Tổng tài bá đạo giành vợ yêu

Chương 120


Tay của Lương Phi Phàm đã đè xuống phần ngực mềm mại của cô, Bạch Lộ tỉnh táo lại, khẽ hô một tiếng, "Canh gà..."

"Tắt lửa đi." Giọng anh khàn khàn.

"Không được... Uống canh gà trước." Bạch Lộ cự tuyệt, nhẹ giọng nói: "... Em muốn uống."

Trong mắt Lương Phi Phàm đã có nồng đậm dục vọng, cô biết lúc này nếu như thuận nước đẩy thuyền, nhất định sẽ bị anh ăn đến xương cốt cũng không còn. Hiện tại cô dù sao cũng là người mang thai, tuy rằng đến giai đoạn ổn định, nhưng không thể so với người bình thường, cô còn rất chú trọng sức khỏe của mình.

Cô đẩy một cái trên người đàn ông nặng nề, "Để em xuống đi, em đói bụng muốn chết."

Lương Phi Phàm ôm cô, ở trên cần cổ trắng nõn của cô, thật sâu hít một hơi, cuối cùng mới nghiêng mặt đi nhẹ nhàng cắn một cái, giọng buồn buồn tựa hồ là có chút bất đắc dĩ, "anh cũng đói bụng."

"... Vậy ăn cơm đi." Cô làm bộ nghe không hiểu ý trong lời nói của anh.

Huống hồ, đêm qua, không phải anh mới... Cái kia qua sao? Bây giờ mới qua bao lâu...

Ngày hôm nay Lương Phi Phàm không có ý định ở chỗ này muốn cô, vừa rồi chỉ là nhất thời động tình. Nhưng ở trước mặt của cô, sự áp chế bản thân của anh luôn tương đối thấp, cho nên vừa rồi mới có thể nhịn không được, bây giờ bị cô vừa đẩy như thế, tuy dục vọng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, thế nhưng cũng không còn dữ dội như vậy nữa, huống chi anh còn lo lắng cho sức khỏe của cô và đứa bé trong bụng cô.

Anh ôm cô, hít sâu mấy hơi, mới cho cô xuống.

Hai chân vừa chạm xuống đất, Bạch Lộ liền thở dài một hơi, lập tức chạy đi tắt lửa, lại lấy bao tay mang vào, sau đó mới mở nắp nồi ra, nhất thời, hương vị canh gà xông vào mũi, làm cô càng thèm nhỏ dãi.

"Ngửi đúng là thật thơm, không biết mùi vị nó ra sao?"

Lương Phi Phàm thấy nửa người dưới bây giờ còn thất lễ, hắn đưa tay nhéo nhéo gò má của Bạch Lộ, giọng có chút khàn khàn bất đắc dĩ nói: "Cẩn thận một chút, anh đi tắm."

Nhìn bóng lưng anh vội vội vàng vàng đi ra nhà ăn, Bạch Lộ mím môi thầm lặng cười...

Bữa cơm tối ăn gần xong, buổi tối ngón trỏ Bạch Lộ đại động, canh gà mùi vị không tệ, cô uống hai tô lớn.

Lương Phi Phàm mới ăn được một chút thì có điện thoại đến, Bạch Lộ thấy thần sắc anh ngưng trọng cầm điện thoại di động đi ra, cô đoán là điện thoại Lương gia gọi đến.

Ngày hôm nay Lương Tĩnh Tiêu kết hôn không thành, người anh lại ở chỗ này, Lương gia bên kia nhất định là loạn lên. Cuộc điện thoại này anh nghe thời gian rất lâu, Bạch Lộ ăn xong sau đó dọn dẹp một phen, đợi cô cởi bỏ tạp dề từ phòng bếp đi ra, thấy Lương Phi Phàm vẫn còn đứng ở trong sân, ngọn đèn màu cam hai bên rọi vào trên người của anh, thân ảnh cao to thẳng ngất ở trên mặt đất kéo ra một cái bóng màu đen dài.

