Tổng giám đốc gian manh chỉ yêu vợ

Chương 69


Editor: Tuyen83

Chiếm Nam Huyễn suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, dường như anh, còn nhớ rõ khi đó đi thi đánh cuộc với chị gái, kết quả là lấy được giấy chứng nhận, vì chuyện này anh đã từng bị An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ ép buộc mời ăn cơm một tuần lễ.

"Người này, có ấn tượng không?"

Chiếm Nam Huyễn nhận lấy tài liệu của An Mặc Hàn đưa tới, mở ra trang đầu tiên thì nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai khoảng chừng ba mươi tuổi, mấu chốt là người đàn ông này Chiếm Nam Huyễn anh biết.

"Lục Viêm......"

Không phải đây là lần đầu tiên Chiếm Nam Huyễn nghe qua tên của Lục Viêm, lúc anh biết Lục Viêm người này là vào năm anh nhận được giấy chứng nhận, khi đó thầy của bọn họ kể lại với bọn họ về một người học trưởng của bọn họ, có thể xưng là thiên tài, anh là người Hoa đầu tiên nhận được giấy chứng nhận cố vấn tài chính của thế giới, là niềm tự hào của bọn họ, khi đó, anh nhớ tên của người này, Lục Viêm.

Sau này lại nghe nói khi đó Lục Viêm nhận được giấy chứng nhận mới hai mươi tuổi, cũng là cố vấn tài chính nhỏ tuổi nhất, chỉ là, về sau Lục Viêm vẫn được tiếp tục đào tạo ở nước F, cũng rất ít lộ diện ở trên thương trường, chỉ là, như thế nào anh ta lại xuất hiện ở nơi này? Ánh mắt của Chiếm Nam Huyễn nghi hoặc nhìn về phía An Mặc Hàn.

Ánh mắt của Toàn Ti Dạ sa sầm, chuyện này anh biết, chỉ là, Lục Viêm là ai anh không biết, nhưng hôm nay khi nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của An Mặc Hàn và Chiếm Nam Huyễn, là anh biết chuyện này không đơn giản.

"Bây giờ anh ta đang giúp An Thần Hạo quản lý tập đoàn Hạo Thiên.”

An Mặc Hàn có thể trả lời trực tiếp vấn đề của Chiếm Nam Huyễn, sau khi Chiếm Nam Huyễn nghe xong nhíu nhíu mày, không có nói gì, chỉ là, vẻ mặt nghiêm túc cũng không có giảm đi.

"Cốc cốc......"

Lúc này truyền đến một hồi tiếng gõ cửa, cuối cùng ba người đàn ông cũng kết thúc cuộc thảo luận của bọn họ, cùng lúc nhìn về phía ngoài cửa, hôm nay là thứ bảy, không có nhân viên đi làm, chỉ là sẽ không biết là ai vào lúc này tới tập đoàn quốc tế Mặc Mạch.

"Mời vào......"

An Mặc Hàn vẫn như cũ là một bộ dáng của người lãnh đạo, Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ nhìn nhau, cuối cùng vẫn quyết định ngồi ở trên ghế sa lon giữ yên lặng.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, tiến vào đầu tiên là một đôi giày cao gót, Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn chau chau mày, phụ nữ?

Tiếp đến, Hàn Ngữ Yên mặc chiếc áo đầm màu đỏ tươi đi vào, cô cười rất ngọt ngào, áo đầm màu đỏ tươi rất thích hợp với màu da trắng noãn của cô có vẻ xinh đẹp động lòng người như vậy, chỉ là, rất nhanh Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ nhíu nhíu mày, bởi vì trang phục hiện tại của Hàn Ngữ Yên rất rõ ràng là vô tình hay cố ý bắt chước người khác.

Quả nhiên, khi bọn anh ngẩng đầu lên nhìn về phía An Mặc Hàn, cũng thấy trên mặt anh chợt lóe lên âm trầm kỳ lạ.

"Mặc Hàn...... Đến trưa rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi."

