỗi nói không ra lời, ngồi xuống không thèm tiếp tục phản ứng với Lý Tuấn Phong nữa.

Nhậm Hoa ở một bên nhìn thấy như vậy, cười nhạo thành tiếng.

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Lúc Hàn Minh Thư giao nhiệm vụ cho bọn họ, đám người lại trợn mắt há hốc mồm.

“Nhanh như vậy mà đã có khách tìm tới cửa rồi à?”

“Đúng vậy đó” Tiểu Nhan dương dương đắc ý khoanh tay trước ngực: “Các người cũng đã nhìn thấy tài liệu rồi đó, lần này cần tham gia chính là một buổi trình diễn thời trang, sau khi các người hiểu rõ rồi thì vẽ bản thiết kế đi”

Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua thời gian đã thống nhất giữa hai người, mím môi, sau đó quyết định đưa ra một ngày hẹn: “Ba ngày sau hãy mang đến cho tôi một bản nháp”

“Cái gì chứ? Ba ngày? Cô đang nói đùa đó hả?” Trương Ngọc lập tức đứng dậy mở to mắt: “Ba ngày giao bản nháp, cái này sao có thể được chứ?”

Hàn Minh Thư ngước mắt lên, ánh mắt bình tĩnh rơi ở trên mặt của cô ta.

“Vậy cô cảm thấy như thế nào?”

“Bản thiết kế nháp ít nhất cũng phải cần nửa tháng” Trương Ngọc nhìn đám người, sau đó khó chịu mở miệng nói: “Ba ngày sau có thể vẽ ra được cái gì?”

Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư nhịn không được mà kéo kéo môi.

“Giờ cô nói cho tôi biết nửa tháng cô mới có được bản thiết kế nháp, vậy đến lúc sửa bản thảo cô lại muốn cần có bao nhiêu thời gian nữa hả? Sau khi đã quyết định xong bản thảo còn phải đợi ra thành phẩm, cô cảm thấy khách hàng chờ được đến cùng à?”

“Tôi…

“Thời gian đưa ra đã viết trên tài liệu rồi, tự mọi người xem đi”

Đám người mở tài liệu ra nhìn thoáng qua, buổi trình diễn thời trang là vào nửa tháng sau, mười lăm ngày, vậy đã nói rõ bọn họ phải vẽ ra bản thiết kế nháp, sửa bản thảo, bao gồm cả chế tạo thành phẩm trong vòng mười lăm ngày.

“Đúng vậy, thời gian gấp gáp như thế thật” Sau khi Lý Tuấn Phong xem xong thì khép tài liệu lại, nhẹ giọng nói.

Trương Ngọc ở một bên nghe thấy thì lập tức không hài lòng: “Không phải là gấp gáp như thế à, vô cùng gấp gáp đó có được không hả? Mười lăm ngày cũng không đủ để sửa bản thảo nữa là”

“Một nhóm có nhiều người như thế, trong thời gian nửa tháng mà còn không đủ?” Hàn Minh Thư nhíu mày, ánh mắt đảo qua đám người đang ngồi đây: “Trước kia các người đều là nhà thiết kế, chẳng lẽ là ngay cả khái niệm về nhà thiết kế cũng không hiểu nữa hả? Chuyện mà chúng ta phải làm chỉ là thỏa mãn yêu cầu của khách hàng, đây cũng chính là sự khác nhau giữa có hợp đồng và tự mình thiết kế, nếu như bạn có lòng tin đối với tác phẩm của mình bạn có thể hoàn toàn dựa theo sở thích của mình và thiết kế một bộ trang phục, sau đó lại đi tiêu thụ”

“Nhưng mà hiện tại chúng ta không giống như vậy, hiện tại chúng ta là một công ty hoàn chỉnh, là một nhóm. Người ta đã tìm tới, chúng ta phải phối hợp với thời gian và sở thích của đối phương”

Giọng nói của Hàn Minh Thư bình tĩnh, lại rất có lực lượng.

“Đây chỉ là một sản phẩm, một nhóm nhiều người có thể ở cùng một chỗ thảo luận nhiều hơn, mười giờ sáng ba ngày sau sẽ họp ở đây, tôi hi vọng là đến lúc đó sẽ nhìn thấy thứ mà tôi muốn ở trong tay của mọi người, tan họp đi.”

Nói xong, Hàn Minh Thư liền bắt đầu cúi đầu thu dọn đồ đạc.

Nhậm Hoa không thoải mái cầm lấy đồ vật đứng dậy, sau đó quay đầu đi ra bên ngoài.

Tiểu Nhan nhìn theo bóng lưng của cô ta: “Cái cô Nhậm Hoa này hình như là có chút im lặng nha”

Chẳng lẽ là mua chuộc lòng người thật sự có hiệu quả rồi? Nhưng mà bộ dạng của cô ta không giống như là bị mua chuộc, thế là Tiểu Nhan lại thắc mắc nhìn Hàn Minh Thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 83 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status