Tổng giám đốc cho tôi mượn sinh em bé

Chương 61: Lan Sơ Mất Tích



Đại khái là bình thường Lan Sơ vận động tương đối nhiều, cô được Hồng Quyên đưa đến bệnh viện không bao lâu, liền vào phòng sinh.

Mà chờ ở ngoài phòng sinh Hồng Quyên giống như con quay, khẩn trương ở ngoài phòng sinh đi tới đi lui. Trong lòng lo lắng cô hận mình không thể đảm đương làm bác sĩ đi vào đỡ đẻ giúp Lan Sơ. Bạch Nhã và Hoàng Oanh cũng thật là một người chỉ biết dây dưa cùng đàn ông, một người khác thậm chí ngay cả bóng dáng tìm khắp không thấy. Đến lúc đó chờ cô dọn dẹp hai người không có nghĩa khí này như thế nào.

Hồng Quyên một mình lòng như lửa đốt ở ngoài phòng sinh đợi một hồi lâu, Bạch Nhã mới thong dong đi tới. Cô lập tức liền vọt tới trước mặt của Bạch Nhã, không vui nói: "Sao giờ cậu mới đến?"

"Bị tên kia cuốn lấy không phân thân ra được." Bạch Nhã thở hổn hển mấy hơi, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Lan Sơ như thế nào?"

"Không biết a, đi vào một lúc rồi." Hồng Quyên xoay người nhìn cửa chính phòng sinh, bị Bạch Nhã hỏi như vậy, trong lòng cô càng thêm khẩn trương. Lan Sơ có thể thuận lợi sinh hạ đứa bé, sẽ không có vấn đề gì đâu.

"Dự tính ngày sinh của cậu ấy không phải tháng Một sao? Thế nào lại trước hơn nửa tháng?" Bạch Nhã không hiểu, chính là bởi vì biết dự tính ngày sinh của Lan Sơ vào tháng Một, hơn nữa, tình trạng thân thể của cậu ấy cũng vẫn rất tốt. Sau lại có đầu bếp nhà Đông Lí Lê Hân chăm sóc, cho nên bọn họ mới có thể yên tâm như vậy chưa từng có quá nhiều can thiệp. Kết quả không nghĩ tới, cậu ấy nói muốn sinh là sinh rồi.

Hồng Quyên thở dài một cái, trả lời: "Vừa rồi mình đã hỏi thầy thuốc, bác sĩ nói, có thể là lần rơi xuống nước bị kinh sợ, mới có thể sinh trước. Chỉ là, chỉ là thời gian sinh trước hơn nửa tháng, cho nên cũng không có vấn đề gì quá lớn." Lần đó Lan Sơ nhập viện, cô thật không nên nhất thời mềm lòng để cho cậu ấy ra viện trước. Còn tưởng rằng Lan Sơ không có tim không có phổi cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì. Chưa từng nghĩ, cậu ấy vẫn còn bị ảnh hưởng không tốt lắm.

"Vậy thì tốt." Bạch Nhã thở phào nhẹ nhõm, xem xét chung quanh một chút, nhưng không có thấy bóng dáng của Hoàng Oanh. "Hoàng Oanh đâu? Cậu ấy còn chưa tới sao?" Lan Sơ đã sắp sinh con rồi, vì sao cậu ấy còn chậm hơn so với mình.

"Điện thoại không ai nhận, mình đã nhắn lại cho cậu ấy rồi, biết rõ hiện tại Lan Sơ không thể rời bỏ chúng ta, vậy mà vào thời điểm này chơi trò mất tích. Đợi cậu ấy tới, xem mình dọn dẹp cậu ấy như thế nào." Hồng Quyên cắn răng nghiến lợi, Bạch Nhã dù thái quá thế nào, ít nhất còn có thể tìm được người. Hoàng Oanh dứt khoát ngay cả bóng người không tìm được, bây giờ đã là lúc mấu chốt rồi. Một lát nếu không chỉnh Hoàng Oanh tốt một chút, vậy cô cũng không gọi Hồng Quyên.

"Thông báo cho Đông Lí Lê Hân rồi sao?" Bạch Nhã cho đến lúc này mới chợt ý thức được, chuyện Lan Sơ sinh con hình như nên kịp thời thông báo cho Đông Lí Lê Hân. Dù sao Đông Lí Lê Hân cũng là bố của đứa bé. Coi như Lan Sơ không đi thông báo cho Đông Lí Lê Hân, thì tên Tây Môn Hạo Vũ kia cũng đã đoán được từ hành động khả nghi của cô, cũng đã kịp thời thông báo.

"Lan Sơ nói để cậu ấy báo cho." Giọng của Hồng Quyên hơi có chút mất mác, vừa nghĩ tới đứa bé sau khi ra đời đã bị chia lìa với Lan Sơ, trong lòng cô cũng rất không thoải mái. Ngay cả mẹ nuôi như cô thỉnh thoảng trong lòng nghĩ cũng sẽ cảm giác đau, huống chi Lan Sơ là mẹ đẻ? Nhất định cô phải nghĩ ra một phương pháp xử lí vẹn toàn đôi bên, nếu không người mẹ nuôi như cô muốn làm cũng cũng không được làm.

"Hô, vậy chúng ta, chờ xem." Bạch Nhã thật dài phun ra một hơi, cô có thể hiểu Hồng Quyên khổ sở cái gì. Chỉ là, mọi sự chắc chắn sẽ có cơ hội xoay chuyển. Cô tin tưởng chuyện của Lan Sơ, nhất định cũng có thể tìm được cơ hội xoay chuyển thật tốt. Nếu không được cô đành đi xin Tây Môn Hạo Vũ nói giúp. Ít nhất cũng phải để Lan Sơ có thể thường xuyên gặp mặt đứa bé.

Đại khái là trong lúc này có bạn bè hỗ trợ, cảm xúc Hồng Quyên từ từ bình tĩnh lại. Sau đó hai người lục đục ngồi xuống ở chờ trên ghế ngoài phòng sinh. Bắt đầu không thể xác định thời gian chờ đợi.

Đông Lí Lê Hân cơ hồ là chân trước chân sau chạy tới bệnh viện cùng Bạch Nhã. Hồng Quyên và Bạch Nhã vừa ngồi, Đông Lí Lê Hân và Uông Tĩnh Phong liền vội vội vàng vàng chạy tới.

"Anh tới rồi." Thấy Hồng Quyên tựa như giận dỗi không nhúc nhích, Bạch Nhã chỉ có thể đứng dậy chào một tiếng.

Đông Lí Lê Hân trực tiếp hỏi: "Cô ấy như thế nào?" Hắn cố gắng làm cho giọng điệu của mình lạnh như băng giống như thường ngày, vậy mà ẩn chứa trong giọng nói của hắn có vẻ khẩn trương, đã tiết lộ tâm tình của hắn. Thời điểm nhận được tin nhắn của Lan Sơ, hắn đang tản bộ ở bên ngoài cùng mẹ của mình. Hắn vội vã tìm lý do trước tiên đưa mẹ của hắn về khách sạn, sau đó liền lập tức báo cho Uông Tĩnh Phong, cùng nhau chạy tới bệnh viện .

"Vừa mới vào phòng sinh, không biết thế nào." Bạch Nhã lắc đầu một cái, cái vấn đề này, cô cũng muốn biết. Ở bên ngoài một chút âm thanh cũng không nghe được, cũng không có ai ra ngoài dặn dò. Chờ vô ích như vậy, thật sự là muốn gấp chết người rồi.

Uông Tĩnh Phong có chút kỳ quái chen miệng hỏi: "Mình nhớ là ngày sinh dự tính của cô ấy phải là tháng Một mà, vì sao sinh trước nhiều như vậy?" Hắn nhìn tình huống thân thể Lan Sơ vẫn luôn tốt vô cùng, hơn nữa, trước đó đầu bếp vẫn luôn cô gắng chăm sóc Lan Sơ, vì sao đột nhiên nói muốn sinh ra là muốn sinh rồi hả? Nếu như chỉ là sớm vài ngày, thật cũng không cái gì lạ. Nhưng bây giờ thời gian sinh trước là hơn nửa tháng. Chẳng lẽ cô ấy lại vụng trộm làm thí nghiệm linh tinh? Nhưng mà cô ấy làm thế nào che dấu được máy theo dõi và chú đầu bếp như hai kẻ bám đuôi này?

"Lần trước rơi xuống nước bị kinh sợ, bác sĩ nói không có sao, trước nửa tháng mà thôi, không cần gấp gáp." Bạch Nhã đơn giản giải thích một câu, cô thật sự không còn hơi sức đem lời nói cặn kẽ của Hồng Quyên tái diễn lại một lần, hiện tại lòng cô tràn đầy lo lắng cho Lan Sơ.

Đông Lí Lê Hân không nói chuyện nữa, hắn yên lặng nhìn cửa lớn phòng sinh, không nói một lời. Vấn đề hắn muốn hỏi, Uông Tĩnh Phong đã hỏi giúp hắn rồi. Mà Bạch Nhã cũng đã đưa ra giải thích. Trước mắt, trừ bỏ chờ đợi thì hình như cũng không làm được gì nữa rồi. Trước nửa tháng thì trước nửa tháng đi, chỉ cần mẹ con bình an là tốt rồi. Cứ như vậy, hắn cũng có thể tiết kiệm được hơn nửa tháng tinh lực rồi.

Đợi đến sau khi đứa bé bình an ra đời, cho dù là ông nội hắn, cũng bất lực rồi. Một đứa bé sống sờ sờ, trên người đứa bé chảy xuôi dòng máu Đông thị, tin tưởng vô luận như thế nào thì ông nội hắn dù có ngoan độc cũng không còn quyết tâm làm cái gì.

Cũng không biết là hiệu quả cách âm phòng sinh quá tốt, hay là không chuyện gì xảy ra, bốn người chờ ở ngoài cửa lớn vẫn không nghe được nửa điểm động tĩnh. Càng như vậy, người chờ ở bên ngoài lại càng lo lắng. Nhưng bây giờ, ai cũng bất lực. Hơn nữa, bốn người ai cũng không có đi hoài nghi gì. từng người hoặc an tĩnh, hoặc lo âu, hoặc khẩn trương chờ đợi

Hồng Quyên âm thầm nhìn Đông Lí Lê Hân nhiều lần, cuối cùng vẫn là do dự mở miệng. "Đông Lí tiên sinh."

Đông Lí Lê Hân lãnh đạm hỏi: "Chuyện gì?"

"Có thể để cho Lan Sơ đến nhà của anh, cho đứa bé cho bú sữa hay không? Đứa bé còn nhỏ như vậy, do mẹ đẻ nuôi nấng, sẽ tốt hơn." Hồng Quyên cô gắng dùng một loại giọng cầu xin thương lượng cùng Đông Lí Lê Hân, cô nghĩ Đông Lí Lê Hân cũng không quá máu lạnh mà đối với con ruột của mình cũng không đau lòng. Lan Sơ và Đông Lí Lê Hân ký hiệp nghị, cô khẳng định khó mà nói cái gì. Vậy chuyện này, liền do cô người bạn tốt này ra mặt giúp cậu ấy tranh thủ thôi. Cô không có biện pháp bảo vệ tốt Lan Sơ và con gái nuôi của mình, chỉ có thể nghĩ biện pháp cố gắng vì hai mẹ con bọn họ làm một chút gì đó.

Đông Lí Lê Hân nhíu lông mày, không có trả lời. Vốn là, hắn dự định trước ngày sinh dự tính của Lan Sơ một tuần lễ, mới bí mật an bài Uông Tĩnh Phong đi tìm bảo mẫu. Hắn sợ hành động quá sớm, tin tức sẽ bị ông nội hắn biết được. Nhưng không nghĩ tới, đột nhiên Lan Sơ sinh trước hơn nửa tháng, làm cho hắn không hề chuẩn bị. Bây giờ mặc dù hắn làm ra động tĩnh gì, cũng đã không còn nguy hiểm gì. Nhưng mà trong tiềm thức của hắn, lại cảm thấy lời nói Hồng Quyên hình như có mấy phần đạo lý.

"Người ngoài cho dù tốt đến đâu, cũng chỉ là người ngoài, so ra vẫn kém mẹ ruột của mình, đứa bé vừa mới chào đời, sao phải rời khỏi mẹ của mình." Bạch Nhã vội vàng phụ họa, nếu Đông Lí Lê Hân không đồng ý, hắn nhất định sẽ cự tuyệt lúc này. Hắn trầm mặc, chứng tỏ đối với lời nói Hồng Quyên ít nhiều hắn cũng có chút tán thành.

Uông Tĩnh Phong nhìn Đông Lí Lê Hân một chút, lại nhìn cửa chính phòng sinh một chút, muốn nói cái gì, lại nhịn xuống.

