Tổng tài bá đạo giành vợ yêu

Chương 182


“Em vẫn định không nói chuyện với anh?”

“Được, em nói chuyện hai mươi năm trước của cha em, em không muốn gây chuyện với anh, muốn có không gian lắng động một chút. Nhưng bây giờ không nói chuyện với anh chính vì gã Sở Úy Dạ kia đúng không? Em vì người đàn ông kia mà tức giận với anh?”

Bạch Lộ cảm thấy, hôm nay Lương Phi Phàm thật là có chút bất chấp lý lẽ.

Môi cô khẽ giật giật, vừa muốn nói cái gì thì bất chợt ảnh mở cửa xe ra, đặt cô ngồi xuống, rất nhanh anh cũng ngồi theo, mặt lạnh lái xe đi.

Trong lòng Bạch Lộ đầy phức tạp, cảm giác đường không khí như bị nén trong ô tô, lạnh buốt. Anh đang tức giận.

Cô đột nhiên cảm thấy buồn cười, tại sao anh phải tức giân? Anh dựa vào cái gì mà tức giân?

Sở Úy Dạ… Chỉ bởi vì Sở Úy Dạ sao?

Cô thấy anh rất vô lý, anh cũng không hỏi tâm tư của cô một chút, xảy ra chuyện như vậy chẳng lẽ anh cảm thấy lòng cô phải như kim cương không thể biến hình sao? Còn có thể trong mấy giờ ngắn ngủi đã tiêu hóa xong, sau đó chạy tới ôm lấy tay anh hết sức phấn khởi sống qua ngày?

Vậy thì cái chết của cha cô đâu? Ai sẽ cho ông một cái công đạo?

Cô thấy muộn phiền, không muốn nói gì cả, ngồi ở vị trí bên cạnh lái xe nhìn ra phía cửa, đến mức người đàn ông đang lái xe kia cô cũng không liếc mắt một cái.

Xe đi được nửa đường, Quan Triều gọi điện thoại tới. Nhìn người gọi, Lương Phi Phàm biết nhất định có tin tức của Tần Trân Hy ở bệnh viên. Anh cau mày nhìn người phụ nữ bên cạnh so với anh cũng đang lạnh lùng không kém. Anh đưa điện thoại tới trước mặt cô, tự nhiên cũng là cố ý: “Có thể là kết quả phẫu thuật của mẹ em, có muốn nghe không?”

Lòng Bạch Lộ khẽ động, là có quan hệ với Tần Trân Hy, cô cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, đưa tay liền nhận lấy điện thoại.

“A lô…”

Quan Triều sửng sốt một chút, nhưng nhận ra được đây là giọng Bạch Lộ, anh rất nhanh nói: “Lương phu nhân, ca phẫu thuật cho mẹ cô vừa xong, tôi gọi để nói cho cô một tiếng. Hiện giờ bà đã được đưa về phòng bệnh, bác sĩ nói ca phẫu thuật coi như thành công nhưng trước mắt chưa thể tỉnh lại ngay.”

“Khi nào mới có thể tỉnh lại?”

“Hẳn còn cần một chút thời gian, Lương phu nhân yên tâm, bởi vì bây giờ còn đang theo dõi cho nên cũng không thuận lợi để hỏi thăm tin tức từ bác sĩ. Tốt nhất sáng mai tới, tối nay Lương phu nhân cũng không cần tới.”

Bạch Lộ biết Quan Triều sẽ không nói dối cô, huống chi là liên quan tới bệnh của mẹ cô thì cậu ấy cũng không cần thiết nói dối làm gì. Cô suy nghĩ nghiêm túc, hỏi: “Thật sự mẹ tôi không có chuyện gì sao?”

“Lương phu nhân yên tâm, bác sĩ Smith rất nổi tiếng trong lĩnh vực não khoa, lần này ông ấy tới chính là để phẫu thuật cho mẹ cô, ông ấy rất có lòng tin. Ca phẫu thuật này cần một khoảng thời gian mới có thể tỉnh lại. Buổi tối Lương phu nhân không cần phải tới bệnh viện làm gì, có tới cũng không được ở gần mẹ của phu nhân.”

Bạch Lộ gật đầu, nói “Được.” Nếu tới bệnh viên cũng không được nhìn thấy mẹ thì cô cũng không đi, lúc trước bị cách ly trong khoảng thời gian đó cô đã cảm thấy sợ hãi mùi thuốc khử trùng, nếu không vạn bất đắc dĩ cô cũng không muốn tới bệnh viện.

