Tổng giám đốc, phu nhân chạy rồi

Chương 94: Búp bê sứ dễ vỡ (1)

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Khụ!” Vu Thiện bị sặc, thức ăn trong miệng phun ra ngoài, thím Lan đứng bên cạnh vội nói: “Mợ chủ muốn uống nước không?” lêquydonn

“Ừm.” Vu Thiện không cách nào nói chuyện nên gật đầu, tay Âu Dương Lãnh vỗ lưng cho cô.

“Ăn chậm một chút, nếu không hôm nay hủy kế hoạch.”

“Nước đây mợ chủ.” Thím Lan đưa nước cho Vu Thiện, Vu Thiện nhận lấy uống một hơi hết sạch, sau đó từ từ ăn, cô biết Âu Dương Lãnh nói được làm được, cô muốn thăm mẹ một lát.

Tầm nửa giờ, Vu Thiện ăn được phân nửa, thực sự ăn không vào nữa, cô ngẩng đầu nhìn Âu Dương Lãnh, Âu Dương Lãnh hỏi: “Ăn no rồi?” Cô mới ăn có một chút mà?

“Vâng, tôi no rồi.” Vu Thiện gật đầu, dù sao cô về cũng chưa ăn nhiều cơm như thế.

“Đi tắm rồi sau đó lên đường.” Âu Dương Lãnh ôm lấy cô đi tới phòng tắm, thím Lan dọn dẹp nhanh chóng đi ra ngoài, thấy mợ chủ lệ thuộc vào cậu chủ, trong lòng rất cao hứng.

“Tôi tự đi.” Vu Thiện sợ ngã, ôm chặt cổ Âu Dương Lãnh, thấy Âu Dương Lãnh bỏ mình vào trong bồn tắm, đỏ mặt từ chối.

“Yên tâm, tôi sẽ nhẹ nhàng.” Âu Dương Lãnh không để ý đến cô, xả nước nóng đầy bồn, dịu dàng cởi quần áo giúp Vu Thiện, cơ thể con gái hoàn hảo trơn mềm hiện ra trước mắt, vẫn còn dấu vết hoan ái ngày đó, chỉ là không còn rõ ràng. Tròng mắt Âu Dương Lãnh tối xuống, tay Vu Thiện căng thẳng cuộn chặt nắm đấm, dưới động tác của Âu Dương Lãnh, thân thể cô run rẩy không ngừng, nước trong bồn cũng bị sánh ra ngoài.

“Thả lỏng, tôi sẽ không như thế với em.” Giọng Âu Dương Lãnh dịu dàng nói, động tác trên tay càng êm ái hơn, tựa như Vu Thiện là búp bê sứ dễ vỡ.

Vu Thiện cắn chặt môi, cô hoàn toàn không khống chế được cơ thể mình, cảm giác sợ hãi bị chiếm đoạt ngày hôm đó vẫn còn đó, Âu Dương Lãnh không để ý mình còn khô khốc đã quyết liệt xông vào, sau khi về nhà mình còn bị sốt, nói không sợ là giả.

Rất nhanh tắm rửa sạch sẽ, Âu Dương Lãnh dùng khăn tắm lớn bao quanh Vu Thiện đặt trên giường, Vu Thiện hoàn toàn không cần phải làm gì, Âu Dương Lãnh còn giúp cô mặc quần áo tử tế.

“Xong rồi.” Âu Dương Lãnh mặc quần áo hết cho cô, hài lòng nhìn Vu Thiện: “Đừng cắn,” khi thấy cô hành hạ môi mình Âu Dương Lãnh không vui, toàn thân cao thấp của cô đều là của anh.

“Đừng như vậy.” Thấy anh muốn hôn mình, Vu Thiện quay đầu đi chỗ khác từ chối, làm môi Âu Dương Lãnh chạm lên mặt cô, hô hấp phả vào mặt cô.

“Quay lại đây.” Âu Dương Lãnh có vẻ hơi tức giận khiến Vu Thiện không dám không nghe lời anh, vừa mới quay đầu Âu Dương Lãnh liền hôn tới tấp làm Vu Thiện hoàn toàn không tránh được.

“Ô ô.” Vu Thiện im lặng chịu đựng nụ hôn thô bạo của Âu Dương Lãnh, cô không biết mùi của cô đã xâm nhập vào trong trí nhớ của Âu Dương Lãnh, mỗi lần nhìn thấy cô sẽ không nhịn được muốn giày xéo cô một trận.