Anh cho một tay vào túi quần, nhíu mày, người bên đầu kia điện thoại không biết đang nói cái gì, anh chỉ thỉnh thoảng động môi mỏng.

Bạch Lộ không có nghe được anh đang nói cái gì, suy nghĩ một chút, vẫn là đi tới phòng khách, phát hiện trên bàn trà đã bày một mâm trái cây, chắc là anh phân phó người làm chuẩn bị.

Cô lấy một miếng dâu tây cho vào miệng của mình, tầm nhìn đảo qua, lại phát hiện bên cạnh có một quyển tạp chí không phải dày lắm, hình ảnh chính trên mặt là một viên kim cương kích cỡ như trứng bồ câu.

Phụ nữ đều thích hột xoàn, tuy rằng Bạch Lộ cho tới bây giờ đều không phải là một người thích hư vinh, nhưng lúc nhìn thấy, lại muốn đi xem, và khát vọng có được, lại là hai chuyện khác nhau.

Cô tiện tay cầm lên quyển tạp chí kia, đặt ở trên đầu gối, lật xem vài trang phát hiện bên trong đều là giới thiệu nhẫn kim cương.

Tuy rằng bình thường cô cũng không quan tâm tiếp xúc những thứ này, nhưng tốt và xấu, mắt thường vừa nhìn vẫn là phân biệt được.

Nhẫn kim cương trong quyển tạp chí đều giá trị xa xỉ, mỗi một kiểu đều rất chói mắt.

Cô vốn cũng không có việc gì làm, Lương Phi Phàm hình như vẫn còn đang nghe điện thoại, Vì vậy cô quyết định, vừa ăn trái cây, vừa lật tạp chí xem, hơn phân nửa quyển tạp chí đều sắp bị cô lật rách, cuối cùng tầm mắt rơi vào một kiểu nhẫn kim cương hình trái tim.

Không tính là hình một trái tim nguyên, chắc là hai hình trái tim giao chồng lên nhau, tổ hợp thành một hình trái tim lớn, nhìn qua thiết kế rất đặc biệt, nhưng sẽ không làm cho người ta nghĩ nó quá rườm rà, ngược lại rất bắt mắt, rất dễ lọt vào tầm mắt người xem.

Cô nhìn qua góc tạp chí, không có niêm yết giá, nhưng lại có một đoạn giới thiệu ngắn. Chỉ là toàn viết tiếng Pháp, tiếng Pháp của Bạch Lộ không quá thông, tự nhiên là xem không hiểu phía trên kia viết cái gì, đang suy ngẫm, trên vai bỗng nhiên có một đôi tay nhẹ nhàng áp lên.

Cô vội vã khép tạp chí lại, quay mặt qua, không biết Lương Phi Phàm đứng ở phía sau của cô từ lúc nào, cư cao lâm hạ nhìn cô, ánh mắt trầm trầm.

Bạch Lộ tiện tay đã đem tạp chí bỏ lên trên bàn trà, đứng dậy, "... Bên nhà anh có phải có rất nhiều chuyện chờ anh đi xử lý không? Thực ra thì anh cũng không cần đặc biệt tới đây với em, em ở một mình cũng không sao, hơn nữa buổi tối em cũng muốn vẽ một chút sơ đồ phác thảo, cuộc thi thiết kế sắp đến rồi."

Ánh mắt của Lương Phi Phàm rất bình tĩnh xẹt qua gò má của cô, có lúc, dừng lại trên quyển tạp chí cô đã xem, sau đó mới nói: "Quả thật là có không ít chuyện, buổi tối anh không thể ở với em, một mình em ở chỗ này, nơi này có người làm sẽ chăm sóc em, có chuyện gì gọi điện cho anh. Ừmh?"

"Biết rồi, anh về đi."