Thật ra thì ở trong lòng, hắn cũng tương đối nghiêng về ý kiến của Hồng Quyên và Bạch Nhã. Khiến đứa bé vừa sinh ra rời bỏ mẹ của mình, xác thực có chút tàn nhẫn. Chính Đông Lí Lê Hân đã từng trải qua chuyện chia lìa với mẹ mình, tư vị như vậy, hắn làm sao có thể không hiểu rõ. Hắn làm sao nhẫn tâm để cho con mình vừa sinh ra, sẽ phải trải qua những năm tháng thống khổ đó giống mình?

Hơn nữa, cho tới bây giờ nếu giữa Đông Lí Lê Hân và Lan Sơ cũng không có bất kỳ liên lạc nào, vậy cũng cũng không có gì. Nhưng giữa bọn họ cũng đã rất quen thuộc lẫn nhau, để Lan Sơ lấy thân phận của bảo mẫu tồn tại ở thế giới của trẻ con, chắc cũng sẽ không thành vấn đề. Đây được xem như là biện pháp một vẹn toàn đôi bên. Trừ phi đầu óc Đông Lí Lê Hân gỉ sét, nếu không, hắn sẽ không cự tuyệt .

Rất lâu, Đông Lí Lê Hân mới cho mọi người một câu trả lời nước đôi. "Mình biết rồi." Hắn không thể bảo đảm cái gì, chỉ là nhất định hắn sẽ suy tính. Hắn sẽ nghiêm túc suy tính một chút.

"Cám ơn, hi vọng anh có thể suy tính một chút, đây không phải là vì Lan Sơ, mà là vì suy nghĩ cho đứa bé." Hồng Quyên thở phào nhẹ nhõm, xem ra khả năng chuyện này thành công rất lớn.

Đông Lí Lê Hân tiếp tục trầm mặc, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cửa chính phòng sinh. Hắn nghĩ đợi đến sau khi đứa bé chào đời, suy nghĩ thêm về đề nghị của Hồng Quyên và Bạch Nhã. Chỉ là đầu óc của hắn hoàn toàn không chịu khống chế, âm thầm suy tư. Nhà hắn thật sự rất an tĩnh, nhiều bảo mẫu, cũng không phải là không chứa được. Trước mắt hắn không có bất kỳ chuẩn bị gì, trước tạm thời xử lý như vậy, hình như cũng không phải là chuyện gì xấu. Mặc dù hắn cái gì cũng chưa từng biết qua, nhưng hắn vẫn còn biết, nuôi bằng sữa mẹ khỏe mạnh hơn, khoa học hơn.

Nhưng là, chẳng ai nghĩ tới, một nhóm bốn người lại đợi từ gần tối cho tới gần sáng. Mà cửa chính phòng sinh thủy chung đều chưa từng mở ra. Trừ Đông Lí Lê Hân vẫn yên lặng đứng thẳng như cũ, Hồng Quyên, Bạch Nhã và Uông Tĩnh Phong cũng đã có chút nhịn không được ngáp liên tục.

Giống như là qua một thế kỷ, đột nhiên cửa phòng sinh ‘ két két ’ một tiếng động tĩnh rất là nhỏ, cuối cùng là chậm rãi mở ra từ bên trong. Tiếp đó, một cô y tá tuổi còn trẻ, lảo đảo từ bên trong đi từ từ ra ngoài.

Đầu tiên phản ứng là Bạch Nhã bước một bước dài, trực tiếp vọt tới trước mặt của cô y tá. Kéo cánh tay cô y tá, vội vàng dò hỏi: "Thế nào, sinh chưa, con trai hay con gái?"

"A? Cái gì?" Cô y tá vẻ mặt mơ hồ nhìn Bạch Nhã, giống như hoàn toàn không biết Bạch Nhã đang nói cái gì.

"Đứa bé sinh chưa? Có phải mẹ con bình an hay không?" Bạch Nhã cũng sắp vội muốn chết, vừa hỏi vừa không nhịn được dùng sức lay cánh tay cô y tá. Bây giờ hộ sĩ còn có thể nữa ngu ngốc nữa sao? Chẳng lẽ cô ta là đi cửa sau tiến vào sao? Thậm chí ngay cả cô đang hỏi cái gì cũng không hiểu được, vậy cô ta làm sao có thể đi ra từ trong phòng sinh của Lan Sơ?

Trực giác Hồng Quyên mách bảo hình như có chuyện không ổn, vội vàng chen đến bên người Bạch Nhã, nhìn tình trạng cô y tá từ trên xuống dưới.

Cô y tá hình như vẫn nghe không hiểu Bạch Nhã nói, kỳ quái tiếp tục hỏi ngược lại: "Đứa bé cái gì?"

"Mới vừa rồi không phải các cô đỡ đẻ ở bên trong sao?" Bạch Nhã phát điên, nếu không phải là trong lòng cô đang lo Lan Sơ trong phòng sinh, cô chắc chắn sẽ trực tiếp bóp chết cô hộ sĩ không xứng trước mắt này.

Nghe vậy, thái độ cô y tá càng thêm mê mang. Cô nhìn vẻ mặt tức giận của Bạch Nhã, lại nhìn Hồng Quyên vẻ mặt nghiêm túc một chút, nhẹ nhàng tránh cái tay Bạch Nhã còn nắm cánh tay của mình. Vỗ cái trán một cái, vừa chậm rãi đi. Chỉ lưu lại bốn người đều kinh ngạc không dứt.

Trong lòng Đông Lí Lê Hân đột nhiên cả kinh, dẫn đầu xô cửa vọt vào phòng sinh. Uông Tĩnh Phong, Bạch Nhã và Hồng Quyên lập tức đi vào theo.

Nháy mắt khi bốn người vọt vào phòng sinh, nhất thời tất cả đều kinh ngạc sững sờ tại chỗ .

Chỉ thấy bên trong phòng sinh, còn có một nữ bác sĩ trung niên và một cô hộ sĩ. Trên mặt của họ, mê mang và hồ đồ giống y đúc cô y tá trước đó. Hơn nữa, bộ dạng của họ đều là một bộ dạng hình như là vừa mới tỉnh táo lại từ trạng thái hôn mê. Mà đối với bọn người Đông Lí Lê Hân đột nhiên xông vào, hai người chỉ là ngây ngốc nhìn bọn họ, chậm lụt nửa ngày cũng không có bất kỳ phản ứng.

Nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân chân chính khiến cho bọn họ kinh ngạc, bọn họ kinh ngạc chính là cư nhiên Lan Sơ không có ở bên trong phòng sinh.

"Lan Sơ!" Hồng Quyên hồi hồn đầu tiên, giống như nổi điên tìm kiếm khắp nơi trong phòng sinh. Cũng chỉ là một gian phòng sinh, gần như nhìn một cái là có thể nhìn thấu cả căn phòng. Dĩ nhiên, bất luận Hồng Quyên tìm như thế nào, tìm khắp nơi không thấy bất kỳ vật gì có liên quan tới Lan Sơ.

Bạch Nhã hai bước vọt tới trước mặt bác sĩ, hai tay run run níu lấy cổ áo bác sĩ, lớn tiếng ép hỏi. "Vừa mới xảy ra chuyện gì, sản phụ đi nơi nào? Các ngươi làm ăn cái gì không biết?" Chờ lâu như vậy, mong đợi lâu như vậy, chờ được lại là một kết quả như vậy. Cô thật sợ hãi, một loại cảm giác chưa bao giờ có sợ hãi thấm sâu bao phủ cả trái tim cô. Làm cho cô gần như hít thở không thông.

Bác sĩ không rõ chân tướng nhìn Bạch Nhã, lấy tay vuốt vuốt cái trán. Nhìn qua bà vẫn có chút hôn mê như cũ.

Uông Tĩnh Phong nhìn Đông Lí Lê Hân trầm mặc không nói một chút, đi vòng quanh bàn mổ một vòng. Sau đó, hắn lại đi tới trước cửa sổ, tra xét tình huống cửa sổ một cái. Kết quả là không thu hoạch được gì. Hắn cảm thấy không hiểu, trong phòng sinh tại sao lại sạch sẽ giống như không có để lại một chút dấu vết. Giống như là bị người nào cố ý, dọn dẹp hoàn toàn sạh sẽ.

Đông Lí Lê Hân nắm chặt hai quả đấm, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn bàn phẫu thuật bên trong phòng sinh. Trong đầu có vô số ý niệm thoáng qua, làm cho hắn khống chế không được muốn bộc phát.

"Hiện trường giống như bị người ta cố ý thu dọn." Uông Tĩnh Phong đi trở về bên người Đông Lí Lê Hân, nhỏ giọng nói ra ý kiến của mình. Hắn chợt nghĩ đến chuyện ngày đó ba của Đông Lí Lê Hân phụ tới công ty tìm Đông Lí Lê Hân. Sau đó, Đông Lí Lê Hân liền suy nghĩ lại. Trước mắt, Lan Sơ sắp sinh biến mất ở trong phòng sinh bệnh viện. Hắn không dám nghĩ cũng không dám suy đoán, những chuyện đó có có liên quan mật thiết với nhau hay không.

"Hồng Quyên? Bạch Nhã, các cậu đang làm gì? Lan Sơ đâu rồi, không phải nói cậu ấy sắp sinh sao?" Lúc này, Hoàng Oanh đột nhiên thở hổn hển từ bên ngoài vọt vào phòng sinh. Vừa nhận được tin nhắn của Hồng Quyên, cô lập tức chạy nhanh tới. Thiếu chút nữa khiến cô chạy muốn chết.

Cảm xúc Hồng Quyên đang đứng ở điểm giới hạn, Hoàng Oanh quá đáng đến chậm, Làm cho cô bỗng chốc liền không khống chế được bộc phát. "Cậu chết ở đâu? Lan Sơ mất tích ——!"

"Mất tích?" Trái tim Hoàng Oanh chấn động, không dám tin nhìn Hồng Quyên một chút lại nhìn Bạch Nhã một chút, kinh sợ đến quên hô hấp.

Quả đấm của Đông Lí Lê Hân nhất thời siết chặt hơn, hắn cố đè xuống cảm xúc trong lòng phức tạp tới cực điểm, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.

"Có phải anh đắc tội người nào hay không?" Nào có thể đoán được, Đông Lí Lê Hân vừa động, Hồng Quyên lập tức đem tất cả lửa giận chuyển hướng sang hắn. "Kể từ sau lần Lan Sơ thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ đó, cậu ấy vẫn luôn nghi ngờ trong lòng, nói cảm thấy có người muốn hại cậu ấy. Chúng tôi đều cho rằng cậu ấy đang trong thời gian mang thai nên nhạy cảm đa nghi, không nghĩ tới, vậy mà, vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy." Nói xong lời cuối cùng, Hồng Quyên cũng không khống chế nổi nữa nghẹn ngào lên tiếng.

Bạch Nhã nhíu chặt chân mày, cùng phân tích với Hồng Quyên. "Lan Sơ ngày ngày đều ở nhà, trừ làm thí nghiệm, gần như chính là không để ý đến chuyện bên ngoài, cậu ấy thật sự không thể nào đắc tội với người khác. Cho nên nói như vậy, xem ra vẫn là có liên quan tới anh."

Ngón tay Bạch Nhã chỉ Đông Lí Lê Hân, hy vọng có thể từ nơi Đông Lí Lê Hân lấy được một chút giải thích. Vậy mà Đông Lí Lê Hân vẫn duy trì bộ dáng băng lãnh, giống như là không muốn giải thích cái gì.

"Nhất định là anh, nếu như không phải là anh đắc tội với người khác, làm sao có thể lợi hại đến mức có thể khiến Lan Sơ trược tiếp biến mất ở trong phòng sinh? Tôi tự mình đưa Lan Sơ vào phòng sinh, trừ phi là tôi mộng du, nếu không, vì sao Lan Sơ lại vô duyên vô cớ mất tích?" Hồng Quyên đã sắp hỏng mất, cô hung hăng nhìn chằm chằm Đông Lí Lê Hân, hận không thể nhào tới liều mạng cùng hắn.

"Cậu ở lại chỗ này, kiểm tra cẩn thận lần nữa." Đông Lí Lê Hân không để ý đến Bạch Nhã, càng không có để ý tới Hồng Quyên. Nghiêng đầu dặn dò một câu với Uông Tĩnh Phong đang đứng ở bên cạnh, sau đó liền sải bước đi ra ngoài phòng sinh.

"Anh rời đi lúc này là có ý gì ——?" Phục hồi tinh thần Hoàng Oanh lập tức liền đuổi theo, hướng về phía bóng lưng Đông Lí Lê Hân rống to một tiếng.

