Tổng giám đốc lãnh khốc cưng chiều vợ yêu

Chương 19: Anh ba trở về rồi


Môt hai tuần sau Mạc Thiên được trở về nhà

Thực chất có thể về cách đấy 1 tuần nhưng có người lại không cho cơ

Mạc Thiên phải van xin năn nỉ mãi mới được cấp cho giấy cho ra viện


Câu chuyện đó diễn ra như sau........

-Hàn à....Cho en về nhà đi mà

-Không được,bao giờ khoẻ hẳn thì về

-Em rất khoẻ rồi,đây này-Nói xong Mạc Thiên nhảy xuống giường nhảy tưng tưng mấy cái


-Nào cẩn thận không ngã giờ

-Hàn à cho em về đi mà,không khí ở đây ngột ngạt lắm

-Không được

-Cho em về đi em hứa sẽ nghe lời mà

-Không

-Hàn....-Mạc Thiên cầm lấy tay Thẩm Hàn lắc lắc làm nũng

-2 tuần nữa

-Đừng mà.....

-Sớm nhất 1 tuần nữa.Ra hạn lần nữa là lên 1 tháng đấy

-.....-Mạc Thiên chỉ còn cách im lặng

Đúng 1 tuần sau Mạc Thiên được về chuồng...à nhầm...về nhà

-Ê hay làm bữa tiệc mừng Mạc Thiên về nhà đi

-oke

-Mạc Thiên chưa khoẻ hẳn-Thẩm Hàn vẫn luôn giữ khuân mặt n trạng thái như một

-Chỉ là một bữa tiệc thôi mà...Hàn à~~~-Cách gọi này thì còn ai khác không??=='

-Không được uống rượu

-Em sẽ chỉ uống nước cam

-Được rồi-Thẩm Hàn nhìn khuôn mặt cún con(Sao không gọi là c.hó con nhỉ)thì bất lực mà gật đầu

-Yeahhhh!!Vân Vân à đi chuẩn bị đồ thôi

-Khoan.....Họ chuẩn bị-Thẩm Hàn chỉ tay một lượt những người đang ngồi đối điên rồi quay sang Mạc Thiên-Chứ không phải em

-Em có thể giúp không??

-Không

-Một chút thôi

-Một là để họ chuẩn bị hai là không tiệc tùng

-Em biết rồi

___________________

Tối hôm đó.....

-Hàn à nhanh nào

-Thiên Thiên.lại đây nướng thịt nhanh lên

-Aaaaa thịt két rồi

...

Đây là một đống tạp chất với đủ mọi tiếng động.Ba mẹ mấy nhà nhùn cũng phát sợ với đám loi nhoi này.Nhưng như vậy lại khiến họ rất vui vì những đứa con của họ có thể tháo bỏ lớp vỏ bọc của mình để trở thành những con người bình thưởng.Ai cũng nghĩ sinh ra trong gia đình giày có là sướng,nhưng không ai biết mặt trái của cái cuộc dống đầy đủ sung túc đó là những con người không có tuổi thơ thực sự.Từ khi còn nhỏ đã ohair học hành,ít bạn bè.sống trong cô đơn.Nhưng nhờ những người bạn kia mới khiến con của họ vui vẻ được.Trong lòng ai nấy đều cảm ơn những điều đó.

-Chuẩn bị ăn thoiii-Tiếng hét lên đầy vui sướng của Thiên Di

-Con gái con đứa suốt ngày ăn ăn ăn-Hoàng Ký cố tính nói đểu

-Tôi ăn thế anh khoing ăn chắc.CHỊ à,CHỊ không cần sợ béo đâu,vì CHỊ béo sẵn rồi khoing béo được nữa đâu-Chị Thiên Di nhà ta cũng kinh lắm

-Cô gọi ai là chị hả??-Hoàng Ký gắt

-Tôi nói ai thì người đó tự hiểu đi.À mà tôi dâu nói rõ là ai đâu.Có tật giật mình à??-Thiên Di đùa dai

-Cô được lắm-Hoàng Kỳ rượt Thiên Di khắp cái sân

-CHỊ thì làm gì được e cơ chứ haha;))-Thiên Di quay lại,lè lười nháy măts nhằm trêu ngươi "chị" đằng sau.

Buổi tối hôm đó đối với họ thực sự rất vui vẻ.....

Một hôm nào đó,trời thì nắng,mây thì xanh

-Alo

-Alo cho hỏi đây có phải số của Thẩm phu nhân không??

-Ngươi thôi ngay đi,gọi ta làm gì,Vân

-Dạ phu nhân cho phép tôu đi mua sắm cúng nàng ah

-À được chứ,ta thèm matcha lắm ý

-Vậy chờ ta ở trung tâm thành phố ha

-Okee đến liền

Nó sắp xếp đồ đạc vui vẻ đến trung tâm thành phố,quên luôn cả việc báo cho hắn.

Trung tâm mua sắm......

