Tổng tài, anh thực không có đạo lý

Chương 20: Kiếm ngày tốt, cử hành hôn lễ


- Tích Lãng, ta vốn muốn nói con nên mau chóng kết hôn với Lăng Khấu Thiên mà phát triển sự nghiệp được ổn định, người đời thường có câu "Phía sau người đàn ông thành đạt là bóng dáng của một người phụ nữ vững chãi" nên con hiện tại chưa lập gia đình nên ta chưa thể yên tâm.

Ông Tích dùng hết lời lẽ để khuyên hắn nên nhất định chọn Lăng Khấu Thiên vì ông nhìn thấy cô rất dễ nhìn và thuận mắt từ trong ra ngoài, gia đình gia giáo và điều kiện kinh tế cũng thương giới đều phụ hợp với Tích gia, không có chỗ nào có thể kêu ca.

Bà Tích ngồi đối diện, nghe ông nói như vậy thì không chịu, quyết liệt phản đối. Cầm cuốn tạp chí đập xuống bàn thuỷ tinh, giọng điệu vô cùng tức giận.

- Sao lại là Lăng Khấu Thiên, lúc đầu chúng ta đã chọn Lâm Quản Thi, tôi vẫn thấy con bé là hợp với Tích Lãng của tôi nhất. Con trai, con có thấy yêu thích con bé không? Nền nã, được giáo huấn kỹ càng, đi nhẹ nói khẽ như hoa như ngọc, gương mặt thì xinh đẹp khỏi chê. Cưới về chắc chắn sẽ không phụ lòng con. Tích Lãng, thấy thế nào?

Hắn đen mặt, nhớ lại Lâm Quản Thi làm bộ làm tịch trước mặt hắn và ba mẹ hắn khiến hắn nhíu mày chán ghét. Hắn rất ghét nữ nhân là con rối như Lâm Quản Thi là điển hình, hắn không thể sống chung với một người sống không đúng với bản thân chính mình.

Tiêu chuẩn hôn nhân của hắn không cao, chỉ cần thuận mắt hắn là được nhưng khổ nỗi ai trên đời khiến hắn thuận mắt. Hắn tự do tự tại qua lại rất nhiều nữ nhân nhưng hắn vẫn chưa tìm được ý trung nhân. Đối với người khác, miếng ăn là miếng tồi tàn nhưng đối với hắn thì nữ nhân mới là tồi tàn.

Hắn từng đứng trên cao nói vọng xuống, quăng tiền như một đức thánh thì liền có nữ nhân như nêm vây xung quanh hắn, hay tự nguyện leo lên giường hắn, làm công cụ ấm giường chỉ để có thân có phận hay đơn giản là một đêm đổi lại tấm chi phiếu giá trị của hắn. Nhưng hắn từ trước đến giờ, chưa từng tiếc rẻ hay keo kiệt với nữ nhân nào nên họ không có gì phải than phiền khi nhắc về hắn.

Nữ nhân khi nghe đến tên hắn thì đều trưng chung một bộ mặt là tươi như hoa mà tiếp đón hậu hĩnh. Đặc biệt, công cụ ấm giường của hắn phải còn trinh trắng hắn mới động tới, hắn bẩm sinh bệnh sạch sẽ, không thích sài đồ chung với người khác và cũng không thích ai sài đồ chung với hắn nên những ai sau khi từ giường hắn trượt xuống đều nhận lấy tiền hắn quẳng rồi ám ảnh đến già!

Nói như thể, hắn là một con ác ma hung tợn?

Cả thương giới, ai lại không biết Tích Lãng hắn. Kể cả những nhân vật xương máu dầm dề, trụ trong thương trường lâu năm nhưng gặp hắn vẫn phải lịch sự chào hỏi một tiếng lấy lệ, không dám ngó lơ. Vì họ sẽ không biết được tài sản của bản thân tự dưng lại rơi vào tay của người khác không hiểu lý do. Hắn chính là con người biến tân thị của người khác, cho dù có danh tiếng đến mức nào cũng đều có thể bị bàn tay hắn tóm gọn, nói cho cùng bàn tay hắn được các lão khác ví như vòng bủa vây quyền lực. Chính là vụ Từ thị khiến họ cảnh giác cao độ.