Uông Tĩnh Phong vội vàng ngăn lại tâm tình kích động dị thường của Hoàng Oanh và Hồng Quyên, trấn an nói: "Các cô tỉnh táo lại một chút, cậu ấy ở đây cũng không làm được gì. Hơn nữa, tôi đã ở lại, để cho hắn đi làm chuyện khác." Nếu như suy đoán của hắn không có sai, như vậy trước mắt, nhất định là Đông Lí Lê Hân muốn đi tìm bố mình. Toàn bộ nguyên do cũng vì kể từ sau khi bố hắn xuất hiện lần đó, hôm nay lại xảy ra sự tình không thể tưởng tượng như vậy. Trừ đi tìm bố mình, đại khái Đông Lí Lê Hân cũng không nghĩ ra có thể tìm ai đi.

Bạch Nhã chắn trước Hồng Quyên và Hoàng Oanh, Uông Tĩnh Phong nói không phải không có lý. Có Uông Tĩnh Phong ở đây, Đông Lí Lê Hân có ở đây hay không cũng vậy. Chẳng bằng để Đông Lí Lê Hân đi ra ngoài điều tra, bốn người bọn họ phụ trách chuyện ở bên trong bệnh viện.

Vì vậy, ba người trước tạm thời bình tĩnh lại. Chỉ là, đối mặt với chuyện Lan Sơ đột nhiên mất tích, bây giờ họ không có biện pháp để tỉnh táo. Đầu tiên là họ túm lấy bác sĩ và hộ sĩ hỏi một đống nghi vấn, tiếp đó, ba người liền tìm từ trong phòng sinh đến ra ngoài phòng sinh. Cuối cùng, họ gần như tìm toàn bộ bệnh viện một lần. Lại bất đắc dĩ, họ thủy chung không tìm được Lan Sơ. Thậm chí ngay cả một chút xíu đầu mối hữu dụng đều không tìm được.

Vừa ra khỏi bệnh viện, Đông Lí Lê Hân lái xe chạy thẳng tới một chỗ, nhà của bố hắn.

Lúc này, trong đầu hắn hò hét loạn lên, trừ đi tìm ba mình, hắn nghĩ không được còn có thể tìm người nào. Mặc dù người ra mặt nhắc nhở là ba hắn, nhưng cũng không chứng minh được người động thủ là ba mình.

Lái xe như bay ở trên đường gần một giờ, cuối cùng Đông Lí Lê Hân đem xe quẹo vào bên trong khu biệt thự tư nhân. Sau khi vòng xe nửa vòng, hắn chậm rãi đem xe dừng ở trước cổng một biệt thự kiến trúc vô cùng cổ kính.

Ngồi ở trong xe, nhìn bị bóng đêm bao phủ biệt thự, Đông Lí Lê Hân theo bản năng cầm thật chặt tay lái. Kể từ sau khi hắn rời đi cái nhà này, hắn đã thề, vĩnh viễn cũng sẽ không bước vào nơi này nửa bước nữa. Nhưng mà trước mắt, hắn lại không thể không xông vào. Nếu như Lan Sơ bị dẫn tới nơi này, vậy ngược lại hắn có thể tiết kiệm rất nhiều hơi sức. Nhưng nếu không phải, vậy bất luận như thế nào, hắn nhất định phải hỏi mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Cắn răng, Đông Lí Lê Hân mở cửa xuống xe. Đi tới trước cổng lớn, nâng tay lên chợt có chút trở nên nặng nề, nhấn chuông cửa.

"Cậu chủ?"

Lúc này, chính là thời điểm ngủ đặc biệt sâu. Chuông cửa vang lên một lát, trên màn hình theo dõi mới truyền đến giọng nói kinh ngạc không thôi.

"Là tôi." Đông Lí Lê Hân lạnh lùng đáp một tiếng, xoay người lên xe.

Sau khi xác định người tới thật sự là Đông Lí Lê Hân, người gác cổng lập tức mở rộng cửa lớn.

Đông Lí Lê Hân đạp cần ga, vút một cái liền phóng vào. Hắn vội vàng đem xe dừng ở gara, liền nhanh chóng xuống xe xông về cửa chính.

Đứng trước cửa , là một người đàn ông trung niên. Hắn vừa nhìn thấy Đông Lí Lê Hân lập tức lộ ra vẻ mặt hòa ái. "Cậu chủ, sao cậu lại trở về lúc này? Có chuyện gì sao? Cậu chủ, cậu chủ?"

Đông Lí Lê Hân hoàn toàn mặc kệ người đàn ông trung niên đang tha thiết với hắn, như gió lướt qua bên cạnhngười đàn ông trung niên, khí thế hung hăng liền đi lên lầu.

Đối mặt với Đông Lí Lê Hân trước sau lạnh lùng như một, người đàn ông trung niên thất vọng lắc đầu một cái. Ông rón rén đóng kỹ cửa lại, tiếp đó đi vào trong phòng khách chờ Đông Lí Lê Hân. Nhìn dáng vẻ Đông Lí Lê Hân vừa mới lên lầu, đại khái sẽ xảy ra tranh chấp gì đó với ba mình.

Đi tới lầu hai, Đông Lí Lê Hân trực tiếp xông vào phòng ngủ ba hắn, thậm chí ngay cả gõ cửa cũng không có gõ. Tách một cái bất công tắc đèn trên tường, hắn gọn gàng dứt khoát mở miệng hỏi người bố quen thuộc đang ngủ trên giường của mình. "Có phải ông làm hay không?"

"Ừ?" Ba Đông Lí cả kinh, mơ mơ màng màng tỉnh lại. Cố gắng mở hai mắt ra ngồi dậy, thấy Đông Lí Lê Hân vẻ mặt âm trầm đứng ở trước giường nhìn mình, ông không khỏi có chút hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không. Ông thong thả day day huyệt Thái Dương, hỏi ngược lại: "Chuyện gì?"

"Có phải ông làm hay không?" Đông Lí Lê Hân đề cao âm lượng, lạnh giọng lặp lại vấn đề của mình một lần nữa.

"Con ở đây nói gì?" Ba Đông Lí không hiểu nhíu mày, hơn nửa đêm Đông Lí Lê Hân đột nhiên xông vào phòng ngủ của ông không nói rõ đầu cua tai nheo, trực tiếp ném ra một vấn đề không giải thích được thì làm sao ông có thể trả lời được đây.

Đông Lí Lê Hân cố đè xuống phẫn nộ càng ngày càng nghiêm trọng, lại hỏi lại một lần nữa: "Có phải ông ra tay với cô ấy hay không?"

"Con rốt cuộc đang nói cái gì? Đem lời nói cho rõ ràng đã." Ba Đông Lí thở dài một cái, đại khái là do ông lớn tuổi, nên hoàn toàn nghe không hiểu vấn đề Đông Lí Lê Hân hỏi.

"Ông muốn giả bộ ngu sao? Đoạn thời gian trước là ai cố ý chạy đến công ty nhắc nhở tôi, khiến tôi chú ý từng việc nhỏ một hay sao?" Đông Lí Lê Hân cắn răng hỏi ngược lại, nếu như ba hắn tiếp tục giả vờ ngốc nghếch, vậy hắn cơ bản có thể khẳng định chuyện này nhất định là ba hắn làm. Chỉ cần có thể khẳng định là người nào làm, vậy hắn có thể tiết kiệm một chút thời gian. Có thể cho Lan Sơ và đứa bé thêm một chút hi vọng.

Ba Đông Lí gật đầu một cái, trong lòng đã nắm được vấn đề chính. "Là ba, sau đó thì sao?"

"Cô ấy mất tích." Chân mày Đông Lí Lê Hân khép chặt, cố gắng phân tích tất cả biến hóa trên mặt của ba mình.

"Mất tích?" Ba Đông Lí không khỏi có chút ngoài ý muốn, cuối cùng ông vẫn biết? Nhìn phản ứng Đông Lí Lê Hân mà xem, chắc là đứng mười phần rồi.

"Đúng, đang ở trong phòng sinh vô ảnh vô tung biến mất." Đông Lí Lê Hân khóe miệng giương lên, lộ ra ý cười nhạo cực lạnh. Thật đúng là lợi hại, lại có thể ở trong phòng sinh kín mít, âm thầm mang Lan Sơ đi. Một điểm này, người bình thường căn bản không thể làm được.

Nghe xong câu nói sau cùng của Đông Lí Lê Hân, ba Đông Lí cuối cùng cũng hiểu rõ ràng sự tình. "Cho nên, con bỏ chạy tới tìm ta?" Xem ra Đông Lí Lê Hân đang hoài nghi chuyện này đúng là ông đã ra tay.

Đông Lí Lê Hân không nói lời nào, lạnh lùng nhìn ba mình. Hắn muốn ở trên mặt ba mình tìm được một tia sơ hở, nhưng lại không tìm được dấu vết.

"Con cho rằng là ta làm?" Ba Đông Lí biểu tình từ từ nghiêm túc.

Đông Lí Lê Hân mặt không chút thay đổi hỏi ngược lại. "Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Nếu như mà đúng là ta làm như vậy, ta tuyệt sẽ không lãng phí thời gian đi nhắc nhở con, càng sẽ không bây giờ mới xuống tay, lúc ta phát hiện sẽ làm cho cô ta hoàn toàn biến mất." Ba Đông Lí xì mũi coi thường, đừng nói sau khi Đông Lí Lê Hân trưởng thành người làm ba như ông không có trông nom hắn, chính là khi hắn còn bé cũng không để ý đến hắn. Cho dù ông muốn trông nom, cũng không tới phiên ông trông nom. Không nghĩ tới ông chỉ là có lòng tốt đến nhắc nhở, kết quả lại tự mình gây rắc rối cho mình.

Đông Lí Lê Hân không có trả lời, hai cánh tay rũ xuống, dần dần tạo thành quả đấm. Hắn thủy chung không tìm được sơ hở.

"Cái này chỉ có thể trách chính ngươi không có năng lực, không có che giấu tốt hành động của chính mình làm ra. Đồ đạc của mình mình không coi trọng, mất cũng chỉ có thể oán chính con. Con cho rằng ông cụ là ai, con cho rằng tập đoàn Đông Lý đi từng bước một tới hôm nay, là một chuyện dễ dàng sao?" Thấy thế, ba Đông Lí chẳng những không an ủi, thậm chí còn lên tiếng kích thích Đông Lí Lê Hân. Ông đương nhiên hiểu tâm tình Đông Lí Lê Hân lúc này, tâm tình nó bây giờ, năm đó không biết ông nếm qua bao nhiêu lần. Nhưng mà đồng tình là vô dụng nhất. Nếu như Đông Lí Lê Hân không muốn sống giống người ba như ông, nếu như Đông Lí Lê Hân còn muốn bảo vệ gì đó, vậy nhất định nó phải mạnh mẽ hơn, so bất luận kẻ nào cũng phải mạnh mẽ hơn mới được. Chỉ có như vậy, cuộc đời của nó mới không bị bất luận kẻ nào can thiệp vào.

Ba Đông Lí nói một hồi, khiến quả đấm của Đông Lí Lê Hân nhất thời nắm chặt hơn. Chặt đến móng tay hắn gần như muốn đâm vào trong lòng bàn tay của mình. Không thể không thừa nhận, chuyện này xác thực chỉ có thể oán chính hắn. Là hắn không có bảo vệ tốt đứa bé của hắn.

"Tự giải quyết cho tốt đi." Ba Đông Lí không để đến Đông Lí Lê Hân, lôi kéo chăn mền trên người, lại nằm trên giường. Thấy Đông Lí Lê Hân không có động tĩnh, ông lật người, đưa lưng về phía Đông Lí Lê Hân tiếp tục ngủ.

Đông Lí Lê Hân yên lặng nhìn bóng lưng ba hắn, một mình yên lặng đứng rất lâu, mới xoay người rời khỏi phòng ngủ của ba mình. Thất bại từng bước từng bước, từ từ đi xuống lầu.

"Cậu chủ, cậu muốn nghỉ ngơi một chút không? Đói bụng không? Muốn tôi làm cho cậu thứ gì không?" Đông Lí Lê Hân vừa xuống lầu, người quản gia lúc trước chính là người đàn ông trung niên kia liền lập tức nghênh đón, nhiệt tình hỏi thăm hắn có nhu cầu gì không.

Đông Lí Lê Hân không nói gì nhìn người đàn ông trung niên một cái, lắc đầu một cái, đi tới cửa trước mở cửa đi ra ngoài.

Người đàn ông trung niên đuổi kịp tới cửa trước, đưa mắt nhìn Đông Lí Lê Hân lái xe rời đi, không nhịn được thở dài một cái. Vội vã đến, lại vội vã đi, ông đã rất lâu không có nhìn thấy cậu chủ của mình rồi.

