Tổng tài bá đạo giành vợ yêu

Chương 152


Lúc Lương Phi Phàm đến bệnh viện thì Tần Trân Hy đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi, mà Bạch Lộ bên ngoài cả người đều là máu, vẻ mặt ngơ ngác ngồi trên ghế dài.

Vẻ mặt cô trắng như giấy, dù cách một đoạn hành lang thì Lương Phi Phàm vẫn có thể nhìn rõ thân thể của cô đang run rẩy, mười ngón tay thon dài đan chặt vào nhau, xung quanh cô dường như đều trở thành màu xám.

Tim như co lại, Lương Phi Phàm hít một hơi thật sâu, lúc này mới nhấc chân đi về phía Bạch Lộ.

“…Lương tổng, Lương phu nhân xảy ra chuyện rồi…”

“Là điện thoại của bệnh viện, Tần Trần Hy bà ấy… xảy ra tai nạn.”

“Trước mắt còn chưa có nhân chứng, nhưng… vì có người báo cảnh sát nên phía cảnh sát đã đi vào điều ta, bây giờ còn chưa rõ tình huống, người đang ở trong bệnh viện… Lương tổng, vì trước đó anh bảo tôi điều tra chuyện Bạch Vân nên… 22tôi tra ra được gần đây Tần Trân Hy luôn ở thành phố A, hơn nữa còn gặp mặt riêng với mẹ anh mấy lần.”



Đoạn hành lang dài như cách cả nghìn ngọn núi vạn con sông, mỗi một bước chân Lương Phi Phàm dẫm xuống thì lại gần cô hơn một ít, những âm thanh đó rõ ràng lướt qua bên tai, trong người như có hai luồng sức mạnh không ngừng lôi kéo anh. Nhưng anh chỉ có thể ép xuống, càng đi càng nhanh.

“Bạch Lộ.” Lương Phi Phàm vừa ngồi xuống liền nắm tay cô, âm thanh trầm thấp: “Bạch Lộ, em sao rồi? Là anh đây, anh đến rồi, xin lỗi, anh đến muộn.”

Cả người Bạch Lộ hoảng hốt, tất cả tư duy như trống rỗng, có quá nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu, nhưng tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức cô không có cách nào bắt được, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh nam trầm thấp, quen thuộc như vậy, nhưng hình như cũng lại rất xa lạ.

“… Bạch Lộ.”

Lương Phi Phàm thấy cô không nói gì, dôi tay nhỏ trong lòng bàn tay mình lại lạnh vô cùng, anh cau mày, cảm thấy đau lòng: “Đừng như thế, anh đã biết rồi, Bạch Lộ, nhìn anh này, sẽ không có chuyện gì đâu. Nhé?”

Bạch Lộ lúc này mới phản ứng, ánh mắt trống rỗng dần có tiêu cự, khuôn mặt anh tuấn trước mắt cô rất quen thuộc, cô có thể cảm giác được hơi thở đàn ông đó cũng rất quen thuộc. Nhưng… vì sao cô không hề có cảm giác an toàn như trước đây, mà lại thấy khó chịu như vậy?

Trong đầu nhanh chóng lướt qua một hình ảnh, một người phụ nữ dùng lực lôi kéo, đùn đẩy một người một người phụ nữ khác, cuối cùng có người nằm trong một vũng máu… Cô hồi thần, chút sắc máu trên môi cuối cùng cũng biến mất: “Buông ra, buông tôi ra!”

Bạch Lộ dùng lực đẩy Lương Phi Phàm, người đàn ông không phòng bị bị cô đột nhiên đẩy mạnh khiến cả người loạn choạng, phải chống tay lên ghế mới không bị ngã. Lương Phi Phàm ngẩng đầu, mày cau chặt hơn: “Bạch Lộ, em sao vậy? Anh là Lương Phi Phàm.”

Bạch Lộ lùi về sau hai bước, không ngừng lắc đầu, trong giọng nói run rẩy có sự kháng cự: “… Anh, cách xa tôi ra…”

Mày kiếm của Lương Phi Phàm cau lại thành chữ xuyên, đứng dậy, đi về phía câu: “Anh là Lương Phi Phàm, em sao thế? Là anh đây…”

“Tôi biết là anh, Lương Phi Phàm, là anh, anh cách xa tôi xa.” Âm thanh như vỡ nát, trong đó còn có sự xót xa, nhưng cô lại bất chấp hét lên: “… Tôi không muốn nhìn thấy anh!”