"Bạch lộ." ngón cái hơi thô của Lương Phi Phàm nhẹ nhàng mà lướt qua gò má của cô, giọng trầm trầm vô cùng từ tính, "Kiểu nhẫn kia, rất thích sao?"

... Thì ra, anh thấy được.

Bạch Lộ lúc này tự nhiên không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho là anh thuận miệng hỏi, cho nên cô cũng liền thuận miệng nói câu, "Thiết kế thật đặc biệt, anh phải biết rằng rất nhiều nhẫn kim cương đều là nạm một viên kim cương như trứng bồ câu cho là rất đặc biệt, nhưng em nghĩ đặc biệt nhất là kiểu dáng, mà không phải giá cả."

Lương Phi Phàm cười khẽ, cũng không có tiếp tục cái đề tài này, "Anh về Lương trạch một chuyến, buổi tối đừng quá ngủ trễ." Dừng một chút, như nhớ ra cái gì đó, "Ngày mai Buck sẽ trở về, đến lúc đó anh sẽ hẹn hắn ra, cho nên nghỉ ngơi sớm một chút, biết không?"

"Biết rồi!

...

Cô nhìn Lương Phi Phàm cầm áo khoác, đi ra ga ra xe, đợi đến khi xe của anh lái ra khỏi cửa lớn của biệt thự, lúc này cô mới thư giãn gân cốt một chút, chuẩn bị đi lên thư phòng trên lầu tiếp tục sơ đồ phác thảo thiết kế của cô.

Vừa đi được hai bậc cầu thang, điện thoại di động vang lên.

Bởi vì mang thai, trên người cô mặc thêm một cái áo chống phóng xạ, điện thoại di động của cô để lại trong túi quần, có thể là tín hiệu bị áo chống phóng xạ cản trở, tiếng chuông reo hai cái lại đột nhiên ngắt.

Bạch Lộ lấy ra vừa nhìn, cuộc điện thoại chưa nhận không có hiển thị tên người gọi, lập tức lại có điện thoại đến, lại là một dãy số lạ.

Cô ngẫm nghĩ chỉ chốc lát, nhấn phím nhận diện thoại, để ở bên tai, "xin chào, xin hỏi tìm ai?"

Đầu dây bên kia hiển nhiên là sửng sốt một chút, đại khái là không ngờ cô vậy mà không biết dãy số của mình.

Sau một lát mới có một giọng nói khổ sở hỏi lại, "Bạch lộ, số điện thoại di động của tôi cô không có lưu?"

- - Là Sở Úy Dạ.

Bạch Lộ nhất thời chau lại đôi mi thanh tú, trong lúc đó, rất muốn ngắt đi cuộc gọi này, thế nhưng vừa nghĩ tới lúc trước mặt bao nhiêu ký giả như vậy, hắn không có chọn bỏ đá xuống giếng, mà là giúp mình giải thích sự việc, cô rốt cuộc vẫn là nhịn xuống.

"Sở tiên sinh, tìm tôi có việc sao?" giọng điệu của cô không tính là ác liệt, thế nhưng cũng toát ra sự xa cách.

Sở Úy Dạ cười một tiếng, cách sóng điện, tiếng cười của hắn có chút quái dị, "Có việc mới tìm cô? Bạch lộ, không nên nhanh như vậy vong ân phụ nghĩa, chuyện lúc trước, tôi hẳn là đã giúp cô, đúng không?"

Bạch Lộ nhấp mím môi, cũng không keo kiệt nói lời cám ơn với hắn, "Chuyện ngày đó, tôi không có quên, rất cảm kích ông không có bỏ đá xuống giếng."

"Như vậy, có thể coi là huề nhau sao?"

"Huề nhau? Huề nhau cái gì?"

