Tổng giám đốc đoạt tình: Giành lại vợ yêu

Chương 233: Xin phép khí phách (4)


Mặt trăng dần dần dâng lên, ánh trăng lẳng lặng chiếu vào trên đường uốn lượn trở về thành phố, sáng rõ như nước.

Tầm nhìn vùng ngoại thành vô cùng tốt, Thẩm Lương Niên xuyên qua cửa kính xe, có thể nhìn thấy trăng sáng tròn vành vạnh.

Trong nháy mắt, lại đến ngày 15 mỗi tháng, tục xưng trăng tròn đoàn viên, trăng khuyết người phân, ánh trăng đêm nay, là vì anh và Cảnh Hảo Hảo đoàn viên sao?

Chỉ là, anh rõ ràng có thể cảm giác được, không khí giữa anh và Cảnh Hảo Hảo, không tốt giống như trước.

Lúc trước Cảnh Hảo Hảo đều là vui vẻ lên xe của anh, ngồi ở bên cạnh anh, sẽ líu ríu nói không ngừng, cũng sẽ vào lúc đói chỉ huy anh đi xuống mua cho cô đồ ăn vặt cô thích ăn, còn có thể nói một vài chuyện cười phát sinh trong tổ phim cho anh nghe.

Nhưng là hiện tại Cảnh Hảo Hảo lại im lặng như vậy, từ khi lên xe cho đến bây giờ, chẳng những không nói một câu, thậm chí cả người đều là gắt gao dựa vào cửa kính xe, như là muốn dùng toàn bộ khí lực, kéo xa khoảng cách giữa anh và cô.

Thẩm Lương Niên xuyên qua kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo rũ mi mắt, chỉ nhìn chằm chằm ly trà sữa kia.

Trà sữa đã sắp không nóng bằng vừa rồi, khí nóng đều đã phai nhạt đi rất nhiều, nhất định không thế nào uống ngon nữa.

Rốt cục Thẩm Lương Niên có chút nhịn không được lên tiếng: “Hảo Hảo, sao em không uống?”

Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, chỉ liếc mắt nhìn anh một cái, liền vội vàng nghiêng đầu sang một bên.

Anh tinh tường nhìn thấy đáy mắt đỏ hổng của cô, bộ dáng như là sắp khóc.

Thẩm Lương Niên cảm thấy tâm mình như là bị xé rách, đặc biệt đau, anh theo bản năng vươn tay, muốn đi kiểm tra đầu Cảnh Hảo Hảo, nhưng ngón tay vừa mới nâng lên, liền lại buông xuống, nhìn chằm chằm phía trước, một lát sau, mở miệng nói: “Hảo Hảo, anh có thể cảm giác được đáy lòng em rất khó chịu.”

Từ sau khi Cảnh Hảo Hảo tiến vào biệt thự Lương Thần, không còn có thể một mình gặp mặt với Thẩm Lương Niên.

Đây là lần đầu tiên.

Bên người không có Lương Thần, không có Kiều Ôn Noãn, không có người ngoài nào.

Cô vẫn nghĩ đến, anh hẳn là sẽ giống ngày đó đi biệt thự Lương Thần tìm cô vậy, hổn hển chất vấn cô, nhưng cô không nghĩ tới, anh chẳng những không có sinh khí, ngược lại nói chuyện giống như anh bình thường vậy.

Mấy ngày nay tới giờ, cô cảm thấy chính mình đã sắp quen ngày không có Thẩm Lương Niên, trong nháy mắt Cảnh Hảo Hảo rất muốn khóc, nhưng cô cố tình vẫn nhẹ nhàng cười cười, nói: “Em không có khổ sở.”

“Hảo Hảo, em không lừa được anh.”

Mấy chữ như vậy, nói đến Cảnh Hảo Hảo lập tức cảm thấy trên mặt mình ngứa ngáy, cô theo bản năng nâng tay lên, lau quệt nước mắt lăn xuống.

Nhưng nước mắt lại như là không dứt, rơi càng dữ hơn.

Thẩm Lương Niên gắt gao nắm tay lái, gắt gao mím cánh môi, không có nói nữa.

......

Buổi chiều tài xế không có nhận được điện thoại của Cảnh Hảo Hảo, liền dựa theo thời gian Cảnh Hảo Hảo chấm dứt quay phim như mọi khi, đi studio, mới được người thông báo cho biết, người tổ phim đi vùng ngoại thành quay phim.

Tài xế liền nhẫn nại tính tình chờ điện thoại của Cảnh Hảo Hảo, nhưng mà vẫn đợi đến chín giờ rưỡi tối, vẫn không có nhận được cuộc gọi của Cảnh Hảo Hảo, liền gọi một cú điện thoại cho thím Lâm, hỏi Cảnh Hảo Hảo về nhà hay chưa.

Thím Lâm vừa nghe khuya như vậy còn chưa đón được Cảnh Hảo Hảo, lập tức lo lắng gọi điện thoại cho Cảnh Hảo Hảo, gọi nửa ngày cũng không có gọi thông, lúc này thím Lâm mới điện thoại cho Lương Thần.

Lúc Lương Thần nhận được điện thoại, đang chuẩn bị về nhà, cho nên vừa lấy áo khoác, vừa hỏi:“Làm sao vậy?”

“Thần thiếu gia, bây giờ Cảnh tiểu thư còn chưa trở về.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status