Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc

CHƯƠNG 67: TRÔNG CÓ VẺ NHƯ LÀ KHÔNG KỊP CHỜ ĐỢI



Cả người của Thẩm Cửu đổ ập xuống, ngay cả Dạ Âu Thần cũng sửng sờ tại chỗ.

Bởi vì hai người bọn họ đều không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như thế này.

Thẩm Cửu run rẩy đôi môi, xấu hổ vô cùng, nhìn Dạ Âu Thần gần trong gang tấc: “Xin, xin lỗi anh...

Sắc mặt của Dạ Âu Thần xanh mét, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô.

“Xin lỗi à?” Ba chữ này có thể nói là rít ra từ trong kẽ răng: “Cô không lấy tay ra, chuẩn bị sờ đến lúc nào hả?”

Thẩm Cửu: “...”

Anh vừa mới dứt lời, Thẩm Cửu cảm giác ở nơi cô chạm phải hình như là... đang có phản ứng, trở nên lớn hơn một chút.

Lúc này Thẩm Cửu hét lên một tiếng, bỗng nhiên thu tay lại, sắc mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào anh.

“Biến thái!” Cô đỏ mặt mắng một tiếng.

Dạ Âu Thần: “...”

Đáng chết! Tự cô sờ lên mà còn không biết xấu hổ, mắng anh là lưu manh?

Dạ Âu Thần nheo đôi mắt hẹp dài lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô: “Cô nói ai biến thái hả, lập lại lần nữa xem?”

Khí tức cả người anh vừa nguy hiểm lại tàn độc, giống như là một con mãnh thú đang tức đến sùi bọt mép, một khi bạn quay người chạy đi, anh liền sẽ nhào đến đến chia năm xẻ bảy bạn ra.

Mặc dù có đôi khi Thẩm Cửu sẽ mắng chửi anh, nhưng mà từ xưa đến nay cô đều không dám khiêu chiến cực hạn và lửa giận của anh, sau khi bị anh chất vấn một phen như vậy, Thẩm Cửu lập tức giống như cô vợ nhỏ đang sợ hãi cắn môi dưới.

“Tôi... tôi đâu có nói sai đâu.”

“Sức lực không đủ còn dám nói là mình không sai, tôi biến thái à? Ủa, ai đưa tay của mình qua đây thế?”

“Dạ Âu Thần... tôi cũng không phải là cố ý.”

“Ai biết được cô chứ, loại phụ nữ giống như cô cho dù là có cố ý cô cũng sẽ không nhận đâu nhỉ?”





“Cố ý à?” Thẩm Cửu tức giận không chịu được, há to miệng: “Tôi mới không có khả năng cố ý đó, ai muốn chạm vào anh chứ.”

Nói xong Thẩm Cửu quay lưng lại, thở phì phò nói: “Không phải là anh còn nhìn lén tôi thay quần áo ư!”

Câu nói này chỉ là hờn dỗi, hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.

Ai biết được Dạ Âu Thần lại cười lạnh một tiếng: “Cô là bởi vì cảm thấy tôi nhìn lén cô thay quần áo cho nên cô mới muốn sờ tôi một cái để chiếm tiện nghi lại đó à?”

Thẩm Cửu không thể tin mà xoay người lại: “Anh đang nói bậy bạ cái gì đó hả, tôi mới không phải là loại người này!”

Cốc cốc...

Lúc này lại truyền đến tiếng gõ cửa, Thẩm Cửu dừng lại một chút nhìn sang phía cửa.

Giọng nói của Hàn Mai Linh truyền vào từ ngoài cửa: “Cửu Cửu, cậu đã thức chưa vậy?”

Mai Linh, sao cô ấy lại đi lên đây?

Phút chốc, Thẩm Cửu bối rối nhìn thoáng qua phương hướng của Dạ Âu Thần, thấy khóe môi của anh là nụ cười tà tứ, trong lòng của cô bỗng nhiên chùng xuống, nhanh chóng đáp lời: “Mai Linh, cậu đợi tớ một chút nha, tớ lập tức đi ra ngay đây.”

Thẩm Cửu nhớ đến câu nói tối ngày hôm qua Dạ Âu Thần nói với cô.

“Lần sau lại đến nữa thì tôi sẽ đón tiếp cho thật tốt.”

Lời này là có ý gì chứ, dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu được cái tên khốn nạn Dạ Âu Thần này.

Thẩm Cửu nhanh chóng cầm đồ của mình ra, sau đó đi vòng qua Dạ Âu Thần.

Giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ đằng sau

“Bạn của cô trông có vẻ như là không kịp chờ đợi.”

Bước chân của Thẩm Cửu bởi vì câu nói này mà bỗng nhiên dừng lại, cô không quay đầu lại, cắn môi dưới nói: “Mai Linh tuyệt đối không phải là loại người như anh đã suy nghĩ, anh đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”

" không ai ngu bằng phụ nữ.” Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng.

Thẩm Cửu nắm chặt nắm đấm, tức giận cực kỳ.

“Tôi và Mai Linh là bạn bè tốt rất nhiều năm rồi, tôi nói cô ấy không phải thì là không phải. Dạ Âu Thần, loại người không có bạn bè giống như anh sao có thể hiểu được chứ?” Nói xong, Thẩm Cửu cũng không quan tâm Dạ Âu Thần có phản ứng gì, bước nhanh rời khỏi căn phòng.



Sau khi mở cửa, cô nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Mai Linh.

“Cửu Cửu, rốt cuộc cậu cũng đã ra rồi.” Hàn Mai Linh nhìn thấy là cô, lộ ra khuôn mặt tươi cười muốn đi vào bên trong.