Lái xe chẳng có mục đích ở trên đường, Đông Lí Lê Hân gần như tuyệt vọng. Trong lòng hắn rất loạn, hắn không có cách nào xác định chuyện này rốt cuộc là ai làm. Từ phản ứng của ba hắn nhìn được, hình như cũng không phải là ba hắn đã ra tay. Nhưng trong lòng hắn lại tình nguyện chuyện này đúng là ba hắn làm. Nhưng nếu là ba hắn ra tay, vậy chuyện này vẫn còn có thể xoay chuyển cũng chính là đường sống. Nhưng nếu như thật sự là ông nội hắn làm, vậy hắn gần như không còn hy vọng có thể giải quyết chuyện này rồi. Mà hắn, thậm chí cũng không dám đi xác định. Bởi vì một khi hắn xác định, có lẽ hắn lại thật sự hoàn toàn tuyệt vọng.

Lái xe không biết lâu, Đông Lí Lê Hân chợt xe dừng ở ven đường. Sau đó hắn mở ra bàn tay trái, an tĩnh nhìn. Một lần tiếp xúc mềm nhẹ, vẫn còn rõ ràng đọng lại trong lòng bàn tay hắn như cũ. Một tiểu sinh mệnh sống sờ sờ, hắn rõ ràng có thể bắt được, lại bị hắn lỡ tay đánh mất.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, cho đến thời điểm bình mình, Đông Lí Lê Hân mới khởi động xe lần nữa. Vậy mà, hắn chợt không biết nên đi đâu, cũng không biết mình muốn đi đâu, liền theo bản năng lái xe đến khách sạn mẹ của hắn ở tạm. Đợi đến khi hắn đứng ở ngoài cửa phòng khách sạn thì hắn mới hoảng hốt phục hồi tinh thần lại. Do dự một chút, vẫn là giơ tay lên gõ cửa phòng.

"Xin hỏi là ai?"

Hiển nhiên, mẹ Đông Lí đã sớm rời khỏi giường. Tiếng gõ cửa vừa mới vang lên, bà lập tức đi ngay đến phía sau cửa trả lời.

Đông Lí Lê Hân vô lực trả lời: "Là con."

"Hân Hân? Sao con tới sớm như vậy?" Mẹ Đông Lí lập tức mở cửa, kinh ngạc mà nhìn Đông Lí Lê Hân, hỏi: "Sao vậy? Nhìn bộ dạng con giống như mệt chết đi được." Nói xong, bà giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm gương mặt lạnh như băngcủa Đông Lí Lê Hân một cái.

Đông Lí Lê Hân không nói một lời, đi thẳng tới bàn trà trong phòng khách ngồi xuống. Sau đó, hắn đem hai khuỷu tay đỉnh ở trên đầu gối, chống đỡ trán của mình. Cặp mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt đất.

Mẹ Đông Lí đi tới bên người Đông Lí Lê Hân, vừa vỗ vuốt phía sau lưng của hắn, vừa ân cần hỏi han: "Xảy ra chuyện gì?"

Đông Lí Lê Hân giống như không có nghe thấy lời hỏi thăm mẹ của hắn, vẫn như cũ không nói được lời nào.

Thấy thế, mẹ Đông Lí không hỏi thêm nữa. Bà xoay người lấy ra trà lài mình thích nhất, pha một ấm trà nóng hổi cho Đông Lí Lê Hân. Sau đó, lại đem một chút đồ điểm tâm đặt lên trên bàn. Cuối cùng, bà lẳng lặng ngồi vào bên người Đông Lí Lê Hân, giống như hắn, yên lặng ngồi cùng nhau.

Nhưng phần này an tĩnh cũng không kéo dài quá lâu, liền bị một hồi tiếng chuông điện thoại đột nhiên xuất hiện đánh vỡ. Đông Lí Lê Hân vội vàng lấy ra điện thoại cá nhân của mình, vội vàng nhấn nút trả lời. "Thế nào rồi?"

"Hiện trường nhất định đã bị người khác dọn dẹp, hơn nữa thủ pháp rất chuyên nghiệp, mình không tìm được bất kỳ đầu mối hữu dụng nào." Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói mệt mỏi lại khẳng định của Uông Tĩnh Phong, hắn đã xác nhận rất nhiều lần, mới quyết định gọi số điện thoại này của Đông Lí Lê Hân.

Đông Lí Lê Hân lại trầm mặc, lúc này, muốn hắn nói cái gì cho phải?

Uông Tĩnh Phong thở dài một cái, hỏi: "Người kia bên như thế nào?" Hi vọng Đông Lí Lê Hân bên kia có thể có chút tin tức tốt. Nếu không, Lan Sơ và đứa bé chẳng phải là lại mất tích vô căn cứ sao?

Đông Lí Lê Hân không nói gì, liền trực tiếp cúp điện thoại. Hắn yên lặng cất điện thoại di động của mình, tâm tình càng thêm xuống thấp.

Mẹ Đông Lí nâng chén trà lên nhấp một ngụm trà, mặc dù bà vô cùng lo lắng, nhưng chỉ là lẳng lặng nhìn Đông Lí Lê Hân. Nếu như Đông Lí Lê Hân muốn nói, nó nhất định sẽ mở miệng.

"Mẹ, con. . . . . . Thật ra thì tìm người sinh hộ, nhưng là người kia mất tích rồi." Quả nhiên, không bao lâu, Đông Lí Lê Hân đã mở miệng. Hắn chính là muốn nghe ý kiến của mẹ hắn một chút.

Mẹ Đông Lí không khỏi kinh ngạc, sau đó bà thật dài thở dài một cái, nói: "Vì sao không cẩn thận như vậy."

"Hôm nay cô ấy cũng đã sắp sinh, nhưng mà sau khi đưa vào phòng sinh liền biến mất." Đông Lí Lê Hân khóe miệng giương lên nụ cười khổ, nếu là vào mấy tháng trước, Lan Sơ mất tích không dấu vết thì cũng không có bất kỳ quan hệ gì với hắn. Lúc đó hắn chỉ nguyện ý lưu lại đứa bé. Mà bây giờ, hắn lại cực kỳ muốn đứa bé này, hắn thậm chí cũng đã chuẩn bị xong làm ba.

Mẹ Đông Lí vẻ mặt kinh ngạc, bà còn tưởng rằng Đông Lí Lê Hân là gần đây mới làm như vậy. Không nghĩ tới, chuyện này thế nhưng hắn đã tiến hành lâu như vậy. Chỉ là nghĩ lại, ngược lại bà có một chút lo lắng. Bà nhẹ nhàng kéo tay Đông Lí Lê Hân, lý trí khuyên: "Con đừng lo lắng, nếu là như vậy, ngược lại không cần lo lắng cái gì. Thời gian trước có thể sẽ gặp nguy hiểm. Hiện tại đứa bé cũng đã đủ tháng rồi, cùng lắm là bị mang đi, sẽ không bị hạ thủ làm cái gì."

"Thật sự?" Đông Lí Lê Hân không quá tin tưởng nhìn mẹ của hắn, nguwoif kia ra tay, thật sự sẽ nương tay sao?

"Coi như là con nhờ sinh hộ, đó cũng là máu mủ của dòng họ Đông Lí, đổi lại là con, con ra tay được sao?" Mẹ Đông Lí thở dài một cái, trong lòng cảm giác có chút không thoải mái. Nếu như một năm kia bà không có rời đi, thì hôm nay Đông Lí Lê Hân cũng sẽ không phải làm ra chuyện như vậy? Chỉ là, lớn lên ở trong bầu không khí gia đình đó, có lẽ đối với sự trưởng thành của Đông Lí Lê Hân cũng sẽ không có lợi gì. Ít nhất bây giờ Đông Lí Lê Hân chỉ là lạnh như băng, còn không đến mức tâm lí vặn vẹo.

Đông Lí Lê Hân không nói gì, hắn thật sự là không ra tay được. Nhưng là người kia sẽ có ý tưởng giống mình sao?

"Tốt lắm, đừng nghĩ nhiều như vậy, con nhìn con một chút đi, cả người tiều tụy. Trở về trước nghỉ ngơi thật tốt, sau khi nghỉ ngơi tốt rồi, mới có tinh lực đi làm việc mình muốn làm." Mẹ Đông Lí vỗ vỗ bả vai Đông Lí Lê Hân, muốn hắn tạm thời gạt mọi chuyện sang một bên. Mệt mỏi rã rời như vậy làm sao có thể nghĩ ra được biện pháp tốt? Nghỉ ngơi tốt rồi, đầu óc mới có thể vận chuyển linh hoạt hơn .

"Vâng." Đông Lí Lê Hân gật đầu một cái, đứng dậy chuẩn bị cáo từ.

Mẹ Đông Lí đưa Đông Lí Lê Hân ra đến ngoài cửa, đưa mắt nhìn bóng dáng của hắn từ từ biến mất ở cuối hành lang. Mặc dù là công dã tràng, nhưng mà một lần nói chuyện ở đây, Đông Lí Lê Hân nhất định cũng nhận được một chút gì đó. Ít nhất, bà yên tâm hơn so trước kia. Con trai của bà đúng là vẫn còn có tình cảm.

Từ sau khi ra khỏi khách sạn, Đông Lí Lê Hân không có đi chỗ khác, trực tiếp trở về nhà. Mẹ của hắn nói rất đúng, hắn nên nghỉ ngơi cho khỏe, chờ hắn nghỉ ngơi tốt rồi, tỉnh táo suy nghĩ cách giải quyết.

Nhưng mà khi Đông Lí Lê Hân đem xe vào bãi đỗ xe trong vườn hoa nhà hắn thì không có cách nào khống chế một chút cảm xúc. Tuyết đọng trong vườn hoa nhà hắn, càng ngày càng dầy. Năm trước, người giúp việc sẽ kịp thời dọn dẹp sạch sẽ tuyết đọng. Năm nay, hắn thế nhưng lại không để cho người giúp việc quét dọn tuyết trong vườn hoa. Cũng khó trách người phụ nữ ngu ngốc kia sẽ thích tuyết, chính cô đã ngu ngốc giống như tờ giấy trắng, cô làm sao có thể không thích màu trắng tinh khiết giống như tuyết.

Thật sâu hít vào một hớp không khí rét lạnh, Đông Lí Lê Hân lê bước bước chân có chút nặng nề vào phòng.

Cởi áo khoác trở lại phòng ngủ. Đông Lí Lê Hân ngay cả tắm cũng không tắm, liền nằm úp sấp trên giường. Hắn muốn nắm bắt thời gian nghỉ ngơi, hắn muốn để cho đại não của mình nhanh tỉnh táo lại.

Có lẽ là thật sự quá mệt mỏi, không bao lâu, Đông Lí Lê Hân liền nặng nề ngủ say. Vậy mà một giấc ngủ này, hắn ngủ vô cùng không thoải mái. Trong giấc ngủ, hắn liên tiếp nằm mơ. Cảnh tượng không ngừng biến hóa, làm cho hắn khẩn trương trên trán đầy tràn mồ hôi lạnh.

Mặc dù ngủ rất không thoải mái, nhưng Đông Lí Lê Hân vẫn còn được nghỉ ngơi. Còn Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh lại là hai ngày hai đêm gần như cũng không có chợp mắt. Họ không ngừng qua lại bôn ba giữa bệnh viện và nhà trọ Lan Sơ. Hy vọng có kỳ tích chợt tìm thấy Lan Sơ. Nhưng mà, sự thật vẫn thủy chung tàn nhẫn. Họ tìm hai ngày hai đêm, cũng không thể tìm được Lan Sơ. Ngay cả một chút xíu đầu mối hữu dụng, cũng vẫn không thể tìm được. Nhưng nếu không phải là ba người đã không chịu được, họ tuyệt đối sẽ tiếp tục liều mạng tìm như vậy.

Thời gian giống như là vụt một cái liền tới rạng sáng ngày thứ ba. Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh, lại từ bên ngoài tụ tập đến nhà trọ Lan Sơ.

Ba người im lặng tựa vào sofa phòng khách, ai cũng không nói lời nào, ai cũng chẳng muốn nói chuyện. Họ hiện tại tập trung tinh thần chỉ muốn tìm được Lan Sơ. Không tìm được Lan Sơ, họ nói nhiều hơn nữa cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.

Hồi lâu, Bạch Nhã chợt đứng lên, đi tới phòng bếp, đun một ấm nước sôi, đổ vào ba tô mì rồi bưng ra.

Hai ngày nay, họ gần như cũng không có ăn cái gì. Cho dù nghĩ đến muốn ăn thứ gì đó, tất cả đều là tùy tiện ăn mỳ ăn liền.

Hồng Quyên, Hoàng Oanh nhìn Bạch Nhã tự thả mì vào tô trước mặt họ, hai người cũng không có khẩu vị gì. Nhưng cũng gắng gượng chống đỡ mà ăn sạch sẽ ngay cả nước cũng không bỏ. Bởi vì các cô hiểu rất rõ, nếu cứ chịu đựng như vậy, họ chống đỡ không được mấy ngày sẽ sụp đổ hết mất.

"Đều ngủ một chút đi."

