Tổng giám đốc đoạt tình: Giành lại vợ yêu

Chương 253: Để tôi cảm tạ anh, tặng tôi không vui (5)


Tuy rằng Cảnh Hảo Hảo không phải thân kinh bách chiến, nhưng cũng biết được, kế tiếp Lương Thần sẽ làm cái gì.

Cô đã từng không có cách nào, cho nên mới nhất nhẫn nhịn.

Nhưng hiện tại thì sao?

Thẩm Lương Niên đã ở cùng một chỗ với Kiều Ôn Noãn, anh cũng đã bán công ty, Lương Thần dùng anh đã không uy hiếp được chính mình.

Cho nên hiện tại, rốt cuộc cô là nhẫn, hay là không đành lòng?

Lương Thần thở dốc đã trở nên có chút trầm trọng, nụ hôn của anh cũng mang theo vài phần vội vàng, thậm chí Cảnh Hảo Hảo cũng có thể rõ ràng cảm giác được, Lương Thần chuẩn bị thẳng nhập chủ đề.

Lương Thần chậm rãi hòa làm một thể với Cảnh Hảo Hảo, cảm giác tuyệt vời như vậy, làm cho anh thoải mái lại yêu thích, lúc anh đang chuẩn bị tốt để hưởng thụ, đột nhiên Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gọi tên của anh:“Lương Thần.”

Đây là lần đầu tiên Cảnh Hảo Hảo gọi tên anh lúc ở trên giường, giọng nói của cô rất nhẹ, tuy rằng là mang theo cả họ, nhưng lại làm cho cả người Lương Thần trong nháy mắt đều kích động lên, anh chợt cúi đầu, lại ngăn chận môi của cô.

Trên thế giới này có rất ít người gọi tên anh, không phải Lương tổng, chính là Thần thiếu gia, hoặc là Lương tiên sinh và A Thần...... Anh cũng cảm thấy tên của mình, chính là một cách gọi khác, nhưng cô hô lên như vậy, làm cho anh cảm thấy quan hệ giữa mình và cô, đã thân cận hơn rất nhiều.

Cho nên cả người anh, không tự chủ được liền ôn nhu lên.

Vào lúc Lương Thần rời khỏi cánh môi của mình, Cảnh Hảo Hảo chậm rãi mở mắt, đối diện với ánh mắt của Lương Thần, tiếp tục mở miệng, âm điệu bình tĩnh nói: “Anh chừng nào thì thả tôi đi?”

Có thể là cô cho anh cảm giác quá tốt đẹp, trong khoảng thời gian ngắn anh cũng chưa hiểu được cô đang nói cái gì, cho nên “hửm?” một tiếng, ánh mắt liền nhìn về phía của cô.

Cảnh Hảo Hảo lại không có lùi bước nhìn về phía Lương Thần, nhẹ nhàng lặp lại lời nói vừa rồi của mình lần nữa: “Anh đã nói, có một ngày anh chán, sẽ thả tôi đi.”

Trong nháy mắt cả người Lương Thần liền cứng ngắc ở trên người Cảnh Hảo Hảo, không có một chút động tác.

Đáy lòng anh bởi vì cô hô tên của anh mà hiện ra cái loại vui mừng tràn ngập, giống như là pháo hoa nở rộ ở không trung, trong nháy mắt, liền tiêu tán không còn một mảnh.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm của cô, nhìn hồi lâu, qua lúc lâu mới như là người không có việc gì, nhẹ nhàng cười cười, cúi đầu, dùng cánh môi vuốt ve bả vai Cảnh Hảo Hảo, mơ hồ không rõ hỏi: “Hảo Hảo, em là đàn nói đùa với tôi sao?”

“Tôi là nghiêm túc.” Lực đạo Lương Thần cắn bả vai Cảnh Hảo Hảo hơi mạnh, sau đó anh chợt nghe được giọng nói Cảnh Hảo Hảo truyền đến: “Rốt cuộc khi nào thì anh mới chán tôi?”

Nghe vậy, Lương Thần liền không hề để ý tới cô nữa, đi làm chuyện mình muốn làm.

Cảnh Hảo Hảo cảm giác được một cỗ cảm giác kỳ lạ truyền khắp toàn thân, khiến cho cô đặc biệt khủng hoảng, cô cực lực áp chế cảm giác của mình, muốn làm cho Lương Thần dừng lại, nhưng người đàn ông lại càng ngày càng hung mãnh, Cảnh Hảo Hảo cũng không biết dũng khí từ đâu đến, đột nhiên dùng sức vặn vẹo ở trong lòng Lương Thần, như là kẻ điên, giương nanh múa vuốt quyền đấm cước đá về phía Lương Thần.

Lương Thần vừa khống chế Cảnh Hảo Hảo, vừa tự mình muốn cô, thật ra khí lực của anh lớn hơn cô rất nhiều, nhưng anh sợ làm cô bị thương, vẫn nhường cô, chỉ là có chút điểm dừng mà thôi.

Nhưng mà Cảnh Hảo Hảo không phải tiểu bạch thỏ là chỉ biết mặc anh bài bố kia, ngược lại biến thành mèo có lực đánh trả, ép buộc đến cuối cùng, Lương Thần có chút không ứng phó nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status