Thẩm Cửu biến sắc, ngăn cản thân thể của cô ta lại rồi sau đó chen ra ngoài, lại đóng cửa lại.

“Sao vậy?” Động tác của cô để cho Hàn Mai Linh có chút không hiểu: “Cửu Cửu, cậu không cho tớ đi vào hả?”

Nghe như vậy, Thẩm Cửu thấy bất đắc dĩ mà giải thích: “Dạ Âu Thần đang ở bên trong.”





“Ở bên trong thì làm sao chứ?” Hàn Mai Linh cười cười, vô tình nói: “Bọn tớ cũng không phải là chưa từng gặp nhau.”

Thẩm Cửu vô thức nhăn đôi mi thanh tú lại, hình như là Hàn Mai Linh không hề sợ hãi Dạ Âu Thần nhỉ, trên người anh có loại hơi thở lạnh lẽo, cô ấy không thể cảm giác được một chút nào à? Thẩm Cửu chớp chớp mắt, muốn nói rồi lại thôi.

Hàn Mai Linh chú ý tới biểu cảm muốn nói rồi lại thôi của cô, lúc này mới ý thức được mình có chút quá mức, sửa lại lời nói: “Ôi chao, ý của tớ là dù sao cậu có ở đây mà, tớ có gì phải sợ chứ?”

“Nhưng mà...”

“Anh ấy là người cũng không phải là dã thú, cậu sợ cái gì vậy hả Cửu Cửu?”

Nói đến đây, Hàn Mai Linh đi đến trước mặt của cô nhìn chằm chằm vào cô, sắc mặt của Thẩm Cửu thay đổi. Cô sợ cái gì, Hàn Mai Linh phải biết mới đúng chứ.

“Hàn Mai Linh!”..”

“Được rồi, tớ đến đây để tìm cậu chứ cũng không phải tìm anh ấy, tớ không nhìn anh ấy, cho nên không cần phải để ý nữa. Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn sáng.”

Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu cảm thấy hơi bất ngờ: “Cậu đến sớm như vậy là chính vì muốn dẫn tớ đi ăn sáng hả?”

“Đương nhiên rồi, ngày hôm qua tớ đã hỏi bác sĩ thay cho cậu rồi, bác sĩ nói thể chất của cậu quá kém, có lẽ là do công việc trước đó quá bận rộn, hơn nữa cũng không cung cấp đủ chất dinh dưỡng. Thật sự là tức chết tớ rồi mà, cái tên Lâm Tuấn khốn nạn này cũng chỉ biết sai bảo cậu, uổng công cho cậu có thể chịu đựng được anh ta trong hai năm. Trước kia tớ không nên nghe theo lời khuyên bảo của cậu, tớ nên đánh ngã anh ta sớm một chút, thế thì sức khỏe của cậu cũng sẽ không bị tổn hại như thế này.”

Thấy Hàn Mai Linh tức giận vì cô như vậy, trong lòng của Thẩm Cửu đương nhiên rất cảm động.

“Không có việc gì nữa rồi, đều đã qua hết rồi.”

“Dạ Âu Thần thức rồi hả, kêu anh ta đi cùng nhau luôn đi?” Hàn Mai Linh lại đề nghị.

“Chắc là không cần đâu, anh ấy sẽ không đi chung với chúng ta đâu, chúng ta đi cùng nhau là được rồi.”

Cạch...

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ lại được mở ra một lần nữa, Dạ Âu Thần tự mình lăn bánh xe lăn đi ra từ trong phòng. Thẩm Cửu biến sắc, vô thức nắm chặt lấy tay của Hàn Mai Linh.

“Mai Linh, vậy chúng ta đi thôi.”

“Anh Dạ, buổi sáng tốt lành! Tôi với Cửu Cửu đang chuẩn bị đi ăn sáng này, không biết anh Dạ có muốn đi cùng hay không?”

“Mai Linh!” gương mặt xinh đẹp của Thẩm Cửu trắng bệch, hốt hoảng gọi một tiếng.

“Sao vậy chứ?” Hàn Mai Linh nhìn thấy Thẩm Cửu phản ứng lớn như thế, có chút kỳ quái mà hỏi một câu.

Thẩm Cửu cắn chặt môi dưới, khẩn trương mở miệng nói: “Chúng, chúng ta...”

“Có thể.” Trong lúc Thẩm Cửu đang căng thẳng đến nỗi nói không ra lời, Dạ Âu Thần cong khóe môi lên, lên tiếng nói.

Thẩm Cửu trừng to mắt.

Cái tên khốn nạn này!

Anh lại thật sự đồng ý!

“Được, vậy thì chúng ta đi cùng nhau đi, tôi lái xe tới.” Hàn Mai Linh lấy chìa khóa từ trong túi ra lung lay ở trước mặt của Dạ Âu Thần, đôi môi được thoa son đỏ tươi nhếch lên một độ cong xinh đẹp.

Ánh mắt của Thẩm Cửu phức tạp nhìn cảnh tượng này, nghĩ đến cái gì đó, cô đi đến sau lưng của Dạ Âu Thần: “Vậy để tôi đẩy anh.”

Dù sao anh cũng đã đồng ý rồi, Thẩm Cửu cũng không thể nói cái gì ở trước mặt của Hàn Mai Linh, nếu không có phản ứng quá lớn, đến lúc đó Mai Linh sẽ suy nghĩ lung tung.

“Được rồi, tớ đi lấy xe trước, hai người cứ từ từ thôi.”

Sau đó Hàn Mai Linh liền đi ở đằng trước, Thẩm Cửu đẩy Dạ Âu Thần đi về phía trước, đồng thời hạ giọng nói: “Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì vậy hả?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 83 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status