“Nhớ, chỗ này chỉ có tôi mới có thể chạm vào.” Rất lâu sau, Âu Dương Lãnh mới buông cô ra, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng bị anh làm ướt của cô, nơi đó nước tràn ra, quả thực khiến người ta muốn tiếp tục.

Vu Thiện thở hổn hển gật đầu, cô nhìn thấy trong đôi mắt nhu tình của Âu Dương Lãnh có bóng dáng rõ ràng của mình, khoảnh khắc đó Vu Thiện cảm giác dường như mình bị Âu Dương Lãnh hút vào.

“Đi thôi.” Âu Dương Lãnh thấy cô gật đầu, tâm tình cực tốt, anh không biết ngay cả khóe môi cũng cong lên, Vu Thiện bị Âu Dương Lãnh ôm đi tới cửa.

“Cậu chủ, mợ chủ, xe đã chuẩn bị xong.” Thím Lan cung kính nói, thấy gương mặt mợ chủ hồng hồng thì biết có lẽ vừa rồi cậu chủ cưng nựng mợ chủ.

“Ừm.” Âu Dương Lãnh gật đầu dắt Vu Thiện đi tới xe, Vu Thiện yên lặng đi theo, trong lòng rất căng thẳng, một năm rồi, khoảng thời gian đó cô chưa từng trở về, thật là bất hiếu!

Hai người lên xe, xe chạy về hướng nghĩa trang lớn nhất thành phố S, dọc theo đường đi Vu Thiện không lên tiếng, im lặng nhìn bên ngoài, còn Âu Dương Lãnh cũng không nói, cứ ôm chặt lấy cô, không có một khe hở.

Đi tới nghĩa trang, chỗ này ngoài công nhân bảo vệ thì chỉ có bọn họ, nhân viên công tác biết Âu Dương Lãnh muốn tới đã đợi từ sớm, còn dọn dẹp mộ một lần.

“Xin chào tổng giám đốc Âu Dương!” Nhân viên công tác đứng ở cửa đón tiếp, Âu Dương Lãnh dắt Vu Thiện xuống xe, hai người đi qua mặt nhân viên công tác không dừng lại mà bước thẳng về phía trước, còn nhân viên công tác cũng không để ý, đi trước dẫn đường.

“Không cần đi theo.” Thấy Vu Thiện cau mày, Âu Dương Lãnh biết Vu Thiện không hi vọng bị quấy rầy, anh phất tay bảo nhân viên công tác đừng đi tới.

“Dạ!” Nhân viên công tác lập tức dừng bước nhìn bọn họ đi vào. Vu Thiện muốn tránh khỏi sự trói buộc của Âu Dương Lãnh, nhưng Âu Dương Lãnh kiên quyết muốn vậy nên đành phải thôi. Hai người đi tới trước mộ Ninh Chân, nước mắt Vu Thiện đã tràn ra, nhìn bộ dạng mẹ trong ảnh, vẫn là bộ dạng đó, một chút cũng không thay đổi! Mẹ, mẹ ở trên trời có được khỏe không?

Âu Dương Lãnh bảo tài xế mang trái cây đến trước mộ Ninh Chân, một bó hóa bách hợp đưa cho Vu Thiện, Vu Thiện nhận lấy, trong lòng rất cảm kích sự quan tâm của Âu Dương Lãnh, cô thân là con gái mà không chuẩn bị cho mẹ những thứ này!

Cô đặt hoa trước mộ mẹ, tựa như có thể thấy khuôn mặt mẹ mỉm cười, vô tình nước mắt đã rời đầy mặt.

“Ô ô…” Vu Thiện khóc không thành tiếng, ngồi xổm xuống trước mộ mẹ khóc ô ô, Âu Dương Lãnh ôm cô vào trong ngực mình, dịu dàng vuốt ve lưng an ủi cô, anh biết Vu Thiện nhìn thấy Ninh Chân nhất định sẽ rất đau lòng, anh im lặng an ủi.