Ăn mì xong, sau khi ba người vào cửa, Hồng Quyên nói duy nhất một câu. Sau đó, cô cởi bỏ áo khoác và áo lông, đi vào phòng ngủ Lan Sơ. Nhưng đối mặt với gian phòng tràn đầy hơi thở Lan Sơ, tâm tình của Hồng Quyên nhất thời thay đổi càng xuống thấp thêm.

Bạch Nhã và Hoàng Oanh trao đổi một cái ánh mắt với nhau, một trước một sau cũng vào phòng ngủ Lan Sơ.

Cứ như vậy, ba người cùng nhau chen chúc ở trên giường Lan Sơ. Rõ ràng là một hình ảnh bạn bè cùng ngủ chung giường rất ấm áp, vậy mà hình ảnh này khiến ba người tự nhiên cũng không nhịn được rơi nước mắt.

Thấy Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh đi vào phòng ngủ Lan Sơ, Đông Lí Lê Hân yên lặng tắt đi máy theo dõi trong thư phòng. Hi vọng của hắn cũng rơi vào khoảng không.

Hai ngày nay, Uông Tĩnh Phong điều tra đến điều tra đi, thủy chung không tra được bất kỳ đầu mối nào. Hắn nhịn không được bắt đầu kỳ vọng, toàn bộ sự tình đều là Lan Sơ tự mình cấu kết cùng ba người bạn tốt của mình vì muốn mang theo đứa bé thoát đi hắn mà làm ra cục diện như bây giờ. Nhưng mà hắn để ý hai ngày này, hắn chỉ thấy ba người bạn của Lan Sơ nỗ lực tìm kiếm Lan Sơ như thế nào, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu mờ ám.

Đau lòng và lo lắng của các cô chính là giống như thật, hoàn toàn phát ra từ đáy lòng. Mặc hắn soi mói hà khắc như thế nào, đều không thể tìm ra chút sơ hở nào. Cứ như vậy, hắn không thể không suy tính, hình như hắn nên đi gặp ông nội mình một lần rồi.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, thật ra thì mẹ hắn nói không phải không có lý.

Nhưng hắn chưa xác định được mẹ con Lan Sơ có bình an như trước kia hay không, giống như là không thể hoàn toàn an tâm.

Dù sao, Lan Sơ không phải sau khi sinh đứa bé mới mất tích, mà là đang trong phòng sinh trực tiếp biến mất. Cô đi đâu gặp ai, đều là hắn đưa đi. Hắn không thể không phụ trách lúc đó cái gì cũng không quản.

Đông Lí Lê Hân day day huyệt Thái Dương hơi đau nhức, rời khỏi thư phòng, chuẩn bị trở lại phòng ngủ. Hắn đã có quyết định, trời vừa sáng, hắn phải đi thăm ông nội và bà nội của hắn.

Thời gian ngủ trôi qua đắc biết nhanh.

Đại khái là tâm tình vô cùng phức tạp, hoặc giả là tâm sự quá nặng, sáng sớm thì Đông Lí Lê Hân tỉnh lại. Nghiêng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, hắn không chút do dự rời giường. Dù sao muốn xuất phát, chẳng bằng sớm lên đường một chút, để tránh tự nhiên rắc rối.

Nhanh chóng rửa mặt xong, Đông Lí Lê Hân tùy ý ăn một chút bữa ăn sáng, rồi trực tiếp xuất phát.

Từ phía bắc ngoại thành đi tới phía nam ngoại thành. Đây tuyệt đối không phải một khoảng cách ngắn. Đông Lí Lê Hân lái xe hơn một giờ, gần hai giờ đồng hồ mới dừng lại. Khi đó, vì muốn cách xa ông nội hắn một chút, hắn cố ý lựa chọn phía bắc ngoại thành nơi tương đối cách xa với dòng họ Đông Lí. Kể từ sau khi tiế nhận tập đoàn Đông Lí, hắn cũng cố gắng tránh gặp mặt ông nội mình. Hiện tại, vậy mà hắn lại chủ động đến Đông Lí thị. Một địa phương rõ ràng vô cùng xa hoa, lại lạnh như băng tới cực điểm.

Đông Lí thị, dựa vào hồ nước mà xây, chiếm diện tích giống như cả trang viên. Tòa nhà tổng cộng có ba tầng lầu, tường ngoài quét vôi tuyết trắng.

Cùng với tòa nhà chính hơn trăm mét, còn có hai tòa nhà gồm những phòng nhỏ, dùng làm nơi ở cho người làm. Người giúp việc làm ở Đông Lí thị, đầu bếp và người làm vườn tất cả có hơn hai mươi người. Mặt khác còn có sáu bảo an và hai thầy thuốc gia đình.

Đường xe chạy và dành cho người đi bộ được làm từ những viên gạch nhỏ màu vàng, quanh co xuyên qua vườn hoa của Đông Lí thị. Dẫn tới toà nhà chính của Đông Lí thị.

Đông Lí Lê Hân yên lặng đỗ xe, dưới sự hướng dẫn của quản gia, đi vào nhà chính Đông Lí thị.

Rõ ràng cả tòa nhà đều là vô cùng sáng ngời, vậy mà một bước vào cửa trước Đông Lí Lê Hân liền lập tức cảm thấy một cỗ cảm giác nặng nề đè ép. Đúng vậy, đè nén. Đây là một trong đó nguyên nhân hắn không thích tới Đông Lí thị. Loại này cảm giác không thích, từ khi hắn vẫn còn rất nhỏ cũng đã xuất hiện.

Lúc này, ông bà nội Đông Lí Lê Hân đang ăn trưa. Vì vậy, quản gia liền trực tiếp dẫn Đông Lí Lê Hân tới phòng ăn.

"Ông nội, bà nội." Trong lòng có chút thấp thỏm đi vào phòng ăn, Đông Lí Lê Hân nhàn nhạt mở miệng gọi hai tiếng. Hắn không thích gặp mặt phương thức như vậy, lại càng không thích phương thức ở chung như vậy. Cho nên, người giúp việc và đầu bếp ở nhà hắn, buổi tối đều trở về nhà của bọn họ. Còn nữa, hắn cũng không thích có quá nhiều tiếp xúc với người xa lạ.

"Là Hân Hân a, thật khó có dịp, hôm nay Hân Hân thế nhưng lại đến đây thăm chúng ta." Nghe được giọng nói Đông Lí Lê Hân, bà nội Đông Lí vui mừng ngẩng đầu lên, vẻ mặt hiền lành nhìn về Đông Lí Lê Hân. Tóc của bà đã trắng hơn phân nửa, trên mặt cũng không thể tránh khỏi xuất hiện rất nhiều nếp nhăn. Nhưng nhìn bà vẫn cao quý như cũ, so sánh với bạn cùng lứa tuổi, rõ ràng trẻ tuổi không ít.

"Chuyện của công ty như thế nào?" Ông nội Đông Lí vừa mở miệng, chính là hỏi chuyện của công ty. Bộ dáng thâm trầm, không giận tự uy, rất có một loại cảm giác gừng càng già càng cay.

"Rất tốt." Đông Lí Lê Hân gật đầu một cái, trả lời vô cùng ngắn gọn. Hắn không biến sắc quan sát ông nội của hắn, muốn nắm bắt được cái gì đó. Nhưng điều này hiển nhiên không phải chuyện dễ dàng, so với sự thâm trầm của ông nội hắn, chỉ sợ hắn và ba hắn ai cũng không bằng.

"Hân Hân hiếm khi tới đây một chuyến, ông đừng cứ đem chuyện của công ty gắn lên khóe miệng." Bà nội Đông Lí mất hứng liếc ông nội Đông Lí một cái, nhiệt tình chăm sóc: "Hân Hân, con cũng ăn chút đi."

"Vâng." Đông Lí Lê Hân không có cự tuyệt, ngồi đối diện với ông nội mình.

Đầu bếp lập tức cầm một bộ bát đũa sạch sẽ đặt trước mặt của Đông Lí Lê Hân, cũng mang cho hắn một chén canh.

Đông Lí Lê Hân yên lặng uống canh, tùy tiện ăn gì đó cùng ông nội và bà nội của hắn. Đợi đến sau khi ông nội hắn để đũa xuống, hắn cũng nhẹ nhàng buông bát xuống đũa.

"Hân Hân, theo ông nội đến hoa viên một chút." Thấy thế, ông nội Đông Lí liền bảo Đông Lí Lê Hân, chuẩn bị ông cháu hai người cùng nhau đi dạo, trò chuyện trong vườn hoa một chút.

"Được." Đông Lí Lê Hân đáp ứng vô cùng sảng khoái, nói xong muốn đứng dậy đỡ ông nội mình, lại bị bà nội hắn kéo lại. "Bên ngoài lạnh lẽo vô cùng, ở trong phòng nghỉ ngơi là được, đi ra ngoài làm cái gì?"

"Bà nội, không sao cả." Đông Lí Lê Hân vỗ nhẹ nhẹ tay bà nội, vẫn là đi tới trước mặt ông nội hắn, hai người sóng vai rời khỏi phòng ăn, đi ra khỏi nhà chính.

"Cái ông cụ này, lại làm khổ người." Bà nội Đông Lí từ từ đi theo mấy bước, nhìn bóng lưng Đông Lí Lê Hân và ông nội Đông Lí, bất mãn tới cực điểm. Chẳng lẽ ông nghĩ mình ông nhớ đứa cháu trai duy nhất sao? Tôi cũng nhớ vô cùng.

Hai người ở trong hoa viên chậm rãi đi bộ một lúc, ông nội Đông Lí lại mở miệng trước. "Nói đi, có phải công ty xảy ra vấn đề gì hay không?"

Đông Lí Lê Hân nói thật. "Không có, công ty rất tốt." Chân chính có vấn đề không phải công ty, là chính bản thân hắn.

Ông nội Đông Lí hỏi trắng ra: "Vậy sao tự nhiên con lại tới?"

"Mẹ con bảo con tới." Đông Lí Lê Hân chỉ có thể nói láo. "Bà nói con quá mê công tác, không nên bỏ quên ông và bà nội." Lúc trên đường tới đây, hắn đã nghĩ xong những giải thích này. Hắn biết ông nội hắn nhất định sẽ hỏi như vậy.

"Ha ha. . . . . . Con biết là tốt rồi." Đối với giải thích của Đông Lí Lê Hân, ông nội Đông Lí coi như hài lòng. Ông không hề nữa hỏi thăm cái gì nữa, chuyên tâm đi dạo vườn hoa.

Đông Lí Lê Hân thỉnh thoảng sẽ dùng dư quang khóe mắt đi quan sát ông nội của hắn. Theo ý hắn, phản ứng ông nội hắn rất bình thường, không có bất kỳ dao động, cũng không có chút sơ hở nào. Hắn rất muốn thử dò xét lần nữa, nhưng hắn không dám mạo hiểm. Nếu có một phần vạn có thể không phải ông nội hắn làm, một khi ông nội hắn biết, nhất định sẽ lập tức đi làm như vậy. Đến lúc đó, sẽ chỉ làm chuyện thay đổi nguy hiểm hơn, phức tạp hơn. Ngay cả hắn, cũng có có thể sẽ bị giám sát nghiêm ngặt.

Trong lòng mang theo tràn đầy nghi vấn, Đông Lí Lê Hân và ông nội hắn đi dạo trong hoa viên gần một giờ, mới về đến nhà chính. Chưa từng nghĩ, trong khoảng thời gian này, Đông Lí thị cư nhiên nghênh đón hai vị khách.

Khi Đông Lí Lê Hân và ông nội hắn một trước một sau đi vào phòng khách thì bà nội hắn đang trong phòng khách xem xét một bộ trà cụ màu xanh ngọc. Bất luận từ hình dáng hay là màu sắc, đều không khó coi ra, giá trị của bộ trà cụ kia nhất định là xa xỉ. Mà người mang đến bộ trà cụ này chính là hai vị khách tới hỏi thăm, hai chị em Lam gia có giao tình nhiều đời với Đông Lí thị. Chị gái là Lam Mộng Kỳ và em gái là Lam Hạ Nhụy.

"Ông nội Đông Lí."

Vừa nhìn thấy ông nội Đông Lí Lê Hân, Lam Mộng Kỳ và Lam Hạ Nhụy lập tức đứng lên, trong miệng ngọt ngào kêu lên.

"Ừ, ngồi đi." Ông nội Đông Lí nhàn nhạt gật đầu một cái, ngồi cách bà nội Đông Lí một khoảng trên ghế sa lon.

Đông Lí Lê Hân nhíu mày, ngồi vào bên cạnh bà nội.

Cũng không biết là cố ý hay là vô tâm, Lam Hạ Nhụy nhìn không chớp mắt đem lực chú ý tập trung ở trên người bà nội Đông Lí, hỏi: "Bộ trà cụ này, bà nội Đông Lí thích không ạ? Là ông nội bảo chúng cháu đưa tới, ông nói mấy thứ này ông vẫn là không biết thưởng thức."

