Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc

CHƯƠNG 725: MẸ NHÌN BÉ ĐẬU NÀNH MỘT CHÚT ĐI CÓ ĐƯỢC KHÔNG Ạ?



CHƯƠNG 725: MẸ NHÌN BÉ ĐẬU NÀNH MỘT CHÚT ĐI CÓ ĐƯỢC KHÔNG Ạ?

Thế là Bé đậu nành bị bỏ lại trong nước, gần đây truyện này đã bị truyền đi xôn xao ở trong nước, cũng không biết là bé đậu nành đã biết chưa.

Hàn Đông chỉ có thể mong là bé đậu nành chưa biết chuyện này.

Cho nên lúc bé đậu nành chạy đến chỗ cậu của thằng bé, lúc đầu Hàn Đông đã muốn lừa gạt thằng bé, nói là sau khi ba với mẹ thằng bé tổ chức hôn lễ xong liền đi hưởng tuần trăng mật, phải qua một đoạn thời gian nữa mới có thể trở về.

Sau khi suy nghĩ này được hình thành ở trong đầu, Hàn Đông lại cảm thấy không thể được.

Bởi vì chính bản thân anh ta căn bản cũng không xác định rốt cuộc Dạ Âu Thần có trở về hay không.

Trở về thì còn tốt, nếu như không trở về thì sao đây, vậy thì anh ta phải giải thích lời nói dối này với bé đậu nành như thế nào? Trong tương lai, lúc thằng bé biết được sự thật khó tránh khỏi vẫn sẽ đau lòng.

Hàn Đông nhìn bé đậu nành với biểu cảm ngây thơ trước mặt, hung ác nhẫn tâm.

Chẳng bằng cứ trực tiếp nói sự thật cho thằng bé biết để tránh khỏi sau này thằng bé biết sự thật thì lại càng khổ sở hơn nữa, nếu như Dạ Âu Thần vẫn còn mạng sống quay trở về, vậy thì đó không phải là một chuyện vui à?

Nghĩ đến đây, Hàn Đông ngồi xổm xuống ở trước mặt của bé đậu nành, đưa tay sờ vào đầu của thằng bé, nhỏ giọng nói: “Bé đậu nành, cậu có mấy lời muốn nói với cháu.”

Bé đậu nành hơi nghiêng đầu qua: “Dạ cậu?”

“Cháu vào thư phòng với cậu đi, cậu sẽ nói cho cháu biết tất cả.”



Ở một bên khác, Hàn Minh Thư ngồi trên giường bệnh, ánh mắt đờ đẫn nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

“Minh Thư, bé đậu nành khóc nói là muốn gọi video với cậu, cậu không để ý tới thằng bé một chút hả?” Tiểu Nhan cầm điện thoại ngồi bên mép giường, vừa nhìn vừa hỏi Hàn Minh Thư.

Nghe nói vậy, đầu ngón tay của Hàn Minh Thư hơi cử động một chút, sau đó cô nghiêng đầu đi không phản ứng lại Tiểu Nhan.

Đôi môi tái nhợt dùng sức mím chặt lại, ánh mắt của Hàn Minh Thư có chúc tái nhợt.

Cô đã đồng ý với bé đậu nành sẽ tìm một người ba cho thằng bé, hiện tại cô lại làm ba của thằng bé mất đi rồi, trước khi ba của thằng bé vẫn còn chưa trở về, cô có mặt mũi gì để nói chuyện với bé đậu nành đây?

Chỉ sợ là lúc nhìn thấy thằng bé, mình còn chưa lên tiếng thì trước tiên nước mắt đã rơi rồi.

Tiểu Nhan: “Minh Thư, cậu đừng nhẫn tâm như vậy, bé đậu nành có lẽ đang rất đau lòng, thằng bé cho là mình vừa mới tìm được ba, bây giờ cậu lại không thèm để ý thằng bé, không phải là cậu muốn để cho thằng bé khóc chết đó chứ?”

Nói xong hốc mắt của Tiểu Nhan liền đỏ lên: “Cầu xin cậu đó Minh Thư, cậu nói chuyện với thằng bé đi, nói vài câu cũng được, ngày hôm nay lúc gọi điện thoại video bé đậu nành khóc như là một cậu bé khóc nhè, lần đầu tiên tớ thấy thằng bé khóc như thế này đó, cậu biết là… trước kia bé đậu nành đều không khóc.”

Hàn Minh Thư nghe thấy, trái tim không khỏi động đậy, cánh môi màu hồng hơi há ra, sao cô có thể nhẫn tâm được cơ chứ?

Nhưng mà… bây giờ cô gặp bé đậu nành, cô phải nói gì với thằng bé đây?

Nói là ba của con xảy ra chuyện rồi lại đào miệng vết thương của mình một lần nữa hả?

Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không được, qua mấy ngày nữa đi, hiện tại tớ không có tâm trạng.”

“Minh Thư, Tiểu Nhan vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi tên của cô.

Cô làm cho Hàn Minh Thư cảm thấy trong lòng không yên, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài đi, tớ muốn ở một mình.”

Tiểu Nhan không hề động đậy, nhưng mà lại im lặng, Hàn Minh Thư cho là cô đã nghe lọt tai lời nói của mình.

Nhưng mà ai biết được, qua một phút tiếng khóc của trẻ con đột nhiên lại vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.

“Mẹ ơi, mẹ ơi… huhu…”

Tiếng khóc quen thuộc làm thân thể của Hàn Minh Thư dần dần chấn động, cô không thể tin nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Quả nhiên cô nhìn thấy Tiểu Nhan cầm điện thoại ở trong tay gọi video, trong màn hình là bé đậu nành đang khóc đến nỗi thở không ra hơi, vẫn luôn gọi cô.