“Ô ô, mẹ! Con nhất định sẽ báo thù cho mẹ!” Vu Thiện thấp giọng khóc tu tu, cô cắn chặt đôi môi, cho đến khi thấy đau đớn mới dừng hành động tự ngược lại, một năm trước bên trong tài liệu nhận được đã nói rất rõ ràng, chính là Âu Dương Lãnh đã giết chết mẹ!

“Thiện Nhi, em nói gì?” Âu Dương Lãnh chỉ nghe thấy cô tự lẩm bẩm, nhưng không nghe rõ cô nói gì.

“Ô ô.” Vu Thiện không trả lời, thân thể không ngừng run rẩy, trong lòng tự nhủ: Vu Thiện, mày nhất định có thể.

“Được rồi, đừng khóc! Mẹ nhìn thấy em như vậy cũng sẽ không yên lòng.” Âu Dương Lãnh an ủi, bàn tay ôm lấy Vu Thiện để cô đứng trước mộ, Vu Thiện khóc đến tròng mắt sưng đỏ, giống như mắt thỏ.

Đứng yên lúc lâu, cho đến khi phía chân trời đã nhuộm đen, Âu Dương Lãnh mới lôi kéo Vu Thiên lưu luyến không rời đi về phía chân núi, ban đêm trên núi rất lạnh, lúc hai người xuống bàn tay và gương mặt Vu Thiện đã lạnh như băng.

Âu Dương Lãnh yêu thương ủ ấm tay cô trong lòng bàn tay, tài xế mở nhiệt độ trong xe lên mức tối đa, nhìn bộ dạng dịu dàng của cậu chủ, lại nhìn dáng vẻ của mợ chủ, cảm giác cậu chủ rất yêu mợ chủ.

Dọc theo đường đi rất im ắng Vu Thiện chìm trong đau thương, yên tĩnh nằm trong ngực Âu Dương Lãnh, tròng mắt nhìn mui xe, không biết đang suy nghĩ gì, có lẽ đang nghĩ tới chuyện của mẹ.

Còn Âu Dương Lãnh hưởng thụ hiếm khi Vu Thiện ngoan hiền, giờ phút này Âu Dương Lãnh có cảm giác rất thỏa mãn, vô cùng hi vọng sau này Vu Thiện luôn ngoan ngoãn như vậy.

***********

Không biết ai tiết lộ tin tức ra ngoài, Lam Ngọc tự mình đến ngoài nhà họ Âu Dương, đòi gặp Vu Thiện, một năm trước Vu Thiện biến mất, Lam Ngọc không biết, mấy lần tìm không được mới biết Vu Thiện mất tích.

Và anh ta cũng đã thử tìm kiếm nhưng không thu được kết quả gì, bây giờ nghe tin cô về, Lam Ngọc rất muồn gặp cô, tất nhiên bảo vệ trong ngôi nhà sẽ không cho anh ta đi vào.

Vu Thiện sống trong nhà đã được một tuần, trong khi cô muốn đi ra ngoài nhưng Âu Dương Lãnh không ra lệnh thì cô không ra khỏi nhà được nửa bước, cô biết Âu Dương Lãnh sợ cô biến mất mới tăng cường đề phòng như vậy.

Ngày hôm đó cô ngồi một mình phơi nắng trên ban công, mặt trời chiếu rọi trên người, cả người thấy ấm áp dễ dịu, chẳng lẽ mình thật sự muốn bị nhốt ở chỗ này? Như vậy thì ước mơ cô rất vất vả cố gắng không phải sẽ bị ép dừng lại sao?

Không, cô không muốn kết quả như vậy, nhưng phải làm thế nào Âu Dương Lãnh mới cho cô đi ra ngoài đây? Vu Thiện nhắm mắt, nằm trên ghế suy nghĩ xem nên thuyết phục Âu Dương Lãnh như thế nào.

Thím Lan vội vã đi lên, thấy Vu Thiện nằm phơi nắng hỏi: “Mợ chủ, cậu chủ hỏi cô có muốn gặp Lam Ngọc không?”

“Cái gì?” Vu Thiện mở mắt, không hiểu nhìn thím Lan.

“Lam thiếu gia vẫn chờ cô bên ngoài cổng chính, nói muốn gặp mợ chủ.”

“Bảo anh ấy đi vào.” Học trưởng Lam đến đây lúc nào? Anh ấy biết mình về?

“Ừ.” Thím Lan vội đi xuống lầu bảo bảo vệ mở cửa, mời Lam Ngọc đi vào.