"Ha ha. . . . . . Nếu là không biết thật thưởng thức, làm sao lại có ánh mắt tốt như vậy?" Hiển nhiên bà nội Đông Lí thật cao hứng, đồ mà bà thích có được nhất chính là trà cụ.

"Ông nội Đông Lí, bà nội Đông Lí, bây giờ chúng con xin cáo từ, chờ ông bà có rãnh rỗi, chúng con lại tới thăm hỏi." Lam Mộng Kỳ vừa nói, vừa lôi kéo Lam Hạ Nhụy đứng dậy cáo từ. Nói xong, cô có điều ngụ ý nhìn Đông Lí Lê Hân một chút.

"Vừa mới tới, sao đã vội vã rời đi rồi hả? Ngồi thêm một lát nữa." Bà nội Đông Lí cũng không đồng ý, vội vàng lên tiếng giữ Lam Mộng Kỳ và Lam Hạ Nhụy nán lại thêm một chút nữa.

Hai chị em không thể chối từ thịnh tình của bà nội Đông Lí, liền ngồi xuống.

Nào có thể đoán được, hai chị em vừa mới ngồi xuống, liền đổi thành Đông Lí Lê Hân muốn cáo từ. "Ông nội, bà nội, công ty còn có chuyện, con đi trước, mấy ngày nữa, con lại tới thăm hai người." Hắn vốn dĩ không quá thích ở chung cùng ông nội hắn, bây giờ lại xuất hiện hai người phụ nữa hắn cũng không quen biết, vậy hắn lại càng không có lí do gì tiếp tục ở lại rồi.

"Nhanh như vậy?" Bà nội Đông Lí không khỏi kinh ngạc, bà còn chưa kịp nói mấy câu với Đông Lí Lê Hân.

Đông Lí Lê Hân áy náy giương cao khóe miệng, giải thích: "Hôm nay lúc con tới đây, chuyện của công ty không có giao phó tốt."

"Đi đi, chuyện của công ty quan trọng hơn." Ông nội Đông Lí gật đầu một cái, trực tiếp đáp ứng. Nếu là trong nhà không có khách, Đông Lí Lê Hân muốn ở lại bao lâu thì ở lại bấy lâu. Hiện tại có khách ở đây, hắn lưu lại cũng không có ý nghĩa gì.

"Con đi đây." Nói xong, Đông Lí Lê Hân sải bước đi hướng cửa trước, rời khỏi nhà chính Đông Lí thị thủy chung gây cho hắn áp lực.

Lam Mộng Kỳ và Lam Hạ Nhụy nhịn không được đưa mắt nhìn Đông Lí Lê Hân càng đi thì càng xa, nỗi buồn đột nhiên xuất hiện thoáng qua đáy mắt các cô. Phản ứng giống nhau, ăn ý giống như hai chị em sinh đôi.

"Hân Hân thật vất vả mới tới một chuyến, người kia sao vội vã đuổi hắn đi làm cái gì?" Bà nội Đông Lí rốt cuộc vẫn tức giận, cái ông cụ này sao lại không tốt như vậy, kéo Đông Lí Lê Hân ra ngoài, hai người thư dãn hơn một giờ không sai biệt lắm, cũng không cho bà một chút xíu cơ hội nói chuyện cùng cơ hội. Ông già là có ý gì. Bà là bà nội của Đông Lí Lê Hân.

Ông nội Đông Lí không để ý đến bà nội Đông Lí, Đông Lí Lê Hân vừa đi, ông cũng đứng dậy rời khỏi phòng khách. Lại để lại ba người, bà nội Đông Lí, Lam Mộng Kỳ và Lam Hạ Nhụy.

Lái xe từ Đông Lí thị ra ngoài, Đông Lí Lê Hân không nhịn được càng thêm hoang mang. Chuyện này nếu như không phải là ông nội hắn làm, như vậy còn ai vào đây làm? Hơn nữa, hắn cảm giác ông nội hắn giống như không biết chuyện của Lan Sơ. Nếu ông nội hắn ngay cả Lan Sơ cũng còn không biết, vậy Lan Sơ mất tích rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Dĩ nhiên, hắn cũng không thể loại bỏ một khả năng khác, đó chính là ông nội hắn giả vờ không biết.

Mang theo tâm tình mệt mỏi, Đông Lí Lê Hân trở về công ty. Lao vào công việc, suy nghĩ của hắn cũng sẽ không hỗn loạn. Còn nữa, hắn tuyệt sẽ không bởi vì chuyện riêng của mình, làm trễ nãi chuyện của công ty.

Ở công ty chịu đựng qua thời gian một ngày, đến khi trời tối, Đông Lí Lê Hân mới về đến nhà. Ăn cơm tối không biết ngon xong, hắn lại chui vào thư phòng. Mở máy theo dõi, kiểm tra hình thu lại ban ngày. Trừ Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở trong đoạn phim, hắn cũng không thấy bất kì phát hiện nào có thể làm cho hắn vui mừng.

Xoa xoa đầu có chút nặng nề, Đông Lí Lê Hân do dự một chút, nhưng vẫn là kiểm tra hình ảnh ngày Lan Sơ sắp sinh.

An tĩnh nhìn Lan Sơ bụng to trong đoạn phim, cùng Hồng Quyên hai người vui sướng ăn bữa tiệc tết đông chí lớn của họ, cho đến cô đột nhiên xuất hiện dấu hiệu sắp sinh, và bị Hồng Quyên mang ra khỏi nhà trọ. Nhìn thế nào, cũng thấy cực kỳ bình thường.

Đông Lí Lê Hân không cách nào tránh khỏi bắt đầu suy nghĩ, nếu Lan Sơ và đứa bé cũng không có gặp phải nguy hiểm gì, vậy mẹ con hai người bọn họ có được chăm sóc tốt hay không. Lan Sơ bây giờ là sản phụ, cô vừa mới sinh đứa bé xong, làm sao sẽ có hơi sức chăm sóc đứa bé và bản thân mình?

Chuyện đã xảy ra mấy ngày, tất cả đầu mối đều bị dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Cho dù hắn khẳng định là có người làm cũng vô ích. Dưới tình huống đang không có đầu mối, chỉ cần hắn một ngày không thể xác định rốt cuộc là ai đã xuống tay, vậy hắn cái gì cũng không làm được.

Theo bản năng cầm lấy điện thoại cá nhân của mình, Đông Lí Lê Hân thập phần tự nhiên mở tin nhắn cuối cùng Lan Sơ gửi cho hắn ra. ‘Ba của đứa trẻ, tôi sắp sinh, anh nhanh đến bệnh viện một chút, nếu không đứa bé sẽ thuộc về tôi.’ tái diễn nhìn nhiều lần, khóe miệng Đông Lí Lê Hân dần dần giương lên một đường cong khổ sở. Hiện tại đứa bé thật sự thuộc về người phụ nữ ngu ngốc kia.

Để điện thoại di động xuống, Đông Lí Lê Hân chợt vươn tay đến ngăn kéo bên cạnh, không có gì lấy ra tư liệu của Lan Sơ. Khi hắn thấy địa chỉ mẹ Lan Sơ thì nháy mắt hai mắt tỏa sáng. Lập tức cho gọi một cuộc điện thoại cho Uông Tĩnh Phong.

"Alo. . . . . ." Điện thoại vang lên một lát, Uông Tĩnh Phong mới bực bội nghe điện thoại. Hắn bị chuyện của Lan Sơ giày vò mấy ngày cũng không được nghỉ ngơi, mới vừa nằm xuống, kết quả lại bị điện thoại của Đông Lí Lê Hân đánh thức. Thật không biết tinh lực Đông Lí Lê Hân là từ đâu tới. Rõ ràng cũng không có nghỉ ngơi, tại sao hắn vẫn còn có thể giữ vững tinh thần.

"Cậu biết địa chỉ của mẹ cô ấy sao." Đông Lí Lê Hân đi thẳng vào vấn đề, không lãng phí nửa điểm miệng lưỡi.

"Ừ, biết." Uông Tĩnh Phong ngáp một cái, gật đầu một cái. Coi như hắn không biết, tra một chút cũng sẽ biết rồi.

"Hai ngày nay đến nhà mẹ cô ây nhìn một chút, nhưng mà không để cho mẹ của cô ấy biết." Nếu mẹ Lan Sơ cũng không biết chuyện Lan Sơ mất tích, vậy bà ấy nhất định sẽ vì vậy lo lắng tới cực điểm. Đông Lí Lê Hân chỉ là muốn thông qua mẹ Lan Sơ thu tập được một chút đầu mối hữu dụng, hắn không muốn trái lại vô duyên vô cơ làm vấn đề tăng thêm bước phát triển mới. Đến lúc đó, cả chuyện này sẽ thay đổi phức tạp gay go hơn.

"A, được." Uông Tĩnh Phong dứt khoát đáp ứng, nói xong cũng cúp điện thoại của Đông Lí Lê Hân. Hắn mệt chết đi được, hắn nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe, mới có hơi sức tiếp tục chịu sự giày vò từ chuyện của Lan Sơ. Hắn cảm giác, nếu hắn không thể giải quyết rõ ràng chuyện của Lan Sơ thật tốt. Cuộc đời sự nghiệp của hắn có lẽ sẽ mất vì việc này.

Nhẹ nhàng để điện thoại qua một bên, Đông Lí Lê Hân tiện tay cầm lên tấm hình ngày trước của Lan Sơ.

Khi đó, cách ăn mặc của cô vẫn còn giống bà thím nhặt ve chai. Rõ ràng dáng dấp giống như con nít, sao có thể say mê sự nghiệp khoa học nặng như vậy? Làm loạn thí nghiệm mới tốt, cô làm sao nghĩ ra được?

Phân phó Uông Tĩnh Phong âm thầm đi bái phỏng mẹ Lan Sơ, Đông Lí Lê Hân không khỏi lại giữ một tia hi vọng. Chỉ cần mẹ con Lan Sơ bình an, hắn tình nguyện chuyện này đúng là một mình Lan Sơ một tay thiết kế. Hắn cũng sẽ không so đo cùng cô. So với cảm giác tội lỗi ‘nguyên nhân bởi vì mình mà chết’ sắp sửa mang tới, một chút tức giận cùng nín nhịn trước kia, thì tính là gì? Hắn càng sẽ không cưỡng bách Lan Sơ rời bỏ đứa bé nữa, hắn có thể để cho cô lấy thân phận của bảo mẫu để nuôi dưỡng, cả đời đều tồn tại ở thế giới của đứa bé.

Hi vọng luôn là tốt đẹp, nhưng thực tế lại vĩnh viễn là tàn khốc.

Uông Tĩnh Phong an bài hai người, 24h thay phiên theo dõi không gián đoạn chỗ ở mẹ Lan Sơ. Nhưng là ba ngày theo dõi trôi qua, hai người đều không có bất kỳ phát hiện nào.

Hi vọng nho nhỏ trong trái tim Đông Lí Lê Hân, lại một lần nữa rơi vào khoảng không. Dò xét lại một lần lâm vào ngõ cụt.

Cuối cùng, Tây Môn Hạo Vũ, Nam Vinh Dịch Khiêm và Bắc Đường Cẩn du không nhìn nổi nữa, ba người cùng nhau giúp đỡ Đông Lí Lê Hân âm thầm điều tra. Không bao lâu, liền điều tra xóa sạch mối nghi ngờ ba Đông Lí và ông nội Đông Lí. Trải qua nhiều lần xác định, Đông Lí Lê Hân cũng có thể dời sự nghi ngờ từ trên người ba hắn và ông nội hắn.

Vậy mà, Đông Lí Lê Hân thở phào nhẹ nhõm đồng thời tâm tình lo lắng lại tăng lên mấy phần.

Mẹ của hắn từng nói qua, nếu là người của Đông Lí thị đã xuống tay, an toàn của Lan Sơ và đứa bé gần như có thể lấy được bảo đảm. Nói như vậy, người xuống tay không phải người của Đông Lí thị, có nghĩa là Lan Sơ và đứa bé vô cùng có khả năng đã gặp phải nguy hiểm?

Bên kia, Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh đã khôi phục cuộc sống bình thường của các cô. Đại khái là Tây Môn Hạo Vũ lén lút nói với Bạch Nhã cái gì đó, các cô bất lực cũng chỉ có thể tạm thời trước bỏ qua giày vò khi tìm kiếm Lan Sơ.

Năm mới, không tiếng động liền kéo đến trước mắt.

Tuyết bay rơi như lông ngỗng, buổi tối ngày cuối năm, Tây Môn Hạo Vũ, Nam Vinh Dịch Khiêm và Bắc Đường Cẩn Du lục đục tụ tập đến nhà Đông Lí Lê Hân.