Ngắt điện thoại, cô đưa điện thoại lại cho Lương Phi Phàm, nhìn ngoài cửa xe, đèn đã lên từ lâu, lúc này mới nhớ tới lẽ ra cô vốn phải lên máy bay tới nước Anh, nhưng bây giờ… Đã hơn 7 giờ, lúc này cô nhất định không thể đi, mà Lương Phi Phàm cũng không nói gì nên cô cũng im, không chủ động nhắc tới chuyện này.

Trong ô tô lại lâm vào im lặng, trong mắt Lương Phi Phàm vốn luôn bình tĩnh lúc này có chút ánh sáng phức tạp, nắm tay lái thật chặt, thỉnh thoảng có đèn đường lóe lên xuyên qua cửa kính chiếu vào gương mặt anh tuấn của anh, gương mặt đẹp đẽ còn lộ ra một vẻ lạnh lùng, mu bàn tay của anh nhìn kỹ có thể thấy được từng đạo gân xanh.

Hai người đều giống như đang suy nghĩ điều gì, cũng không biết cố chấp cái gì, rốt cuộc không ai mở miệng nói chuyện.

Cuộc nói chuyện giữa Quan Triều và Bạch Lộ, Lương Phi Phàm nghe rất rõ cho nên anh không lái xe tới bệnh viện mà trực tiếp lái xe về biệt thự họ ở.

Xuống xe, anh đi vòng sang đầu bên kia mở của cho Bạch Lộ, Bạch Lộ cố chấp không đưa tay cho anh đỡ, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhìn anh một cái.

Trong lòng Lương Phi Phàm vừa phức tạp vừa gấp vừa đành chịu, rốt cuộc đưa tay tới ôm cô từ trong xe ra.

Bạch Lộ theo bản năng quay người, đẩy anh ra: “Tự em sẽ đi…”

Lời còn chưa dứt gáy cô đã bị giữ chặt, Lương Phi Phàm tức giận mang theo sự bá đạo cúi xuống hôn lên môi của cô.

Bạch Lộ không nghĩ anh sẽ hôn cô. ‘Ưm’ một tiếng, giãy giụa, Lương Phi Phàm dứt khoát đè cô xuống, để cô nằm dọc trên ghế, hay tay ôm lấy gương mặt cô, nụ hôn ngày càng sâu.

Kỹ xảo của anh quả thật trước sau như một, rất cao siêu, chỉ một hồi Bạch Lộ đã bị anh hôn thở gấp liên tục. Hai người đã rất nhiều lần tiếp xúc thân mật, anh quá rõ ràng những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô, đưa tay luồn vào áo cô, đi thẳng lên ngực tiếp xúc với nơi mềm mại, nhẹ nhàng xoa, giọng trầm thấp mang theo mấy phần ẩn nhẫn.

“Nói cho em biết em lại chạy, nói mấy câu em cũng không nói lý lại, còn ở trước mặt anh bảo vệ người đàn ông khác. Biết trong lòng em khó chịu, anh so với em càng khó chịu hơn. Anh biết những chuyện kia anh tìm bao nhiêu cớ cởi tội giúp cha anh thì cũng chỉ là mượn cớ, dù anh nói cho em mọi chuyện, dù chuyện hai mươi mấy năm trước là âm ưu của Diệp Tử Kiệt thì em có thể cũng sẽ không tin lời anh. Nhưng anh đã nói cho em rất rõ… giữa chúng ta không thể nào vì chuyện đời trước mà tách ra. Anh đã nói, anh sẽ không cản em ra tay, muốn đánh muốn mắng cũng tùy theo em, nhưng đừng giày vò anh.”

Lòng Bạch Lộ run lên dữ dội hơn.

Giọng đàn ông trầm thấp giống như chén rượu chát phun lên làn da cô khiến cô run rẩy. Cô đối với anh căn bản không có chút đề kháng nào, trước kia là vậy, bây giờ cũng vẫn vậy.

Bạch Lộ vẫn luôn biết, thật ra cô có điểm không đúng, nhưng đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ khó chịu, sẽ bài xích, không phải sao?

Cô cảm thấy mình cần tỉnh táo hơn, cần thời gian, nhưng Lương Phi Phàm chính là bá đạo như vậy, gạt đi không gian cô thật vất vả mới có được, lại còn vẫn mang dáng vẻ tức giận như vậy.

Cô cảm thấy mệt mỏi, giọng cũng lộ ra sự bất lực: “Anh đừng như vậy.”