Dáng vẻ Hàn Ngữ Yên tự tin vòng qua cái bàn đi tới bên cạnh An Mặc Hàn, nhìn thấy dáng vẻ của hai người trong bức hình ở trên bàn của anh thì trong mắt lóe lên ghen tỵ, chỉ là, được cô che giấu rất tốt.

"Ăn cơm?"

An Mặc Hàn dùng sức làm cho cái ghế chuyển đến một vị trí cách xa Hàn Ngữ Yên một mét, lạnh lùng hỏi. Chỉ là, Hàn Ngữ Yên vẫn không có chú ý tới thái độ của An Mặc Hàn, trong lúc vô tình thấy anh cách mình một khoảng cách, cũng chỉ là nụ cười không được tự nhiên.

"Đúng vậy, buổi sáng trong khi chúng ta ký hợp đồng đã nói rồi đấy, anh quên sao? Ferman và Lillian vẫn còn chờ chúng ta ở dưới lầu."

Vẻ mặt Hàn Ngữ Yên lộ vẻ đáng thương, mặc cho bất kỳ người đàn ông nào thấy vẻ mặt này cũng sẽ muốn đi an ủi cô một chút, nhưng, cô lại nghĩ sai rồi, hôm nay người đàn ông trước mặt cô là An Mặc Hàn.

"Tôi biết rồi, cô đi xuống trước đợi tôi...một chút nữa tôi sẽ đi xuống."

"Chúng ta cùng nhau đi xuống không được sao? Hơn nữa, cũng không nên để cho Ferman và Lillian đợi quá lâu, Mặc Hàn anh cứ nói đi."

"Biết rồi, đi thôi."

Ánh mắt ra hiệu cho Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ, An Mặc Hàn và Hàn Ngữ Yên một trước một sau đi khỏi phòng làm việc.

"Kế tiếp làm thế nào? Cậu nói An Mặc Hàn có thể bị Hàn Ngữ Yên khống chế hay không?"

Toàn Ti Dạ sờ sờ cằm của mình, phỏng đoán, Chiếm Nam Huyễn ném cho anh một cái ánh mắt xem thường.

"Bọn họ đi ăn cơm, chúng ta cũng đi ăn cơm, đi, chúng ta đi đón Dĩ Mạch."

Đôi mắt Chiếm Nam Huyễn híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, Toàn Ti Dạ nghe Chiếm Nam Huyễn nói xong hai mắt tỏa sáng, ha ha, có trò hay để xem.

Vì vậy, hai chiếc xe con một trước một sau rời khỏi Mặc Mạch quốc tế đi đến một nơi khác.

"Vì sao các anh lại tới đây?"

Thấy Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn, An Dĩ Mạch có chút kinh ngạc, hôm nay ở nhà họ An nhìn thấy bọn họ chắc là có việc tìm An Mặc Hàn, không ngờ hai người bọn họ lại tới nơi này.

"Dĩ Mạch, chúng ta muốn cùng cô ăn cơm trưa."

"Các anh mời?"

An Dĩ Mạch chau chau mày, mang theo thái độ hoài nghi.

"Ừ, rất hân hạnh được An đại tiểu thư khen thưởng."

Chiếm Nam Huyễn cúi người xuống đưa ra một cái tay, bộ dáng hoàn toàn ưu nhã của hoàng tử muốn mời công chúa xinh đẹp, An Dĩ Mạch cười cười, lắc lắc đầu, dáng vẻ của một nữ vương.

"Tiểu Chiếm tử, dẫn đường."

"Xì......"

Lần này Toàn Ti Dạ phì cười, Chiếm Nam Huyễn bất đắc dĩ, rõ ràng anh là hoàng tử, thế nào thành thái giám, aizz......

"Dạ, mời ngài, nữ vương bệ hạ......" Quên đi, thái giám thì thái giám thôi.

Kết quả mới vừa đi ra cửa phòng làm việc, thì trước mặt xuất hiện trang phục thoải mái của Hạ Hi và Dư Huyên.