Bốn người yên lặng ngồi vây quanh ở trong đại sảnh, an tĩnh uống rượu của mình.

Lúc này, cũng không ai có tâm tình đùa giỡn. Ngay cả Tây Môn Hạo Vũ và Nam Vinh Dịch Khiêm, cũng thay đổi cực kỳ trầm mặc.

Chất lỏng óng ánh trong suốt màu nâu, một ly lại một ly bị bốn người nuốt xuống bụng. Cho đến khi bốn người bất tri bất giác liền uống cạn toàn bộ bình rượu. Bọn họ mới thả chậm tốc độ, nếu không sẽ tiếp tục trầm mặc uống rượu khan.

Bất chợt, Bắc Đường Cẩn Du để ly rượu xuống, cẩn thận mở miệng, dẫn đầu phá vỡ trầm mặc giữa bốn người."Thật ra thì, chuyện này có lẽ đúng là Lan tiểu thư tự mình thiết kế." Thời điểm vừa mới biết chuyện này, thì hắn có hoài nghi điwwù này. Điều tra lâu như vậy, có thể tra căn bản cũng đã điều tra, manh mối cũng hướng về bản thân Lan Sơ.

Tây Môn Hạo Vũ nhướng mày, hỏi: "Vì sao?"

Bắc Đường Cẩn Du nhìn Đông Lí Lê Hân một chút, bắt đầu phân tích. "Coi như thật sự là Đông Lý đắc tội người nào, nhưng là ngay cả ông nội Đông Lí cũng không biết chuyện, người ngoài làm sao biết? Hơn nữa, đứa bé kia nhiều lắm chỉ có thể coi là con riêng của Đông Lí, bọn họ mang đứa bé đi, tuyệt không có nửa điểm tốt, càng không thể nào uy hiếp được Đông Lí thị. Còn nữa, cũng đã qua thời gian dài như vậy rồi, bọn họ làm sao có thể sẽ luôn luôn không có động tĩnh? Nếu như muốn uy hiếp Đông Lí, dĩ nhiên là thời điểm đứa bé suy yếu nhất thì uy hiếp hắn mới có tác dụng."

Nhưng nếu chuyện này thật là ba Đông Lí Lê Hân hoặc là ông nội hắn làm, tất cả ngược lại cũng có thể nói thông suốt. Nhưng hôm nay hiềm nghi bọn họ cũng đã bị loại bỏ, vậy rất nhiều vấn đề đều không thể thuyết phục. Cũng có khả năng là có thể Đông Lí Lê Hân đắc tội với người khác ở trên thương trường, vậy không đến mức không thể tháo gỡ. Hay là Lan Sơ và đứa bé bị bắt làm con tin. Thế nhưng nhóm người này muốn cái gì, mới có thể có tổ chức, kỷ luật có mưu kế cố ý chạy đến trong phòng sinh đi bắt cóc tống tiền một sản phụ vừa vặn chuẩn bị sinh như thế?

Đông Lí Lê Hân mấp máy môi, không có đáp lời. Trong lòng cũng đã có chút ít dao động với phân tích của Bắc Đường Cẩn Du.

Nam Vinh Dịch Khiêm suy nghĩ một chút, đồng ý gật đầu một cái. "Nói như vậy ngược lại có thể giải thích rõ mọi ẩn tình."

"Còn nữa..., hành động dù không chê vào đâu được đi nữa, cũng có thể sẽ lưu lại sơ hở, huống chi lúc ấy Lan tiểu thư đang đẻ. Tổ chức hành động dù tốt hơn nữa, cũng không thể sẽ ở trong thời gian ngắn như vậy, có thể mang Lan tiểu thư đang đẻ bí mật dời đi ra ngoài, lại dọn dẹp sạch sẽ phòng sinh, không lưu chút đầu mối nào. Trừ phi, Lan tiểu thư căn bản cũng không có vào phòng sinh. "Bắc Đường cẩn du càng phân tích, càng thấy được Lan Sơ là hiềm nghi lớn nhất của mình. Nếu chuyện này đúng là tự Lan Sơ làm, vậy tất cả mọi người có thể thở phào một cái rồi.

Phân tích chặt chẽ như vậy, Tây Môn Hạo Vũ hoàn toàn đứng về phía Bắc Đường Cẩn Du. "Có đạo lý, lúc ấy người đưa Lan tiểu thư đi bệnh viện chỉ có một mình Hồng cảnh quan, thời điểm Nhã Nhã chạy tới, Lan tiểu thư đã vào phòng sinh, vậy Đông Lí thì càng không thể nào tận mắt nhìn thấy Lan tiểu thư rốt cuộc có vào phòng sinh chưa." Hắn cũng có chút kỳ quái, vì sao Lan Sơ bụng vừa đau, liền trực tiếp bị đưa vào phòng sinh đây? Không phải còn trải qua chuyện đau bụng trước khi sinh sao? Cho dù thể chất Lan Sơ đặc thù, vậy cũng có thể chống đỡ được cho đến khi Đông Lí Lê Hân chạy tới bệnh viện sau đó mới bắt đầu sinh chứ. Nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng Bạch Nhã thương tâm muốn chết, hắn liền đem một tia nghi ngờ tình cờ xẹt vừa qua trong đầu này quên hết không còn một mống rồi. Nếu không phải là nghe Bắc Đường Cẩn Du vừa phân tích như vậy, hắn có thể cũng không nhớ rồi.

"Cho nên, chuyện này có lẽ đúng là Lan tiểu thư tự mình thiết kế. Ba người bạn của cô ấy không thể nghi ngờ là đồng lõa với cô ấy. Từ khi vừa mới bắt đầu, tất cả hướng suy nghĩ, phán đoán của Đông Lí chính là bị họ dẫn dắt." Tổng hợp tất cả lại, Bắc Đường Cẩn Du xác định hoài nghi của mình. Rất tốt, chuyện này cuối cùng có thể kết thúc trọn vẹn.

Ba người với những hướng phân tích riêng, tất cả sự kiện nhất thời liền sáng tỏ. Nam Vinh Dịch Khiêm đột nhiên cũng nhớ tới vấn đề mình từng nghi ngờ qua, lập tức bổ sung: "Cái người này sao vừa nói, mình cũng nghĩ đến một vấn đề kỳ quái. Mẹ Lan tiểu thư có lẽ không biết chuyện cpn gái mình mất tích, nhưng bà không thể nào không để ý đến thời gian dự tính ngày sinh của con gái mình. Dù là Lan tiểu thư nói với mẹ của mình, giữa cô ấy và Đông Lí có hiệp nghị, bà cũng không đến nỗi ngay cả điện thoại đều không gọi một cuộc đi. Cứ như vậy chẳng quan tâm, không phải thật kỳ quái sao?"

Bắc Đường Cẩn Du thuận nước đẩy thuyền. "Trừ phi chuyện Lan tiểu thư muốn mất tích, cô ấy đã nói trước." Cái này Lan Sơ thật đúng không phải là phụ nữ bình thường, thế nhưng có thể dẫn dụ bốn vị CEO tứ đại tập đoàn sập bẫy. Khó trách cô cả ngày tự xưng là nhà khoa học, xem ra vẫn có ít đạo lý. Ít nhất cô chứng minh một chuyện rất tốt, cô không phải ngu ngốc.

Nghe ba vị bạn tốt phân tích hợp tình hợp lý, Đông Lí Lê Hân đang trầm mặc không nói bỗng nhiên hơi ngửa đầu, một hơi uống toàn bộ ly chất lỏng màu nâu. Lúc này, tâm tình của hắn không cách nào khống chế từ từ phức tạp.

Hắn không biết là nên may mắn, hay là nên tức giận. Mặc dù hắn từng nghĩ qua vô số lần, chỉ cần mẹ con Lan Sơ bình an, dù chuyện này đúng là Lan Sơ tự mình thiết kế bố trí cục diện, hắn cũng sẽ không nổi giận. Song khi điều hắn mong muốn lại biến thành sự thật, hắn vẫn là có chút không kiềm chế được trong lòng càng dâng trào lửa giận.

"Đông Lí, nếu như quả thật là Lan tiểu thư tự mình thiết kế, vậy chuyện này vẫn là dừng lại thôi. Chuyện tàn nhẫn nhất thiên hạ, đừng quá mức khiến một người phụ nữ mới vừa sinh xong phải chia cách cùng đứa trẻ mà họ vừa sinh ra. Nếu không, Lan tiểu thư cũng sẽ không hao tổn nhiều hơi sức như vậy, một lòng muốn giữ được đứa bé của cô ấy. Đây là một bản năng của người mẹ, cho dù hai người có ký hiệp nghị, cũng không thể nào trách cứ cô ấy cái gì." Nhìn Đông Lí Lê Hân thủy chung không nói được lời nào, Bắc Đường Cẩn Du từ phân tích chuyển thành khuyên. Hắn có thể tưởng tượng tâm tình Đông Lí Lê Hân trước mắt là phức tạp như thế nào. Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ vừa muốn phát điên, lại cảm thấy thấp thỏm trong lòng rốt cuộc có thể buông xuống.

Nghe vậy, Đông Lí Lê Hân lạnh lùng nói: "Mình chưa nói cô ấy phải rời khỏi đứa bé." Lúc đó hắn cũng đã nghĩ xong quyết định, sau khi Lan Sơ sinh đứa bé, liền đem cô và đứa bé cùng nhau đến nhà hắn. Sẽ không cứng rắn để cho cô và đứa bé tách ra.

Bắc Đường Cẩn Du vẻ mặt nghiêm túc hỏi ngược lại: "Vậy cô ấy phải dùng thân phận gì ở lại bên cạnh đứa bé? Mẹ nuôi? Bảo mẫu hay là dì? Đổi lại là cậu, cậu nguyện ý ngày ngày bị đứa con ruột của mình kêu chú gọi cậu sao?" Đây yêu cầu năng lực chịu đựng như thế nào, mới có thể mắt thấy con của mình, cắn răng ẩn nhẫn được thời gian cả đời ? Đây tuyệt đối là giày vò đau khổ nhất.

Đông Lí Lê Hân không phản bác được, không thể không thừa nhận, lời Bắc Đường Cẩn Du đích xác rất có đạo lý.

"Vậy coi như Lan tiểu thư có thể chịu đựng, nhưng người nào có thể bảo đảm một ngày nào đó đứa bé sẽ không phát hiện ra chân tướng sự việc? Cho dù lúc nhỏ có thể bất lực, vậy khi trưởng thành đứa bé cũng sẽ đem hết toàn lực đi đến tìm kiếm mẹ đẻ mình. Đến lúc đó, đứa bé nhất định sẽ hận cậu. Cậu hi vọng con của cậu sẽ căm hận cậu sao?" Tây Môn Hạo Vũ thở dài một cái, mặc dù hắn rất đồng tình Đông Lí Lê Hân bị Lan Sơ hung hăng thiết kế một lần, nhưng hắn vẫn đồng tình với thân phận làm mẹ của Lan Sơ hơn. Quan trọng nhất là, về chuyện mẹ đẻ đứa bé, bọn họ thật sự có thể có thể lừa gạt đứa bé cả đời sao? Đừng đến lúc đó chẳng những làm tổn thương đứa nhỏ, lại khiến cho Đông Lí Lê Hân và con trai của hắn, lặp lại bi kịch giữa hắn và ba hắn.

Một câu hỏi cuối cùng của Tây Môn Hạo Vũ, khiến Đông Lí Lê Hân càng thêm trở nên trầm mặc. Hiển nhiên, hắn tuyệt không hy vọng như vậy.

Nam Vinh Dịch Khiêm duỗi dài cánh tay, an ủi tính vỗ vỗ đông bả vai Đông Lí Lê Hân. "Cậu lúc ấy nên trực tiếp tìm người đẻ mướn chuyên nghiệp rồi, không nên có bất kỳ liên lạc gì với nhau. Nếu không, kết quả chính là giống như cậu và Lan tiểu thư bây giờ rồi. Sau đó, cậu vẫn không thể trách cô ấy cái gì. Từ góc độ của cô ấy, cô ấy không có sai." May mắn là Lan Sơ và đứa bé không có việc gì, nếu không khẳng định Đông Lí Lê Hân phải áy náy cả một đời. Lần này, coi như là hắn công dã tràng đi. Dù sao chỉ cần hắn còn muốn sinh, hắn vẫn có thời gian và cơ hội sinh. Tùy tiện hắn muốn sinh bao nhiêu cũng không có vấn đề gì. Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, lần thứ hai nhất định có thể thành công.

Đông Lí Lê Hân thủy chung trầm mặc, hắn lẳng lặng uống xong một ly rượu cuối cùng, để ly rượu xuống, một mình trở về phòng ngủ.

Đối với lần này, Tây Môn Hạo Vũ, Nam Vinh Dịch Khiêm và Bắc Đường Cẩn Du khó có được không có bày tỏ kháng nghị. Ba người lại uống rượu một lúc, lục đục đi ngủ ở mấy gian phòng khách nhà Đông Lí Lê Hân.