Tiếng khóc với nước mắt giống như con dao sắc nhọn đâm vào trong đáy lòng của Hàn Minh Thư, cô mở to mắt nhìn bé đậu nành, bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

“Mẹ ơi, mẹ nhìn bé đậu nành một chút đi có được không ạ? Mẹ ơi… bé đậu nành muốn nói chuyện với mẹ, mẹ ơi…”

“Cúp máy đi.” Hàn Minh Thư nghe thấy được mình dùng giọng nói tỉnh táo ra lệnh cho Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan không nghe lời của cô, vẫn cứ cầm video đối diện với cô như cũ, giống như là quyết tâm đối nghịch với cô đến cùng.

“Minh Thư, cậu tỉnh táo một chút đi, người ở bên kia không phải là ai hết, đó chính là bé đậu nành, là con ruột của cậu, cậu đối xử với thằng bé như vậy cậu không cảm thấy đau lòng chút nào hả? Thằng bé chỉ muốn nói chuyện với cậu mà thôi.”

“Đem chỗ khác, tớ nói lại một lần cuối cùng!” Âm thanh của Hàn Minh Thư lại trầm thấp tỉnh táo, nhưng mà trong mắt của cô đã xuất hiện sự tức giận.

Tiểu Nhan giận dỗi dứt khoát nói với bé đậu nành: “Bé đậu nành, cháu đã nghe thấy rồi chứ gì, người mẹ xấu xa của cháu hiện tại không muốn nói chuyện với cháu đâu, cho dù là dì Tiểu Nhan có muốn giúp đỡ cháu thì cũng không giúp được cho cháu. Thôi được rồi, cháu đừng có khóc nữa, có khóc thảm hại tới đâu nữa thì cũng không có ai an ủi cháu được cái gì hết, ngoan ngoãn lau khô nước mắt, sau đó đi làm bài tập, đã nghe chưa?”

Bé đậu nành đỏ hồng hai mắt, dùng sức lắc đầu: “Không được, cháu muốn mẹ.”

Rốt cuộc thì cũng chỉ là một đứa bé mới có mấy tuổi, cho dù có thông minh đi nữa nhưng mà vào thời điểm này nhìn thấy Hàn Minh Thư thật sự không muốn quan tâm tới thằng bé, bé đậu nành cảm thấy mình giống như bị vứt bỏ, khó chịu vô cùng.

Thế là bé đậu nành vẫn cứ luôn khóc, tiếng khóc làm cho Hàn Minh Thư nghe thấy mà đau lòng, liền quát lớn một câu.

“Con khóc cái gì chứ! Mẹ của con đều không khóc, con khóc cái gì hả?”

Giọng nói của Hàn Minh Thư rất nghiêm khắc, lúc ánh mắt đảo qua giống như là bé đậu nành làm sai chuyện gì đó.

Bé đậu nành bị cô mắng như thế thì sửng sốt một hồi, sau đó mím môi khóc thút thít: “Con nhớ mẹ… mẹ ơi, bé đậu nành có thể đến tìm mẹ được không?”

“Không thể!” Hàn Minh Thư không hề lưu tình chút nào mà từ chối thằng bé: “Nếu như con nghe lời thì con ở nhà đợi đi, sau khi mẹ tìm được ba của con thì sẽ trở về.”

Bé đậu nành khóc càng dữ dội hơn nữa: “Mẹ ơi, con biết rõ ràng, cậu đã nói với bé đậu nành là ba xảy ra chuyện, có thể sẽ không trở về.”

Câu nói này đã kích thích Hàn Minh Thư, cô bỗng nhiên mở to mắt không thể tin nhìn bé đậu nành trong video.

“Ai cho con nói hươu nói vượn như thế này? Lời nói của mẹ mà con cũng không chịu nghe nữa, ba con chỉ là mất tích mà thôi, anh ấy sẽ trở lại.”

Bé đậu nành: “Vậy thì bé đậu nành sẽ chờ với mẹ, mẹ ơi… hồi lúc trước mẹ đều sẽ không rời khỏi bé đậu nành, làm chuyện gì cũng dẫn bé đậu nành theo, lần này cũng giống như vậy có được không mẹ?”

Trong giọng nói nhỏ của thằng bé tràn đầy ý cầu xin, cho dù là ai nhìn thấy dáng vẻ này của thằng bé thì cũng không đành lòng từ chối, nhưng mà Hàn Minh Thư đau lòng, bộ dạng hiện tại của cô ngay cả cô cũng chán ghét muốn vứt bỏ, sao có thể để con trai của mình nhìn thấy bộ dạng của mình được chứ?

Nghĩ đến đây, cô lại lạnh lùng nói: “Không được, một mình mẹ là được rồi, con không cần phải qua đây có biết chưa?”

Bé đậu nành cong môi: “Nhưng mà con muốn ở cùng với mẹ mà, mẹ ơi… mẹ đồng ý với bé đậu nành đi được không? Bé đậu nành tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn, không chọc mẹ tức giận, mẹ ơi có được không mẹ, có được không ạ?”

Thằng bé bắt đầu giở trò đáng thương, từng câu từng chữ van xin Hàn Minh Thư cũng khiến người ta tan nát cõi lòng.

Tiểu Nhan ở bên cạnh cầm điện thoại thì sao chứ, nghe nói như vậy cũng không kiềm chế được mà đỏ cả mắt, sau đó nói với Hàn Minh Thư: “Cậu đồng ý với thằng bé đi mà, thằng bé cũng không phải là ai khác, là đứa con cậu đã mang thai mười tháng sinh ra.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 83 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status