"Hạ Hạ, vì sao các cô lại tới đây?"

Toàn Ti Dạ nhìn thấy Hạ Hi kích động khác thường, nhưng, anh vẫn là che giấu rất tốt.

"Hi Hi, Huyên Huyên, vì sao các cậu lại tới đây."

"Tới tìm cậu ăn cơm nha, còn nhớ rõ người nào không có lương tâm thấy sắc quên bạn, người nào đó đã từng nói cô ấy đặc biệt mời chúng ta ăn cơm để đền tội, An Dĩ Mạch, cậu sẽ không quên chứ."

Miệng Huyên Huyên vĩnh viễn sẽ không buông tha người, dáng vẻ của Hạ Hi nhìn An Dĩ Mạch cũng một kiểu cậu xem đó mà làm, An Dĩ Mạch vỗ vỗ trán, cô suy nghĩ, hình như có chuyện này.

"Vậy đi thôi, hôm nay vừa đúng lúc mọi người tập trung một chỗ."

"Được rồi."

"Hạ Hạ, gần đây em đang bận rộn cái gì?"

"Công việc nha, anh nghĩ rằng em giống đại thiếu gia như anh sao? Em còn phải kiếm tiền để nuôi bản thân."

Hạ Hi bĩu môi, Toàn Ti Dạ là người có tiền không hiểu người nghèo khổ như các cô.

"Ha ha, Hạ Hạ, em không có tiền có thể nói cho anh biết, anh nuôi dưỡng em."

"Ôi a......"

Nhưng hai người An Dĩ Mạch và Dư Huyên nghe được lời nói của Toàn Ti Dạ, họ dùng ánh mắt giữa các ngươi có tình ý nhìn về phía Hạ Hi và Toàn Ti Dạ, Toàn Ti Dạ vẫn cười rất đẹp trai, nhưng, còn sắc mặt Hạ Hi thì đỏ bừng.

"Như vậy là sao?"

An Dĩ Mạch khoác lên cánh tay của Hạ Hi, nhìn Toàn Ti Dạ trêu chọc, cô vừa nói như thế mặt của Hạ Hi càng thêm đỏ, vừa lúc không biết giải thích như thế nào, may nhờ Chiếm Nam Huyễn lái xe ở phía trước nói đã đến chỗ ăn cơm, lúc này mới kết thúc cái đề tài này, chỉ là, Dư Huyên và An Dĩ Mạch cũng không có bỏ qua như vậy, nhưng họ ghi nhớ việc này rồi, muốn chờ đến sau này có thời gian sẽ hỏi nữa.

Trong lúc mọi người không để ý đến Hạ Hi hung hăng trợn mắt nhìn Toàn Ti Dạ một cái, nhưng,chính là Toàn Ti Dạ lộ ra vẻ mặt vô tội không biết làm sao.

"Hôm nay sao các anh lại có thời gian mời tôi tới nơi này ăn cơm, nói đi, có âm mưu gì."

Ngồi xuống ghế, lúc này An Dĩ Mạch nhìn chung quanh mới bắt đầu hỏi Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ.

Nếu như nói bọn họ không có mục đích gì, An Dĩ Mạch thật không tin, phải biết rằng hiện tại bọn họ đang ngồi ở trong khách sạn tốt nhất của thành phố S, tên là hội sở Hoàng Gia, dùng cơm ở chỗ này cũng đều phải mặc trang phục nghiêm túc mới có thể đi vào, chỉ là, nhưng mới vừa rồi bọn họ đi vào không ai chặn lại, phải biết rằng bọn họ cũng không có mặc trang phục nghiêm chỉnh, hơn nữa,thế nhưng tại thời điểm này trong khách sạn không có một ai tới dùng cơm, cái này thật là kỳ lạ.

"Oa, nơi này là hội sở Hoàng Gia sao,tôi được đến một nơi tráng lệ này."

Dư Huyên có chút hiếu kỳ nhìn về phía kiến trúc nguy nga lộng lẫy này, gương mặt kinh ngạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status