- Bà không thể vô lý như vậy, tôi đã nhìn trúng Lăng Khấu Thiên, con bé tốt hơn Lâm Quản Thi ngàn vạn lần, bà không thể ép buộc lựa chọn Lâm Quản Thi cho Tích Lãng được. Với lại, chúng ta xưa nay qua lại với Lâm gia như hai gia đình thân thiết, tôi thấy rõ được Tích Lãng đối Lâm Quản Thi như hai anh em trong gia đình. Đó là căn bản, còn tất yếu là hai đứa này nhìn chung vào liền chăn không ấm, gối không đôi, như vậy thì biết chừng nào mới có cháu đích tôn nối dõi sự nghiệp Tích gia. Bà bảo cưới Lâm Quản Thi chẳng khác nào bà phá huỷ hết con đường tương lai của Tích gia a?

Bà Tích tức giận đến phồng mang, trợn máng. Trừng mắt nhìn về phía ông, ông Tích bên kia cũng không thua kém gì bà. Tích Lãng chỉ biết im lặng nghe ngóng và xử lí công văn qua điện thoại, nhìn hắn có vẻ chả có hứng thú gì về chủ đề mà hai người đang cãi cọ.

- Ông đừng có mà nói càn gở, Lâm Quản Thi không phải vô sinh. Càng có tình thân thì sẽ có tình thâm. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, dù Tích Lãng không yêu thích nhưng đã là vợ chồng thì tự dưng có lực vô hình gắn kết chúng lại mà chính chúng cũng không hay.

Hai ông bà già Tích gia, quả thực không nói lợi hại là không được vì chỉ có hai người mà cả dinh thự Tích gia to lớn vang vang tiếng ồn, hầu nhân thì không dám đứng xem náo loạn chỉ có thể đi vòng vòng xung quanh mà lau dọn rồi tiện tay nghe ngóng và cũng không ai dám tụ lại bàn tán.

Ông Tích mặc dù kiên quyết bảo vệ quan điểm bản thân nhưng đích thị ông là một người đàn ông, đối với chuyện này của phụ nữ, ông không phải là đối thủ nên ông đuối lý, dần dần lợi thế nghiêng về phía bà Tích nhưng quan trọng nhất vẫn là hắn.

- Bà im lặng ngay cho tôi, tôi là chủ nhân của Tích gia nên tôi mới có quyền quyết định.

Bà Tích cũng chẳng chịu thua thiệt gì, nhướng mày khoanh tay khiêu khích nhìn ông Tích khiến hắn cười ra nước mắt, hắn lúc này chỉ còn tưởng tượng điệu bộ mềm nhẹ như mây của hai người khi tiếp khách hay dự tiệc, quả thực hình ảnh đó quá xa với hiện tại.

- Chủ nhân Tích gia, tôi nói cho ông rõ, điều luật của bộ hôn nhân, khi kết hôn thì tài sản là của chồng công vợ, khi ly hôn tài sản chia đôi, nói chung tôi cũng là chủ nhân của Tích gia, mà chuyện nội bộ nhỏ nhặt trong nhà là của người phụ nữ nên chuyện này phải là do tôi quyết định.

Hắn nhíu chặt mày kiếm, cái gì mà đã kéo tới vấn đề kết hôn, ly hôn? Hắn không thể để mãi như vậy được, nếu không gia đình hắn sẽ tan nát mất.

- Con sẽ không chọn Lâm Quản Thi và...

Bà Tích cứng đờ người vài giây, sừng sộ nhìn vế phía hắn. Bà có nghe lầm không? Hắn nói là không chọn Lâm Quản Thi của bà, bà đau lòng ngồi phịch xuống ghế sopha nhung vì bà đã quá hụt hơi, tốn nhiều công sức cùng nước bọt như vậy mà thằng con trai yêu quý của bà lại bảo không chọn cô gái bà nhìn trúng, đã thực sự đuối lý với bản thân.