“Bạch Lộ…”

“Đi ra, đi ra!”

Trên mặt cô không có chút máu này, người phụ nữ vốn nằm trong lòng anh, cười đến mi mắt cong cong nay lại chống đối anh, trong lòng Lương Phi Phàm trào ra sự hoảng sợ chưa từng có: “Bạch Lộ, em đừng như thế, hãy bình tĩnh chút. Anh biết mẹ em xảy ra chuyện, xin lỗi, anh không nên để em lại bệnh viện một mình. Em bình tĩnh chút được không? Bạch Lộ, em nhìn anh đi, anh là Lương Phi Phàm, là chồng của em. Vợ à…”

“Đừng gọi tôi.”

Hạt lệ to như hạt đâu rơi lạch tạch theo gò má, Bạch Lộ ôm tai mình, không ngừng lắc đầu: “Đừng gọi tôi, đừng gọi tôi… Tôi tận mắt nhìn thấy, tôi đã tận mắt nhìn thấy…”

Tất cả cảm giác ào ào ùa đến, Bạch Lộ còn chưa nói hết đã thấy bóng tối ập đến. Cả người mềm nhũn ngã xuống, tim Lương Phi Phàm co lại, bước nhanh đến ôm lấy eo cô, ôm vào trong lòng, tay vừa đụng đến người cô liền cảm thấy người cô hơi dính, giờ vào bụng dưới của cô thì thấy tay có dính màu đỏ tươi…

Tim Lương Phi Phàm đập nhanh, trong chớp mắt đó như quên cả hô hấp, hoảng loạn kêu lên: “… Bác sĩ? Bác sĩ đâu? Ở đâu? Mau đến đây!”



Dường như cứ nằm mơ mãi, một giấc mộng kỳ quái, trong mộng có rất nhiều người, có cha, có mẹ, còn có một đứa bé không rõ mặt, hình như tất cả những người cô từng gặp đều xuất hiện trong mộng. Nhưng đến cuối cùng cô không rõ giấc mộng này có ý gì.

Lúc mở mắt thì cảm thấy mệt mọi vô cùng, cả người như bị rút hết sức vậy.

Tay bị người ta nắm chặt, độ ấm quen thuộc, xúc cảm quen thuộc, còn có hơi thở quen thuộc.

Cô mở mắt nhìn trần nhà, cả người không động đậy, cuối cùng cảm giác người bên cạnh đứng lên, khuôn mặt anh tuấn quen thuộc cũng lại gần: “Em tỉnh rồi à? Bạch Lộ, em cảm thấy sao rồi?”

“Bạch Lộ, em đừng như vậy, em như thế khiến anh rất lo… Em nói cho anh nghe đi, em sao rồi?”

Lương Phi Phàm chưa bao giờ có cảm giác như vậy, anh cảm thật sự hối hận, trước đó mình không nên để cô một mình ở bệnh viện. Cảm giác quỷ quái gì đó cút sang một bên đi, bây giờ cô mang thai rồi, còn gì quan trọng hơn cô nữa chứ?

“Bạch Lộ…”

“Mẹ em đâu?” Cô đột nhiên hỏi, giọng khàn khàn, cứ như bánh răng cũ kĩ hoạt động vậy.

Thấy cô cuối cùng cũng nói chuyện, Lương Phi Phàm thở phào một hơi, nhìn cô giãy giụa muốn đứng dậy, anh vội vàng ấn vai cô, thấp giọng nói: “Đừng động đậy, em bị sốc quá nặng, vừa nãy suýt nữa đã… Bạch Lộ, mẹ vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật, anh đã gọi tất cả bác sĩ giỏi nhất đến rồi, bà sẽ không sao đâu, em hãy tin anh. Em nhất định phải nằm xuống, không được xảy ra chuyện gì nữa. Con của chúng ta, nó vẫn đang ở trong bụng em. Nghe lời, có được không?”

Con của chúng ta…

Mấy chữ này cuối cùng cũng khiến Bạch Lộ có cảm xúc, cô ngơ ngác mở to mắt, nhưng lại có nước mắt rơi xuống, thấm vào gối.

Vẻ mặt Lương Phi Phàm hiện ra vẻ đau lòng, anh giơ tay ôm cô: “Đừng khóc, mẹ sẽ không sao đâu.”

Bạch Lộ giơ tay nắm lấy cổ tay anh, mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm anh, lúc sau mới bình tĩnh gọi anh: “Phi Phàm.”

