Tổng tài lẳng lơ, tình yêu xấu

Chương 155: Tội ác tày trời


“Lưu Đà Hàn, ông có ý gì đây?”

Vừa rơi xuống bẫy, Tam Mận Từ trở người đè chặt Lưu Đà Hàn, hai tay bóp chặt cổ Lưu Đà Hàn, trên mặt toàn là sự phẫn nộ dữ tợn.

“Tam Mận Từ, cậu thả tay ra… khưa khưa…”

Lưu Đà Hàn lập tức bị Tam Mận Từ bóp cổ đến nỗi không thở nổi, theo bản năng cũng giơ tay ra bóp cổ Tam Mận Từ, lập tức hai người bắt đầu đánh lộn trong hố.

Nhưng rõ ràng là sức lực của ông già đã hơn năm mươi tuổi như Lưu Đà Hàn làm sao có thể so sánh được với Tam Mận Từ, chỉ vật lộn được một lúc đã bị Tam Mận Từ đè chặt xuống hố đất rồi, cả nửa phút liền không cựa quậy gì được.

“Nói, âm mưu hôm nay rốt cuộc là chủ ý của ai, hay là chủ ý của Từ Nhi?”

Tam Mận Từ thật sự tức giận, lại thêm trước đó uống không ít rượu nữa, ra tay không biết nặng nhẹ, Lưu Đà Hàn đã bị cậu ta xiết đến trợn hết lòng trắng mắt ra rồi, chỉ thiếu bước sùi bọt mép nữa thôi, làm sao có thể trả lời được câu hỏi của cậu ta chứ.

“Là tôi!”

Đột nhiên vào giây phút đó, trên mặt đất truyền đến một giọng nữ vừa quen thuộc lại vừa lạnh lùng.

Nghe thấy âm thanh đó, toàn thân Tam Mận Từ run lên, quay đầu thì thấy Lưu Từ Nhi không biết đã xuất hiện trên hố từ lúc nào, hơn nữa tay còn cầm cây súng ngày thường dùng để săn bắn, ngòi súng đen sì đang nhằm chuẩn vào Tam Mận Từ hắn.

“Từ Nhi, em... a....”

Trên mặt Tam Mận Từ đầu tiên là sự kinh ngạc, sững sờ, rồi run sợ, nhưng không đợi anh ta nói hết, “pằng”, chỉ nghe thấy tiếng súng phát ra, Lưu Từ Nhi không hề do dự mà bóp cò, với khoảng cách gần như vậy, viên đạn trực tiếp đâm xuyên qua ngực Tam Mận Từ, Tam Mận Từ kêu lên thảm thiết, cả người hắn ngã từ trên người Lưu Đà Hàn xuống đất.

“Tại, tại sao... lại giết tôi?”

Tam Mận Từ hai mắt trợn tròn, không dám tin, nhìn Lưu Từ Nhi, mặt xám ngắt, vết thương bị trúng đạn trên ngực máu chảy ròng ròng.

“Đừng trách tôi, có trách thì trách bản thân anh không tự biết lấy mình, anh cũng chẳng nhìn xem anh là loại người gì, anh xứng với Lưu Từ Nhi tôi sao? Anh muốn thân thể của tôi, tôi muốn mạng của anh, vụ làm ăn này, thực ra rất công bằng.”

Lưu Từ Nhi mặt không chút biến sắc thu súng về, mặt không biểu cảm đáp.

Từ nhỏ Lưu Từ Nhi đã sống trong núi, từ nhỏ đã theo Lưu Đà Hàn học cách bắn súng, lúc bảy, tám tuổi đã dám cầm súng một mình lên núi, bắn giết không biết bao nhiêu mãnh thú, mà Tam Mận Từ lúc này trong mắt cô chỉ là một mãnh thú đội lốt người mà thôi, vì vậy, mắt nhìn Tam Mận Từ chết dưới ngòi súng của mình, Lưu Từ Nhi cũng không quá hoang mang sợ hãi, cô cũng chỉ coi như mình lại vừa bắn chết thêm một con cầm thú.

“Cô... Thật độc ác...”

Tam Mận Từ trợn mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng từ trên cao nhìn mình.

Đây chính là người con gái Tam Mận Từ hắn ngày đêm thương nhớ trong lòng, cho dù cô có hèn hạ can tâm ngày đêm phóng đãng lấy thân mình hầu hạ người đàn ông khác đi chăng nữa, hắn vẫn nguyện không truy cứu chuyện cũ mà cưới cô làm vợ, nhưng cô thì sao, ngược lại lại tuyệt tình dồn hắn vào chỗ chết.

Giây phút đó, trong lòng Tam Mận Từ là bao nhiêu hối hận và không cam tâm!

Nhưng phát súng này của Lưu Từ Nhi vừa chuẩn, vừa tàn độc, trực tiếp bắn vào tim hắn, hắn dần dần mất đi ý thức, con ngươi hắn từ từ mờ đi, cuối cùng hắn mang theo trong lòng đầy sự oán hận và không cam tâm, chết không nhắm mắt.

Bên cạnh, Lưu Đà Hàn thấy cảnh đó thì đã hoàn toàn há hốc mồm rồi.

Cho đến khi Tam Mận Từ trợn hai con mắt đỏ tươi, nuốt xuống hơi thở cuối cùng, Lưu Đà Hàn mới sợ hãi hét lên, hoảng loạn lùi về sau, chỉ sợ máu tanh chảy ra từ lồng ngực Tam Mận Từ dính lên người ông, ngay lập tức ông ngẩng đầu lên nhìn Lưu Từ Nhi đang đứng trên mặt đất, càng làm tăng thêm sự sợ hãi trong ánh mắt ông.

Cho đến khi phát súng vừa nãy vang lên, Lưu Đà Hàn ông mới coi như hoàn toàn hiểu đứa con gái này của mình độc ác đến mức nào, so với ông tuyệt đối không thua kém gì.

“Bố, lên đây đi.”

Lúc này, Lưu Từ Nhi nhặt từ bên cạnh lên một thân cây to, giơ xuống cho Lưu Đà Hàn đang ở dưới hố.

Lưu Đà Hàn vẫn chưa kịp hoàn hồn, giơ tay ra theo phản xạ, nắm lấy thân cây, sau khi được Lưu Từ Nhi kéo lên mặt đất, ông mới hoảng hồn nhìn xuống Tam Mận Từ đã chết trong hố, nói: “Từ Nhi... Giờ chúng ta phải làm sao đây?”

“Còn làm sao được nữa, cứ lấp đất đi thôi, không được để lại bất kì manh mối nào.”

Lưu Từ Nhi từ từ quay trở lại bộ dạng yếu đuối vô hại ngày thường của cô, hai mắt ngấn nước nhìn Lưu Đà Hàn, nói: “Bố à, chuyện này không thể nói với người ngoài, nếu không tất cả vinh hoa phú quý của chúng ta đều sẽ tiêu tan, thậm chí còn vì chuyện này mà đền mạng.”

“Được, ta tuyệt đối giữ kín như bưng, chết cũng không nói.”

Rất nhanh, Lưu Đà Hàn cũng lấy lại Tiên Phong, hôm nay ông cũng vốn định giết chết Tam Mận Từ, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí, chỉ là hành động vừa giờ của Lưu Từ Nhi thực sự nằm ngoài dự tính của ông, nên mới thất thần như vậy.

Tiếp theo đây, hai cha con độc ác này cùng bắt tay vào xúc đất lấp cái hố bẫy đó đi, chôn vùi triệt để thi thể của Tam Mận Từ, che đậy hoàn toàn tất cả tôi ác của bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status