Còn ông Tích thì vui mừng lúc đầu nhưng hắn lại kéo dài cái đuôi làm ông nụ cười cứng nhắc mà chờ hắn nói ra.

- Kiếm ngày tốt, cử hành hôn lễ với Lăng tiểu thư.

Ông Tích vui như vớ được vàng, mặt mày hớn hở thể hiện rõ ràng sự chiến thắng với bà Tích khiến bà hít vào bụng toàn khí lạnh vì bà không can tâm, rõ ràng bà nhìn thấy Lăng Khấu Thiên không bằng một góc của Lâm Quản Thi. Hầu nhân liền mau chóng bưng nước lên cho bà vì nếu thiếu nước chút nữa bà sẽ chết vì khan cổ họng, vì tức giận.

Hắn thì thấy đã giải quyết xong, thở phào nhẹ nhõm liền đạp gót ra khỏi Lăng gia mà lên xe cho thư ký khởi động xe chạy đi. Hắn đã không tin được bản thân hắn lại chọn lấy Lăng Khấu Thiên. Có lẽ những ngày hôm nay, Lăng Khấu Thiên đã thành công thu hút hắn, hắn gạt bỏ, nhất định không phải. Hắn chỉ nghĩ trong đầu, hiện nay xác suất đối tác tin cậy tốt nhất của Tích thị chỉ có khả năng cao ở Lăng thị.

Lăng thị chính là tiềm năng phát triển mà hắn nhìn thấy được. Hắn không dễ để ai lợi dụng trừ khi đôi bên cùng có lợi thì hắn miễn cưỡng. Hắn cũng không phải loại người phụ bạc, Tích gia cao ngất ngưỡng như vậy thì hắn lại nỡ để Lăng thị thê thảm sao? Hắn chí ít rất biết điều.

Hôn nhân đối với hắn mà nói, có cũng được mà không có hắn cũng không để tâm vì hắn thực sự không biết tình cảm rốt cuộc nó là cái gì. Hỉ nộ ái ố đều căn bản đơn giản có thể nếm qua, hắn chưa bao giờ có cảm giác yêu một ai đó mà muốn lấy về trừ 2 năm trước. Hắn đã là một con người rất ấm áp. Đã theo đuổi một nữ nhân đến quên mình, rốt cuộc cô ta vẫn không chọn hắn. Vì thế hắn suy nghĩ, hắn ấm áp để phụ nữ lừng hắn. Hắn quan tâm để phụ nữ khinh rẻ hắn.

Hắn cảm thấy rất lạ ở chỗ hắn càng xem phụ nữ như đồ chơi thì phụ nữ càng xem hắn quý trọng cùng tín ngưỡng. Hắn thích cảm giác như vậy nên ngày càng hắn máu lạnh, khiến hắn không nhận ra. Hắn thực sự xem phụ nữ là đồ chơi mà hành hạ.

Và Tống Tư Tình là từ khoá đối với hắn, là một vết nhơ hắn đã lỡ làm bẩn trên con đường hắn đi qua. Hắn khẳng định Tống Tư Tình là một vết nhơ chính hiệu.

Nhưng từ khi gặp Lăng Khấu Thiên, cô đã sưởi ấm trái tim hắn lại ư? Khiến hắn cảm nhận được nhiều tư vị phức tạp khó tả? Nhưng hắn vẫn nhất quyết không thừa nhận, hắn nghĩ đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của hắn như đối với Tống Tư Tình lúc đó.

Hắn còn nhớ rõ lời cô ta thét vào mặt hắn "Thà một ngày ở bên Tân Hĩ Ca trao hết tất cả, cũng nhất quyết không chịu một năm hưởng thụ ở bên anh, Tích Lãng,"

Chẳng lẽ hắn giàu quá mà Tống Tư Tình ngại sài tiền ngứa ngáy tay chân?

Hắn nghĩ tới liền muốn cười nhạo và khinh thường, Tân Hĩ Ca, một nam nhân nghèo rớt mồng tơi, đến cái ăn hằng ngày còn không lo nổi thì lấy đâu ra tiền mà nuôi Tống Tư Tình cô ta, quả thực có sắc thì liền sẽ không có não! Tống Tư Tình lại là điển hình cho câu này.

