Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc

CHƯƠNG 94: HÔN ĐI RỒI TÔI TRẢ



Điều này khiến Dạ Âu Thần cực kỳ không vui.

Anh muốn gây rắc rối cho Thẩm Cửu, vì thấy cô ở với người đàn ông khác.

Cảm giác này khiến anh cực kỳ khó chịu cho nên khi thấy cô, anh sẽ chỉ vô thức nói những lời làm tổn thương cô.

Nhưng bây giờ cô đột nhiên trở nên dịu dàng, ngoan ngoãn, nghe lời như một con rối vô hồn, chẳng những không khiến sự cáu kỉnh trong lòng Dạ Âu Thần biến mất, ngược lại còn nhiều thêm.

Anh có thể bảo cô gọi mình là gì?

Dạ Âu Thần cười khẩy: “Bình thường gọi thẳng tên tôi chẳng phải cô cũng thoải mái lắm sao? Bây giờ lại giả vờ ngoan ngoãn cho ai xem?”

Thẩm Cửu rũ mắt xuống: “Sau này tôi sẽ chú ý.”

“Lại đây!” Dạ Âu Thần thật sự sắp bị cô làm cho phát điên rồi.

Thẩm Cửu dừng lại, cuối cùng vẫn di về phía anh.

“Hỏi tôi có gì sai bảo? Đẩy tôi về.”

“Được.” Thẩm Cửu vô cảm bước ra phía sau anh, đẩy xe lăn của anh về phía trước.

Sắc mặt Dạ Âu Thần âm trầm, như thể ai đó nợ anh cả thế giới, hơi thở quanh thân hai người họ, một người lạnh lùng âm trầm, một người rầu rĩ cô đơn. Khi đi qua phòng khách, hơi thở này khiến những người khác phải sợ hãi.

Biết tâm trạng hai người không tốt, đám người làm đã trốn đi lánh nạn từ lâu.

Thẩm Cửu thuận lợi đẩy Dạ Âu Thần về phòng, sau đó nói: “Đến rối, nếu không có việc gì thì tôi đi tắm rửa đây.”

Nói xong Thẩm Cửu đi về phía tủ quần áo của mình, nhưng khi mở ra đều là đồ Dạ Âu Thần tặng, vẻ mặt cô hơi thay đổi, muốn trở tay đóng tủ lại.

Nhưng còn chưa đóng lại thì tay đã bị giữ chặt.

Thẩm Cửu quay đầu thì thấy Dạ Âu Thần đã tới đây.





Anh ngăn cản cô đóng cửa, nhìn cô đầy lạnh lùng.

“Cô ghét bỏ quần áo tôi mua cho cô? Đến mặc cũng không thèm mặc sao?”

Thẩm Cửu lùi lại một bước, thấp giọng nói: “Cậu chủ Dạ đùa gì vậy? Chúng ta vốn chỉ là quan hệ giao dịch, tôi không nhận được những bộ đồ này.”

Nói rồi Thẩm Cửu xoay người bước đi, nhưng khi đi ngang qua Dạ Âu Thần lại bị anh giữ lấy cánh tay.

“Nếu tôi cứ muốn cô mặc thì sao?”

Thẩm Cửu nhíu mày, cúi đầu nhìn bàn tay trên cổ tay mình.

Một lúc sau, cô gật đầu: “Được.”

Dạ Âu Thần buông tay, Thẩm Cửu bước lên trước cầm lấy một bộ đi vào phòng tắm.

Dạ Âu Thần đấm vào cửa tủ quần áo!

Đáng chết!

Anh muốn cô mặc quần áo anh mua, nhưng bây giờ cô đồng ý mặc, anh vẫn rất không hài lòng!

Thẩm Cửu vào phòng tắm không lâu thì có tiếng nước vọng lại, sau đó điện thoại trên giường của cô vang lên, chỉ là ở trong phòng tắm nên cô không nghe thấy, ban đầu Dạ Âu Thần giả vờ như không nghe thấy.

Sau đó, điện thoại liên tục đổ chuông, Dạ Âu Thần cười khẩy một tiếng rồi lăn bánh tới đó.

Anh cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, thấy là một dãy số lạ nên nghe máy.

Dạ Âu Thần còn chưa lên tiếng thì bên kia đã nóng lòng nói: “Cửu Cửu, cuối cùng em cũng nghe điện thoại của anh.”

Cửu Cửu? Dạ Âu Thần nheo mắt nguy hiểm, gọi thật thân mật!

Nhưng người ở đầu dây bên kia không biết sự nguy hiểm ở đây, vẫn tiếp tục dịu dàng nói: “Cửu Cửu, có phải em đồng ý tha thứ cho anh rồi không? Chuyện ở bệnh viện sáng nay anh thật sự không cố ý, những lời đó đều là những lời vô liêm sỉ, em đừng giận anh nhé.”

“Cửu Cửu, anh nhớ em, rất nhớ những ngày trước đó, em có thể… cho anh một cơ hội nữa không?”

“Cửu Cửu? Sao em không nói gì?”