-Thiên Thiên-Lưa Dật Vân đứng bên đường gọi ý ới

-A.....Vân-Mạc Thiên thấy Lưu Dật Vân thì vội chay qua đường

Khi gần qua đến nơi thì có một chiếc xe tải lao tới

-Thiên Thiên cẩn thận-Một anh chàng nhanh chóng kéo cô vào trong lúc đang ngẩn người nhìn chiếc xe

-Thiên Thiên...Thiên Thiên....ngươi không sao chứ?-Lưu Dật Vân nhanh chóng chạy lại gọi Mạc Thiên đang ngẩn người vì sợ

-Ơ...À ờ ta không sao-Mạc Thiên mãi mới tỉnh

-May quá,cảm ơn anh-Lưu Dật Vân ngước mát lên nhìn chàng trai trước mặt-A...,anh là....là.....sao giống Thiên Thiên vậy??-Lưu Dật Vân hét lên bất ngờ,khuôn mặt rất giống Mạc Thiên,đặc biệt là đôi mắt màu tím đặc biệt

-Tôi là Mạc An-Lời nói nhẹ nhàng phát ra từ miệng chàng trai khiên nước mắt của Mạc Thiên lập tức rơi xuống

-Anh.....anh ba-Tiếng nói trong nước mắt

-Thiên Thiên à anh trở về rồi-Mạc An dang rộng tay ánh mắt mong chờ nhìn cô em gái nhỏ của mình

-Anh ba à....anh huhuhu-Mạc Thiên khóc oà lên lao vào lòng Mạc An

-Nín nào có anh đây rồi,anh sẽ không đi đâu nữa-Mạc An vỗ đầu Mạc Thiên cười hiền

-Huhuhu

-Xin lỗi...nhưng...anh là Mạc An??-Lưu Dật Vân đứng ngoài nãy giờ mới lên tiếng

-Đúng-Mạc An gật đầu

-Mạc An ,ta nhớ ngươi quá-Đến lươtj Lưu Dật Vân lao đến

-Tưởng quên ta rồi-Mạc An bật cười

-Làm sao quên được thằng bé suốt ngày chỉ biết em gái chứ-Lưu Dật Vân liếc

-Thôi chúng ta về Mạc gia nào--Mạc An kéo hai người đi gọi một chiếc taxi về Mạc gia

Tại Mạc gia

-Mạc An à con ở đâu suốt từng ấy năm??-Cha Mạc ngồi đối diện nơi mà Mạc Thiên đang ngồi yên vị trong lòng Mạc An

-Thực ra là con bị mất trí nhớ,được một người nhận nuôi,khoảng 5 năm sau con mới nhớ ra mình là ai,nhưng quyết định ở lại làm việc giúp đơx gia đình đó,để trả ơn đã cứu sống con,con giúp họ lập công ty,hiện tại đó đã là công ty có tiếng tăm trong khu vực nên con nghĩ đến lúc nên trở về gia đình,và hiện tại con đã trở về-Mạc An bình tĩnh kể lại mọi thứ.Vừa lúc đó mỗi người trong nhà bắt đầu thấy lạnh gáy,ngoại trừ cô nhóc đang nằm trong lòng ai đó làm đủ trò

-Thiên....Thiên...à-Lưu Dật Vân ấp úng

-Chuyện gì vậy,sao tự dưng mọi người im lặng thế??Có chuyện....-Mạc Thiên đang nói thì một gióng nói lạnh lùng vang lên từ cửa

-TIỂU.THIÊN-Tướng nói đó là của ai thì ai cũng biết rồi

Mạc Thiên nuốt nước bọt một cái,nhìn ra phía cửa,thấy đại thiếu gia nhà họ Thẩm đang ở đó

-H....Hàn....Hàn-Tiếng nói ấp a ấp úng.Thấy Thảm Hàn vẫn nhìn chằm chằm cô mới nhìn lại tư thế hiện gioè của mình và anh ba

-A....Không có gì...Hàn à-Mạc Thiên vội bật dậy nhưng không lao đến chỗ Thẩm Hàn....Tất nhiên là vì sợ

-...-Thẩm Hàn không nói không rằng đi đến chỗ cô và vác cô lên phòng của chính cô

-Hàn à,đấy là anh ba của em mà,anh Mạc An mà-Mạc Thiên giãy đành đạch

...............................................................

Cắt
Yuu đã trở lại và ăn hại hơn xưa

Chương này đọc lại thấy xàm xàm kiểu gì ý nhỉ

Đã hơn một tháng mình không đăng truyện cho dù là có viết nhưng lại mãi mới xong được chương này

Yuu xin chân thành xin lỗi các rds do sự chậm chễ và sự lười của Yuu

Đừng có bỏ Yuu nhaa

Mong là Yuu sẽ không lười và ra chương sớm nhất có thể cho các rds

Lười thì không bỏ được nhưng sẽ cố viết

Đăng muộn một ngày nhưng chúc các anh chị 98 thi tốt nhá

10:21 a.m
2/7/2016
YuuBoice_2k3
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 81 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status