Tổng giám đốc đoạt tình: Giành lại vợ yêu

Chương 265: Núi dựa của cô là ai?(1)


Anh vừa nghe được điện thoại vang lên, lập tức nghiêng đầu nhìn thoáng qua biểu hiện điện báo, nhìn thấy là điện thoại trong nhà, không có gì dừng lại liền tiếp nghe điện thoại.

“Alo?”

Giọng nói Lương Thần, nghe bình thản mà lại tự nhiên.

“Thần thiếu gia, sáng hôm nay Cảnh tiểu thư luôn đang ngủ, tôi không có quấy rầy cô ấy, cho nên đến bây giờ còn chưa ăn bữa sáng.”

Lương Thần nhíu nhíu mày, sau đó chợt nghe được giọng nói thím Lâm tiếp tục truyền đến: “Thần thiếu gia, hôm nay Cảnh tiểu thư nhận được một túi đồ.”

Túi đồ kia là Lương Thần để cho người ta đưa qua, trong lòng anh tự nhiên biết rõ ràng, nhưng cố tình anh - người nắm giữ hết thảy lại nghiễm nhiên như là người không biết chuyện gì, có chút nghi hoặc hỏi: “Túi đồ gì vậy?”

“Là tổ phim Cảnh tiểu thư quay phim lúc trước gửi kịch bản cho cô ấy, chắc là tìm Cảnh tiểu thư đi quay phim......” Lúc thím Lâm nói tới đây, dừng một chút, vẫn có chút lo lắng không thôi nói một hơi: “Có lẽ Cảnh tiểu thư là vì gần đây vẫn không thể nào ra cửa nên tâm tình mới không tốt, có lẽ cô ấy quay phim, cả người sẽ lên tinh thần theo.”

Lương Thần tạm dừng ở đầu kia điện thoại trong chốc lát, ôn hoà nói một câu: “Đã biết.”, liền cắt đứt điện thoại.

Anh vốn là nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo càng ngày càng quái gở, mới muốn tìm việc làm cho cô, anh biết, người phụ nữ kia rất quật cường, cho dù là nhận được kịch bản, anh từng nói không cho cô ra cửa, chỉ sợ cô cũng sẽ không tự mình đến nói cho anh biết, chỉ biết yên lặng ném kịch bản ở một bên, không đi tổ phim, cho nên anh mới để cho người ta gửi kịch bản đến trong nhà, để cho sau khi thím Lâm nhìn thấy liền nói cho mình, cho mình một cái bậc thang xuống.

Cả đời này của anh, chưa bao giờ từng dùng tâm tư như vậy với bất luận kẻ nào, cho tới nay, duy chỉ có Cảnh Hảo Hảo mới khiến cho anh dụng tâm lương khổ như thế.

Lương Thần nhìn chằm chằm di động trong chốc lát, tìm số điện thoại Cảnh Hảo Hảo, gọi qua.

Qua một lúc lâu, Cảnh Hảo Hảo mới nhận nghe điện thoại của anh: “Alo?”

“Tôi nghe thím Lâm nói, em vừa mới nhận được kịch bản tổ phim đưa tới cho anh?”

Cảnh Hảo Hảo như là thật không ngờ, anh sẽ nhanh như vậy liền biết được tin tức này, sửng sốt một chút, mới lên tiếng: “Ừ.”

“Ngày mai quay sao?” Lương Thần hỏi những lời này, cũng không đợi Cảnh Hảo Hảo trả lời, liền tự mình tiếp tục nói: “Vậy hôm nay em dưỡng tốt tinh thần, sau đó tôi để cho thím Lâm thông báo thợ thẩm mỹ đi tới nhà bảo dưỡng cho em, như vậy ngày mai đi tổ phim, dễ dàng trang điểm, cũng sẽ xinh đẹp.”

“Hả?” Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn như là choáng váng, kinh ngạc lên tiếng, hoàn toàn là một ngữ khí không thể tin.

Lương Thần lại bị ngữ khí nửa kinh ngạc nửa kinh hỉ như vậy của cô trêu chọc cười khẽ ra tiếng: “Hả cái gì mà hả? Tôi nói nhiều như vậy, em có nghe lọt không?”

Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới có chút ngượng ngùng nói với điện thoại: “Nghe được.”

“Vậy đi, lát nữa tôi còn công việc phải làm, sẽ không nghe em nói nữa, ngày mai tôi sẽ bảo tài xế đưa em đi tổ phim đúng giờ.”

Nói xong, Lương Thần liền cúp điện thoại.

Cảnh Hảo Hảo lại ngơ ngác nắm di động, một bộ dáng bất khả tư nghị.

Cô vẫn nghĩ đến, mất đi Thẩm Lương Niên sẽ là chuyện thống khổ nhất, nhưng khi cô làm một người bị nhốt ở trong biệt thự xa hoa lại xa xỉ như vậy, cô mới phát hiện, tư vị không có tự do này, giống như là ngồi tù, nhưng người ngồi tù, còn có thể bị phái đi nhận giáo dục, làm chút công việc, mà cô ngoại trừ không có việc gì vẫn là không có việc gì, giống như là một phế nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status