Dạ Âu Thần cười giễu một tiếng, thì ra là chồng cũ tìm cô ôn lại chuyện cũ, Dạ Âu Thần bỏ điện thoại ra, nhìn số điện thoại trên màn hình rồi lại đưa lên tai, nói bằng giọng điệu mỉa mai: “Muốn tôi cho anh một cơ hội tìm chết à?”

Đầu bên kia khựng lại, một lúc sau có âm báo đường dây bận vang lên từ điện thoại.

Rất rõ ràng là bên kia đã bị anh doạ sợ mà cúp máy, muốn cầu xin tái hợp lại sợ hãi không làm được.

Ha, rốt cuộc người đàn ông như vậy làm cách nào lại khiến người phụ nữ ngốc kia một lòng một dạ với anh ta được chứ?





Đã tái hôn còn muốn giữ đứa bé lại cho anh ta, không có não à?

Đứa bé…

Dạ Âu Thần nhận ra trong bụng cô vẫn còn đứa con của chồng cũ, ánh mắt anh khẽ thay đổi, sở dĩ cô vẫn luôn giữ đứa bé lại, chắc chắn là vẫn còn tình cảm với chồng cũ.

Nếu chồng cũ cầu xin tái hợp thì có phải cô cũng sẽ cho cơ hội không?

Cứ nghĩ đến có khả năng cô sẽ quay lại với chồng cũ cặn bã là Dạ Âu Thần lại thấy mình như muốn nổ tung.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Lang An.

“183XXXXXXX, cậu điều tra địa chỉ của số này, cũng là chồng cũ của Thẩm Cửu, gửi tất cả thông tin về anh ta cho tôi.”

Lang An vừa mới đi thì lại nhận được điện thoại của Dạ Âu Thần, hơn nữa còn yêu cầu đi kiểm tra thông tin về chồng cũ của Thẩm Cửu, lập tức hơi kinh ngạc: “Cậu chủ Dạ, điều tra chồng cũ trọ lý Thẩm làm gì? Người đàn ông đó không có ý nghĩa gì với chúng ta thì phải mà?”

“Bảo cậu tra thì cậu tra đi, nhiều lời làm gì?”

Dạ Âu Thần cúp máy, lúc này cho dù Lang An có nghi ngờ gì nữa thì cũng chỉ có thể nuốt ngược vào bụng.

Thẩm Cửu tắm rất nhanh, khi đi ra, bên ngoài đã khôi phục sự bình tĩnh, nhưng Dạ Âu Thần lại ở bên cạnh giường cô, cô lấy làm lạ bước tới đó.

Dạ Âu Thần nhìn cô.

Cô mặc một chiếc váy lụa màu hồng nhạt, đường viền cổ áo thẳng tắp lộ ra xương quai xanh tuyệt đẹp, sau khi tắm xong, làn da cô càng thêm trắng mịn, chỉ liếc nhìn một cái mà mắt Dạ Âu Thần đã tối sầm lại.

Cuối cùng cũng được nhìn cô mặc quần áo mình mua, Dạ Âu Thần không biết dùng từ nào để diễn tả tâm trạng của mình.

“Anh ở đây làm gì?” Thẩm Cửu bước tới nhưng phát hiện điện thoại trên giường không thấy đâu nữa.

Nhìn lại, thì ra đã bị Dạ Âu Thần cầm trong tay.

“Anh cầm điện thoại tôi làm gì? Trả cho tôi!” Thẩm Cửu sửng sốt, vô thức bước lên muốn lấy lại điện thoại. Động tác của cô rất nóng vội, có vẻ rất hoang mang.

Thẩm Cửu lo lắng quá mức khiến Dạ Âu Thần nheo mắt nguy hiểm, anh thuận thế giấu điện thoại vào ngực.

“Căng thẳng vậy làm gì? Trong điện thoại có thứ gì tôi không thể thấy à?”

Nghe vậy, Thẩm Cửu dừng lại, nhận ra điều gì đó, cô cắn môi dưới: “Cậu chủ Dạ, không phải đến điện thoại của tôi mà anh cũng tịch thu đấy chứ?”

Trong đó có lịch sự cuộc gọi giữa cô và Hàn Mai Linh, nếu để anh thấy thì chẳng phải chuyện con cô sẽ bị lộ sao? Nghĩ đến đây, mặt Thẩm Cửu tái đi.

“Tịch thu thì sao?” Mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng: “Bây giờ cô đã dán nhãn của Dạ Âu Thần tôi, là người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, đồ của cô cũng là của Dạ Âu Thần tôi, tôi muốn tịch thu điện thoại của cô thì có sao?”

Thẩm Cửu: “Anh không được như thế, trả điện thoại cho tôi.”

“Trả cô?” Dạ Âu Thần nhếch môi: “Cũng không phải không thể.”

“Điều kiện gì?” Thẩm Cửu nhìn vẻ mặt anh là biết chắc chắn phải có điều kiện: “Chỉ cần anh trả điện thoại cho tôi thì tôi sẵn sáng làm bất cứ việc gì.”

Cô không thể để người thứ ba biết chuyện mình có con với một người đàn ông lạ.

“Thật sự là làm gì cũng được? Được thôi, lại đây hôn tôi, tôi sẽ trả lại điện thoại cho cô.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 83 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status