Chỉ là một đêm này, Đông Lí Lê Hân nhất định không thể chợp mắt. Hắn cứ như vậy tỉnh táo, mắt thấy năm mới đã tới.

Tuyết, không tiếng động rơi xuống. Khiến tuyết đọng trong vườn hoa càng ngày càng dày. Bay múa đầy trời, cho đến phía chân trời lộ ra tia nắng dịu dàng thì mới chậm rãi mất đi bóng dáng.

Sáng sớm, sau khi tiễn Tây Môn Hạo Vũ, Nam Vinh Dịch Khiêm và Bắc Đường Cẩn Du về, Đông Lí Lê Hân cũng ra cửa. Đi ô-tô chạy thẳng tới khách sạn mẹ của hắn ở tạm, kéo mẹ hắn ra ngoài. Mẹ con hai người tới khá nhiều địa phương chơi một vòng.

Gần tối, sau khi ăn cơm tối xong, hai người bất tri bất giác tản bộ đến bờ sông.

Đại khái là đi mệt rồi, mẹ Đông Lí lôi kéo cánh tay Đông Lí Lê Hân, vịn lan can, dừng bước.

Đông Lí Lê Hân cũng đứng lại, bồi mẹ của hắn cùng nhau ngắm nhìn cảnh sắc bờ sông đối diện.

Ánh đèn rực rỡ phản chiếu dưới nước, ánh đèn phản chiếu lên tuyết đọng ở trên những cây đại thụ cạnh bờ sông một gốc cây lại một gốc cây. Cách sông xa xa nhìn lại, ngược lại rất có một cảm giác tựa như ảo mộng.

Gió thổi một hồi lạnh lẽo, mẹ Đông Lí nắm thật chặt áo choàng trên người, hỏi: "Chuyện kia, làm rõ rồi sao?" Trực giác của bà mách bảo Đông Lí Lê Hân hình như có tâm sự muốn thổ lộ, nhưng thủy chung không mở miệng, giống như là đang đợi bà chủ động hỏi như vậy.

"Đã làm rõ rồi." Đông Lí Lê Hân lãnh đạm gật một cái.

"Có khỏe không?" Mẹ Đông Lí sâu xa hỏi.

"Rất tốt." Đông Lí Lê Hân gần như không chần chờ chút nào. So với tất cả kết cục hắn tưởng tượng, cái kết cục này là tốt nhất.

Mẹ Đông Lí cười cười. "Có thể nói cho mẹ biết, cuối cùng sự việc là như thế nào?" Bà cũng không phải thích bát quái, bà chỉ là muốn cho Đông Lí Lê Hân bộc lộ đè nén ở đáy lòng mà thôi.

Đông Lí Lê Hân suy nghĩ một chút, nhưng đúng là vẫn như mong muốn của mẹ hắn mở miệng. "Chuyện nhờ người sinh hộ, là con cưỡng bách cô ấy. Cô khôn hoàn toàn biến mất. Cho nên, cô ấy thiết lập một cái bẫy, mang theo đứa bé cùng nhau biến mất." Sự tình hẳn là cái dạng này đi, hắn lúc ban đầu không phải là làm như vậy à?

"Ha ha. . . . . . Có thể làm đến mức này, trái lại là một người rất thông minh, tin tưởng đứa bé nhất định cũng sẽ rất thông minh lanh lợi." Theo như lời Đông Lí Lê Hân, mẹ Đông Lí không thèm để ý người phụ nữ mang bầu kia rốt cuộc đã làm những gì với Đông Lí Lê Hân, trái lại trong lòng có một chút chân thành bội phục. Một người mẹ bình thường, thời điểm đối mặt với người ba vô cùng cường thế của đứa bé, có thể vì con của mình làm được một điều này, quá không dễ dàng.

Đông Lí Lê Hân không nói lời nào, hắn đương nhiên biết đứa bé của hắn sẽ hoàn mỹ. Tựa như Lan Sơ nói, gen cha mẹ đều hoàn mỹ như vậy, đứa bé tự nhiên sẽ là hoàn mỹ. Thế nhưng một đứa bé hoàn mỹ như vậy, lại không thể thuộc về hắn.

Nhìn Đông Lí Lê Hân trầm mặc không nói, mẹ Đông Lí thở dài một cái, chợt nghiêm túc. "Hân Hân, làm một người mẹ, không có gì quan trọng hơn có thể so với đứa con của mình. Trong chuyện này, con phải tha thứ cho cô ấy. Nếu cô ấy thật sự không nguyện ý rời khỏi đứa bé, cũng không cần miễn cưỡng cô ấy, thuận theo cô ấy thôi. Mẹ có thể hiểu tâm tình của cô ấy. Nhiều năm như vậy, mẹ không hề có một khắc không nhớ thương con. Đáng tiếc mẹ không đủ thông minh, không có cách nào mang con cùng một chỗ mà rời khỏi." Nói xong, mẹ Đông Lí nhẹ nhàng nắm tay Đông Lí Lê Hân. Bà tự giễu cười cười, nhưng trong đôi mắt lại rõ ràng có lệ quang.

"Mẹ." Đông Lí Lê Hân trở tay cầm thật chặt tay mẹ của hắn, muốn nói cái gì, lại biểu đạt không ra được. Không thể phủ nhận chính là, hắn đối với Lan Sơ, tức giận hình như gỡ bỏ từng chút từng chút một.

Một ngày này, Đông Lí Lê Hân bồi mẹ của hắn cực kỳ lâu. Cho đến thời điểm mẹ của hắn nhịn không được cần nghỉ ngơi, mới rời khỏi khách sạn trở lại nhà của mình.

Đẩy ra cửa chính không người nào chờ ở bên trong, đối mặt với cả phòng vắng lạnh, trong lòng Đông Lí Lê Hân đột nhiên xẹt qua một ít khổ sở. Nơi này quả nhiên là nhà hắn, chỉ có một mình hắn một nhà.

Cởi áo khoác, ngồi trong phòng khách. Đông Lí Lê Hân do dự, bấm điện thoại của Uông Tĩnh Phong.

Hiển nhiên, thật vất vả có một ngày nghỉ ngơi Uông Tĩnh Phong đã đi nằm ngủ thật sớm rồi. Nháy mắt khi hắn bị chuông điện thoại đánh thức, hắn thật sự có một loại xung động rất muốn bãi công từ chức. Đông Lí Lê Hân người này vẫn không để cho người ta sống rồi hả ? Nói thì hay lắm hôm nay cho hắn nghỉ ngơi, kết quả là cũng đã trễ thế này lại vẫn gọi điện thoại cho hắn. Vươn tay trong chăn ấm áp, Uông Tĩnh Phong tiện tay quơ di động, hung hăng nhấn nút trả lời. "Lại làm gì?"

"Đưa chi phiếu cho Hồng cảnh quan, để cô ấy chuyển cho Lan Sơ." Đông Lí Lê Hân giống như hoàn toàn không có nghe được khó chịu trong giọng nói của Uông Tĩnh Phong, lãnh đạm trực tiếp hạ chỉ thị của mình cho hắn.

Uông Tĩnh Phong không hiểu rõ ý tứ trong lời nói Đông Lí Lê Hân, kỳ quái hỏi: "Cậu nói cái gì?"

"Nói cho cô ấy biết, không cần ủy khuất đứa bé." Đông Lí Lê Hân đáp phi sở vấn, Uông Tĩnh Phong hai người giống như là ông nói gà bà nói vịt.

Uông Tĩnh Phong vẫn là không hiểu rõ Đông Lí Lê Hân rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì, chỉ có thể tiếp tục hỏi ngược lại. "Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Đông Lí Lê Hân không giải thích, dứt khoát cúp điện thoại.

Uông Tĩnh Phong tay cầm điện thoại đã im lặng, không nhịn được có chút ngẩn người, Đông Lí Lê Hân lại bị gì vậy?

Gọi xong cú điện thoại này cho Uông Tĩnh Phong, tất cả tức giận của Đông Lí Lê Hân với Lan Sơ hình như đã từ từ buông xuống. Nhưng đồng thời trong lòng của hắn tựa hồ lại xuất hiện cảm xúc khác phức tạp hơn. Hắn thở dài một hơi, bỗng nhiên khôi phục băng lãnh thường ngày, thậm chí càng hơn. . . . . .

Đáng thương cho Uông Tĩnh Phong tiếp xong cuộc điện thoại không giải thích được của Đông Lí Lê Hân, cả buổi tối gần như cũng không thể tiếp tục ngủ nữa. Hắn đầu óc chuyển một cái, không thể khống chế suy nghĩ cả một buổi tối. Muốn làm rõ tất cả sự tình.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Uông Tĩnh Phong đã cầm chi phiếu chạy đến cảnh cục Hồng Quyên công tác, hẹn cô ra ngoài.

Quán cà phê vừa mới mở cửa, buôn bán vắng teo trừ nhân viên làm việc ở trong quán coffee, cũng chỉ có hai vị khách là Uông Tĩnh Phong và Hồng Quyên. Mà đối với Uông Tĩnh Phong có lời muốn nói cùng Hồng Quyên mà nói, trái lại một loại không khí rất tốt.

"Có chuyện gì không?" Hồng Quyên chờ đợi một lúc, thấy Uông Tĩnh Phong vẫn trầm mặc không nói, mình chỉ có thể chủ động hỏi thăm.

Uông Tĩnh Phong giương mắt nhìn Hồng Quyên một chút, lấy ra một tờ chi phiếu trống không, để trước mặt cô trả lời: "Làm phiền cô đem tấm chi phiếu này chuyển giao cho Lan tiểu thư, con số thì tùy cô ấy điền."

Hồng Quyên ánh mắt lạnh lẽo, hỏi: "Anh có ý tứ gì?"

"Là Đông Lí tiên sinh nhờ tôi đem tấm chi phiếu này đưa cho cô, cậu ấy nói, không cần ủy khuất đứa bé." Uông Tĩnh Phong nói thật, giằng co một buổi tối, hắn đã đại khái cũng đã liên tưởng rõ ràng mọi chuyện. Cũng không uổng hắn lại hy sinh giấc ngủ quý giá của mình.

"Các anh đang hoài nghi chúng tôi?" Hồng Quyên lông mày giương lên, lại phun ra một vấn đề.

"Hồng cảnh quan, là cô đa tâm." Uông Tĩnh Phong cười cười, giải thích: "Lan tiểu thư một mình mang theo đứa bé không có tiền, phải sinh hoạt thế nào? Đông Lí tiên sinh làm như vậy, chỉ là muốn để cho con của hắn có thể sống tốt hơn một chút, có thể lấy được giáo dục tốt hơn." Đây là hắn suy nghĩ một buổi tối, mới suy nghĩ thấu đáo chuyện này. Hắn chợt thật sự có chút bội phục Đông Lí Lê Hân rồi. Nhưng nếu là Đông Lí Lê Hân trước kia hắn biết, cậu ta nhất định sẽ đuổi đến chân trời góc biển cũng phải đem đứa bé trở về. Sau đó tự tay bóp chết Lan Sơ một trăm lần. (vã mồi hôi)

Hồng Quyên mặt không chút thay đổi nhìn Uông Tĩnh Phong, hồi lâu cô bưng ly lên, nhấp một ngụm cà phê.

"Đừng nghĩ Đông Lí tiên sinh quá vô tình, để đứa bé rời bỏ mẹ của mình có bao nhiêu tàn nhẫn, hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn." Nói xong, Uông Tĩnh Phong một hơi uống cạn cà phê của mình, kết quả đã xong có thể đi được rồi. Hắn nghĩ chuyện này của Lan Sơ, đến đây coi như là kết thúc toàn bộ rồi. Hi vọng sau này sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.

Hồng Quyên không chút hoang mang tiếp tục thưởng thức cà phê của mình, mặc cho Uông Tĩnh Phong rời quán cà phê trước.

Cho đến khi cô đem một giọt cà phê cuối cùng tan trong miệng, mới cầm chi phiếu Uông Tĩnh Phong mang tới đi. Nếu Đông Lí Lê Hân nhất định muốn cho, vậy cô vì sao phải khách khí với hắn nữa. Cô có rất nhiều biện pháp giúp hắn đem tấm chi phiếu dồi dào này sử dụng sạch sẽ.

Chắc hẳn, làm CEO của tập đoàn Đông Lí, Đông Lí Lê Hân cũng sẽ không quá hẹp hòi.

Bầu trời bỗng nhiên lại bắt đầu đã nổi lên bông tuyết.

Rất kỳ quái, một năm này nhiệt độ so năm trước cũng không thấp bao nhiêu. Nhưng một năm này, tuyết so với năm trước hình như nhiều hơn, cũng lớn hơn. . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status