"Túp liều tranh, hai quả tim vàng" hiện tại đã không có giá trị bằng chiếc nhẫn kim cương lấp lánh và xe hơi sang đâu! Có thể đóng cải lương hiện đại thì còn có khả năng tồn tại.

Sau đó một năm, hắn nghe người khác nói truyền tai nhau, Tống Tư Tình bị bệnh nan y vốn còn có mấy tháng ngắn ngủi, hắn vốn nghe qua không có tư vị gì và cảm thấy chán nản trước trò đùa của Tống Tư Tình, cô ta xem hắn là chong chóng muốn xoay chiều nào thì xoay chiều đó? Hắn đã quay đi thì liền nhất định không quay đầu lại, đó là nguyên tắc của riêng hắn, tạo nên Tích tổng hiện nay cao cao tại thượng. Tống Tư Tình đang mơ mộng hắn lúc này sẽ vào thăm và nhắc lại chuyện xưa cùng trải qua hết thời gian còn lại sao? Đừng hòng nghĩ đến, có mơ cũng không có.

Tưởng như trong tiểu thuyết sao? Nhưng tiếc cho Tống Tư Tình đây lại là đời thực, vì là đời thực nên sẽ không bao giờ chứa yếu tố tiểu thuyết. Hắn không thích đọc tiểu thuyết, càng là đóng vai trong cuốn tiểu thuyết tệ hại của Tống Tư Tình tự mãn bản thân.

Cho đến khi Tân Hĩ Ca đến để cầu xin hắn vào bệnh viện thăm Tống Tư Tình một lần, hắn vẫn chưa bao giờ đặt mắt một lần ở Tân Hĩ Ca vì vốn dĩ Tân Hĩ Ca không có trình để hắn đặt mắt tới, xem như gió bay, chim hót chó sủa qua tai. Hắn còn ác độc phun lời oan nghiệt khiến Tân Hĩ Ca nhìn hắn run rẩy, không ngờ hắn có thể vô tình ác độc đến mức này. Gương mặt tuấn tú kia đã xuất hiện bao nhiêu lần trong giấc mơ của Tống Tư Tình nhưng chắc chỉ mãi xuất hiện ở nơi đó thôi!

- Nói rốt cuộc có lẽ các người không đủ tiền đóng viện phí chữa bệnh đúng không? Đừng có mà giở trò mèo khóc chuột, thấy sang bắt quàng làm họ vì mục đích xin tiền rẻ mạc, đối với tôi, tiền không thiếu nên tôi sẽ chấp nhận "từ thiện" viện phí cho cô ta coi như trả lễ khi cô ta mất, tôi không có mặt nhìn linh cửu, nên cậu không cần làm bộ làm tịch khóc lóc ở đây nữa, mau đi đi. Thời gian của tôi, một phút là cả trăm vạn nên đừng lãng phí.

Hắn thực sự trong lòng từ lâu đã không còn Tống Tư Tình, nay cô ta lại quay lại đóng cảnh tội nghiệp đợi chờ hắn. Hắn nhuếch môi, không ngờ Tống Tư Tình lại có một mặt thấp kém đến mức này. Hắn còn mong cô ta ra đi sớm để hoá gở vết nhơ cho hắn. Nữ nhân rẻ tiền như vậy vốn không phải thứ hắn chú tâm, là tự Tống Tư Tình tự đa tình hắn còn thương còn luyến tiếc.

Ngờ đâu, nước chảy đá vô tình, nước lại tràn sang dòng lưu khác chảy siết hơn, tích cực hơn.

Gương mặt hắn biến đổi phức tạp, hàn khí toả ra xung quanh nồng nặc làm thư ký Mộ có chút đổ mồ hôi lạnh. Đến nhúc nhích cũng không dám, quay vô lăng nhẹ vô cùng như sợ vô lăng đau. Mắt cứ đặt phía trước rồi len len đặt ở kính chiếu hậu, hít thở cũng không dám hít mạnh. Cảm giác áp bức vô cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status