“Trước đó khi anh đi khách sạn tìm Buck thì có gặp mẹ em không?”

Lông mày đang cau lại của anh nhất thời cứng lại: “Tại sao em hỏi vậy?”

Tại sao?

Bởi vì cô không ngu, tư duy của cô không phải không có logic. Ngược lại, cô rất thông minh, có lẽ do tính cách lạnh nhạt của mình mà trước nay khi đi làm đều không thích nhiều chuyện, nhưng cô có thể đứng ở một bên nhìn thấu rất nhiều chuyện và người.

Sau khi Lương Phi Phàm đi tìm Buck thì như thay đổi hoàn toàn, chỉ sau một đêm mà anh lại cố chấp muốn đưa mình ra nước ngoài, sau đó còn tránh không gặp mình. Sau đó nữa là mẹ của mình, vừa nghe thấy Lương Phi Phàm đi khách sạn đó liền hoảng loạn, cuối cùng đi tìm Lí Đường Lâm, sau khi hai người gặp mặt liền xảy ra tranh chấp…

Còn có, trước đó không lâu, cô gặp Lí Đường Lâm ở mộ của bố…

Tất cả mọi chuyện chẳng lẽ chỉ trùng hợp ư?

Không, thế giới này không thể có nhiều chuyện trùng hợp như thế được, dưới cơn hoảng loạn và hoảng sợ đó, trong đầu đều lướt qua lướt lại những hình ảnh này…

Nên, sau khi cô bình tĩnh lại thì có thể đoán được những chuyện cô không biết kia, những người thân quan trọng nhất của cô chắc chắn biết rõ.

Cô đỡ thân thể mình, muốn ngồi dậy, Lương Phi Phàm giúp cô đệm một chiếc gối.

Bạch Lộ nhìn anh, nói từng chữ: “Em biết anh có chuyện gì đó giấu em, có đúng không? Bây giờ còn không định nói cho em?”

Tay rũ xuống của Lương Phi Phàm động đậy, giọng nói vẫn tình tĩnh như cũ, nhưng tựa hồ có toát lên sự vô lực mà không cách nào che giấu: “… Bạch Lộ, giờ em đừng nghĩ nhiều như thế, tất cả rồi sẽ qua đi thôi.”

“Sẽ không qua đi đâu, sao có thể qua đi chứ? Chuyện đã xảy ra thì đã xảy ra rồi, anh biết em nhìn thấy gì không? Em vừa nãy tận mắt nhìn thấy là mẹ…”

“Lương tổng…” Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, đánh gãy lời sau đó của Bạch lộ, Quan Triều đẩy cửa đi vào, vẻ mặt vội vã: “Lương tổng, mẹ của Lương phu nhân vừa làm phẫu thuật xong, bây giờ bên ngoài đến…”

“Mẹ tôi xong phẫu thuật rồi sao?”

Cả người Bạch Lộ nhào ra, nắm lấy Lương Phi Phàm, lắc tay anh rồi nói: “Đưa em đi gặp mẹ, nhanh lên!”

“Bạch Lộ, em đừng kích động như thế.”

Lương Phi Phàm vội vàng giữ chặt cô, cảm xúc của cô bây giờ quá dễ xao động. Thực ra lý do cô ngất đi là do động thai, bác sĩ đã nói không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa, cũng không được cho cô chịu cú sốc nào, nếu không thì đứa bé trong bụng chỉ sợ không giữ được.

“Bây giờ anh đưa em đi, em đừng kích động.” Lương Phi Phàm cau mày, biết không thể giữ cô ở đây, liền quay đầu nói với Quan Triều: “Cậu đi tìm một cái xe lăn tới đây.”

Nhưng Quan Triều không động đậy, do dự một lát mới nói: “… Mẹ của Lương phu nhân… sau khi làm phẫu thuật xong thì không tốt lắm, trước mắt vẫn chưa tỉnh, đang trong icu, tình huống của Lương phu nhân… hình như không thích hợp vào icu. Còn nữa, Lương tổng, bên ngoài có vài cảnh sát.” Quan Triều nhìn Bạch Lộ một cái, dáng vẻ khó xử: “Chắc là đến lấy khẩu cung của Lương phu nhân, chuyện tai nạn đã có người báo cảnh sát, trước mắt phía cảnh sát đã chuẩn bị lập hồ sơ, bây giờ họ đang đợi ở ngoài…”

Lương Phi Phàm không hiểu tại sao những cảnh sát này lại muốn lấy khẩu cung của Bạch Lộ chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status