“Vậy em muốn anh như thế nào?”

Muốn anh như thế nào?

Bạch Lộ trầm mặc chốc lát, sau đó mới ngẩng đầu lên…

“Không phải anh muốn đưa em đi nước Anh sao? Anh đưa em đi đi, em muốn chúng ta… tách ra một chút sẽ tốt hơn.”

Cô muốn, đây chính là để có một con đường cho bọn họ.

Bởi vì quá yêu, không bỏ được oán hận, có thể là không thể oán hận, lại có quá nhiều úc kết ở trong lòng, giằng co khó chịu như vậy chi bằng tách ra.

Thời gian – hai chứ mang ma lực có thể xoa dịu tất cả đau đớn.

Bạch Lộ nói những lời này không phải hành động theo cảm tính, thật ra lúc ở trên núi cô dũng đã có ý niệm này.

Nước Anh nhất định phải đi, trước kia cô không muốn đi là bởi vì không muốn tách khỏi Lương Phi Phàm, sau đó lại xảy ra chuyện của Tần Trân Hy, cô đồng ý đi nhưng trong lòng không hề nguyện ý. Nhưng bây giờ, con cô đã không còn, chân tướng chuyện hai mươi mấy năm trước đánh thẳng vào cô, cộng thêm mẹ cô dường như cũng đã thoát khỏi nguy hiểm, cô cảm thấy đi là lựa chọn tốt nhất.

Chẳng qua là, cô bây giờ nói ra phải đi với Lương Phi Phàm mà nói lại là một cảm giác hoàn toàn khác.

Anh muốn để cho cô đi vì bảo vệ bình an cho cô, vì để anh không có nỗi lo về sau, nhưng là không phải cô vẫn luôn không tình nguyện đi sao? Bây giờ cô lại chủ động nói muốn đi, cái ‘đi’ này không hề giống với ‘đi’ kia.

Lương Phi Phàm cau mày, lực ôm lấy người cô không giảm mà lại tăng lên để cho Bạch Lộ cảm thấy thân thể mình bị đè ép có chút đau. Giọng anh trầm thấp mang theo mấy phần lạnh lùng: “Tách ra? Em giải thích cho anh nghe, tách ra theo như em nói là có ý gì?”

Bạch Lộ ngược lại rất bình tĩnh, con ngươi trong veo: “Em biết, anh cũng biết, nếu như em nhất định phải giải thích cho anh vậy thì em sẽ nói… là như trong lòng anh đang nghĩ. Phi Phàm, chúng ta chia tay đi.”



Lương Phi Phàm cảm giác lòng mình vẫn luôn bị treo rất cao trên một cây nhỏ thẳng không thể chống nổi quá lâu. Thật ra anh biết sẽ có nguy cơ này nhưng luôn hy vọng sẽ may mắn, hy vọng cô biết chuyện này có lẽ cô sẽ hiểu, có thể khoan dung tha thứ.

Cuối cùng vẫn chỉ là một hy vọng buồn cười…

“Chia tay?”

Ánh mắt Lương Phi Phàm trở nên trầm trầm, môi mỏng nói ra lộ theo mấy phần tàn bạo: “Hai từ này không phù hợp với chúng ta, anh sẽ coi như chưa từng nghe thấy. Bạch Lộ, em nghe anh, thu lại hai từ này đi.”

“Lời nói ra khỏi miệng làm sao thu hồi?” Bạch Lộ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn anh, lắc đầu: “Anh nói hai từ chia tay không phù hợp với chúng ta, chẳng lẽ anh hy vọng em sẽ nói ly dị? Em… A…”

Câu nói kế tiếp bị nụ hôn bá đạo của Lương Phi Phàm nuốt lấy.

Giọng Bạch Lộ bị ngăn ở cổ họng, lần đầu tiên ở trong ngực anh, khi bị anh hôn cô lại kịch liệt giãy giụa, nhưng dù cô giãy giụa Lương Phi Phàm càng cảm thấy không thể khống chế được, cái ý niệm sợ mất đi bành trướng trong lòng anh, đến cuối cùng không được bỏ, hay hoặc là không cam lòng đều thể hiện ở nụ hôn này.

Không giống bất kỳ lần nào trước đây, triền miền dịu dàng, anh hôn rất gấp, giống như dùng hết khí lực nắm lấy đất cát, giống như đồng hồ cát đang chảy, biết rất rõ cuối cùng vẫn qua kẽ tay len lén chảy ra, cho dù không thể giữ lại được nhưng vẫn muốn bắt lấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status