Vu Thiện thay quần áo rồi đi xuống, trên mặt không bôi son phấn lại càng lộ vẻ thanh xuân tươi trẻ hơn, cô chậm rãi đi xuống, nhìn Lam Ngọc bước vào đại sảnh.

“Thiện Nhi!” Lam Ngọc rất kích động, bất chấp thím Lan đang ở đó chạy vội tới trước mặt Vu Thiện, đưa tay ôm lấy Vu Thiện, cảm nhận vui mừng Vu Thiện đang ở trước mặt. Một năm nay anh ta cứ tưởng Vu Thiện gặp chuyện không may, giờ nhìn thấy cô không có việc gì, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng có thể để xuống.

“Học trưởng Lam, đừng như vậy!” Vu Thiện đẩy anh ta ra, một năm không gặp, học trưởng thành thục hơn, Vu Thiện nói đúng, một năm này Lam Ngọc thay đổi rất nhiều, bây giờ anh ta là tổng giám đốc Lam thị.

“Thiện Nhi, tốt quá rồi, em về học trưởng không phải lo lắng nữa!” Lam Ngọc kích động nói, một năm nay không thấy Vu Thiện, anh ta muốn tìm được cô cỡ nào.

“Cảm ơn học trưởng đã lo lắng, Thiện Nhi không sao.” Vu Thiện mỉm cười nói, khi đó vì rời khỏi chỗ này đã tốn rất nhiều công sức, không nghĩ tới mới một năm đã về rồi.

“Thiện Nhi, em không sao chứ?” Dường như lúc này Lam Ngọc mới phát hiện Vu Thiện có gì đó không bình thường, nghiêng đầu nhìn cô, trước kia Thiện Nhi sẽ không nói chuyện với mình xa lạ như vậy, chẳng lẽ bên cạnh có người, anh ta liếc mắt nhìn thím Lan bên cạnh.

“Em không sao.”

“Vậy học trưởng đi trước.” Dù sao Lam Ngọc đã làm tổng giám đốc Lam thị một năm nên đoán ý qua lời nói và sắc mặt, khẳng định Vu Thiện không nói thật, hơn nữa chỗ này không phải là nơi để nói chuyện, anh ta vẫn còn muốn hỏi chuyện vì sao Vu Thiện rời đi.

“Vâng, Thiện Nhi đưa học trưởng ra ngoài.” Học trưởng thật sự trưởng thành rồi.

“Ừ.” Hai người cùng nhau đi tới cửa, không biết có phải Lam Ngọc cố ý hay không, bàn tay chạm vào tay nhỏ bé của Vu Thiện một cái, Vu Thiện cảm giác có một tờ giấy được nhét vào trong tay, cô kinh ngạc liếc mắt nhìn Lam Ngọc.

Lam Ngọc cười cười, Vu Thiện siết chặt tờ giấy trong tay tiễn Lam Ngọc tới cửa, tận mắt nhìn Lam Ngọc lái xe rời đi, “Mợ chủ trở về thôi, không được để lạnh.” Thím Lan thúc giục cô, mặc dù thời tiết rất ấm áp nhưng cơ thể mợ chủ không được tốt.

“Vâng, lúc nào cậu chủ về?” Vu Thiện lơ đãng hỏi, đây là sau khi cô trở về lâu như vậy, lần đầu tiên muốn biết lúc nào thì Âu Dương Lãnh về.

“Cậu chủ nói bảo mợ chủ ăn cơm trước, không cần chờ.” Ngày nào cậu chủ cũng để lại lời nhắn, nhưng mợ chủ chưa từng hỏi qua.

“Vâng.” Vu Thiện bước chầm chậm về nhà, trong lòng suy tính làm thế nào để thuyết phục Âu Dương Lãnh cho mình ra ngoài, trong tay vẫn cầm tờ giấy lúc gần đi học trưởng nhét cho mình.

Sau khi gặp mặt Lam Ngọc ngắn ngủi, Vu Thiện ở một mình trong phòng xem tờ giấy Lam Ngọc đưa, bên trong là một dãy số điện thoại, Vu Thiện biết Lam Ngọc muốn gặp mặt một mình cô, nhưng tất cả mọi thứ cô đều để lại ở Paris, không có điện thoại mà liên lạc.