Bạch Lộ cũng không thể phát hiện, lúc này Sở Úy Dạ ngồi ở trong phòng làm việc, sờ sờ cái sóng mũi đang đau của mình, tiện tay cầm lên tờ báo đối diện, đầu đề bắt mắt, hai người đàn ông nổi bật nhất thành phố A, vì một người phụ nữ mà ghen tuông qua lại...

Hắn im lặng kéo kéo khóe miệng, "Tuy rằng lúc trước cô cũng đã nói, chuyện tôi thuận tay lấy đi bản đấu thầu của cô, cô nói và tôi huề nhau, thế nhưng tôi biết cô chưa hề thực sự đối với tôi mở lòng qua. Vậy nên Bạch Lộ, hiện tại, có phải có thể xóa bỏ tội lỗi của tôi?"

Bạch Lộ sửng sốt, "... Chuyện kia, tôi nói rồi đã quên mất."

"Không, cô vẫn luôn nhớ kỹ, còn không cho tôi tới gần cô."

"...?"

"Bạch lộ, việc tôi làm không cần sự cảm kích của cô, tôi cũng không thích chuyện thừa cơ mà xen vào, cho nên chuyện ngày đó là tôi cam tâm tình nguyện, nhưng cô phải nhớ kỹ tôi đã nói." Giọng nói vốn kiệt ngạo, lúc này cách cái điện thoại, phảng phất thêm vài phần trầm thấp, toát ra một loại lực hấp dẫn làm cho người ta khó có thể kháng cự.

Hắn nói: "Hiện tại bắt đầu, tôi và những chuyện trước đây toàn bộ xóa bỏ, tôi không cần cô cảm tạ, thế nhưng cô cũng không thể lại xa cách tôi. Chúng ta làm quen lại từ đầu đi."

"Tôi là Sở Úy Dạ, sau này nhìn thấy tôi trên đường, đừng quay đầu đi." Hắn cũng không chờ Bạch Lộ nói cái gì, sau khi nói xong liền trực tiếp cúp máy, Bạch Lộ cầm điện thoại di động suy nghĩ xuất thần.

Sở Úy Dạ, như thế nào không giải thích được, có ý gì?

Lúc Lương Phi Phàm sắp đến nhà tổ Lương gia đã gọi điện thoại cho Quan Triều.

"Đi đặt mẫu nhẫn kim cương trên trang 520 của tạp chí, ngày 15 đưa cho tôi."

Vừa giao phó xong, xe vừa lúc lái vào cửa lớn lương trạch, hắn cúp điện thoại, tiện tay ném một cái lên phía trước tay lái, đem xe chậm rãi lái vào bãi xe...

Lương trạch lầu ba.

Người làm lo sợ bất an bưng một chén cháo, đứng trước cửa phòng Lương Tĩnh Tiêu.

Chữ hỷ màu đỏ còn dán trên cửa, vốn hôm nay là ngày Lương trạch tràn ngập không khí vui mừng. Thế nhưng cô dâu lại đem mình nhốt ở trong phòng, trước cửa vừa mới dọn xong một đống thủy tinh, là do Lương Tĩnh Tiêu ném.

Nghe nói chú rể từ đầu tới cuối cũng không có xuất hiện, mặt mũi của Lương gia quả thực mất sạch, Lương Vô Minh tức giận đến sắc mặt cũng thay đổi, Lương Kiếm Nam thì âm thầm thở dài một hơi.

Vốn đã cùng Diệp thị bàn xong, ở ngày đại hôn của Lương Tĩnh Tiêu, tuyên bố hôn sự của Lương Phi Phàm và Diệp Lân, hai ngày nay ông vẫn chưa gặp được Lương Phi Phàm.

Muốn thuyết phục con trai của mình quá mức trắc trở, Lương Kiếm Nam đang lo lắng, còn nghĩ nếu thực sự không được, đến lúc đó tiền trảm hậu tấu, dù sao trong buổi tiệc lớn như vậy, Lương Phi Phàm cho dù là phản đối cũng sẽ không làm xằng bậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status