“Mợ chủ đâu?” Đêm đến, Âu Dương Lãnh xử lý xong chuyện tập đoàn lập tức về nhà, thấy thím Lan ngồi ở phòng khách, còn phòng trên lầu hai đen thui.

“Mợ chủ ngủ rồi.” Thím Lan nói, bà tận mắt thấy mợ chủ nằm ngủ, cô ấy nói mệt.

“Ăn cơm chưa?” Âu Dương Lãnh cởi áo khoác, vừa đi lên lầu hai vừa hỏi, thím Lan nhận lấy áo của Âu Dương Lãnh, thấy cậu chủ nhanh chóng biến mất thì biết cậu ấy đi tìm mợ chủ.

Gian phòng đen kịt, Âu Dương Lãnh không bật đèn, đi thẳng tới mép giường, nhìn thấy có phần hơi đội lên phía trên giường, xem ra Vu Thiện đã ngủ say giấc.

Âu Dương Lãnh không ngồi xuống, nhìn cô một cái rồi xoay người đi vào phòng tắm, một lát sau tiếng động từ trong phòng tắm phát ra, Vu Thiện chỉ ngủ mơ màng, mới vừa rồi Âu Dương Lãnh đến gần cô đã tỉnh, chỉ vì hơi thở trên người anh quá lạnh.

Rất nhanh trong phòng tắm im ắng, tiếp đó có tiếng mở cửa, mùi thơm sữa tắm lan tới, hiển nhiên Vu Thiện biết Âu Dương Lãnh đi ra, cô vội nhắm mắt lại. Mình trở về lâu như vậy rồi mà Âu Dương Lãnh chưa chạm qua mình, cũng không ngủ cùng mình, ngày nào anh ta tắm xong cũng rời đi, nhưng hình như lần này không giống mọi ngày, trong không khí mang theo mùi hương của anh bay tới, dừng lại trước giường cô.

Tiếp theo chăn bị vén lên, một cơ thể nóng bỏng dán lên cơ thể lạnh như băng của cô, Vu Thiện run rẩy, Âu Dương Lãnh cảm nhận Vu Thiện mất tự nhiên, biết cô chưa ngủ: “Đang đợi tôi?”

Hai tay hai chân đè lên Vu Thiện, hai thân thể thân mật dán chặt, Vu Thiện khó chịu muốn trốn tránh, bên tai lại truyền tới hô hấp dồn dập thở dốc của Âu Dương Lãnh: “Đừng động đậy, thân thể em còn chưa khỏe, tôi không muốn tổn thương em.”

Trong nháy mắt thân thể Vu Thiện cứng đờ, cô lập tức cảm nhận trạng thái hưng phấn của Âu Dương Lãnh, đáng chết, anh ta không mặc quần áo! Thoáng chốc gương mặt cô đỏ ửng.

Vu Thiện rất kinh ngạc, Âu Dương Lãnh quan tâm tới thân thể mình sao? Trong ấn tượng của cô, Âu Dương Lãnh rất ít khi đè nén dục hỏa của mình. Cô thoáng dịch nửa người dưới, lập tức cảm nhận cơ thể nóng bóng của Âu Dương Lãnh, còn cả hô hấp càng lúc càng dồn dập.

“Đừng động, hay là em muốn.” Trong khoảng thời gian này kiềm chế không chạm vào cô là vì thân thể cô chưa khỏe, còn có một nguyên nhân chính là không muốn cô hận mình, ngày ở Paris anh liều mình chiếm đoạt, khi đó ánh mắt cô tràn đầy hận ý.

“Anh sẽ nhịn sao?” Vu Thiện thử hỏi, lần này trở về anh chưa chạm vào cô, ngược lại lo cho cô mọi thứ, vốn cho rằng anh hận mình rời đi, sẽ trừng phạt mình, nhưng anh không có.

“Em đây là đang mời tôi?” Âu Dương Lãnh đầy vui mừng hỏi, tối nay Vu Thiện thật sự rất ngoan ngoãn biết điều, không chống cự động tác của mình, tất cả đều rất tự nhiên.

“Vâng.” Vu Thiện trả lời, cô hơi cứng ngắc xoay người đối mặt anh, trong phòng đen kẹt, tròng mắt sáng một cách kỳ lạ, chiếu rọi gian phòng tối tăm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status