Tổng tài lẳng lơ, tình yêu xấu

Chương 238: Kinh diễm ghé qua


Rất nhanh xe đã chạy yên ổn về phía trước, nửa tiếng sau đến bệnh viện Tiên Phong!

Hôm qua Hứa Thịnh đã sớm nhận được thông báo của Sở Tường Hùng, chuẩn bị xong xuôi mọi việc, giờ phút này tất cả chủ nhiệm, bác sĩ, hộ sĩ trong bệnh viện đều mặc đồ màu trắng đứng thành hai hàng, đứng ở cửa bệnh viện, từ xa nhìn thấy giống như hai con rồng trắng, dáng vẻ long trọng và nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Đợi một người thanh thế lẫy lừng như vậy đến tuyệt đối là lần đầu tiên từ khi thành lập đến nay của bệnh viện Tiên Phong.

Cho nên, tất cả các bác sĩ cùng hộ sĩ đều không nhịn được thấp giọng bàn tán xem hôm nay người đến rốt cuộc là nhân vật thế nào, lại có thể khiến cho viện trưởng của bọn họ thực hiện nghi thức hoan nghênh long trọng như vậy.

Mà Hứa Thịnh làm viện trưởng, một thân áo dài màu trắng, sạch sẽ như tuyết, khuôn mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ, đeo một chiếc kính gọng nhỏ màu bạc, nhã nhặn lịch sự, rất đẹp mắt.

Lúc này, hắn đang đứng trước đội ngũ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về con đường phía trước, đợi sự ghé qua của “tiểu thư Zoey” có thể cứu sống cho mẹ hắn Lan Sưu Sưu.

Khi xe của Sở Tường Hùng đi đến, vẻ mặt Hứa Thịnh nghiêm lại, một tay giương lên, tất cả âm thanh phía sau đều ngừng lại, mọi người đứng thẳng lại, ánh mắt nhìn về phía trước, không dám có nửa phần ồn ào.

Cửa xe được mở ra, một đôi giày cao gót cao bảy phân màu đỏ thẫm tao nhã bước xuống, khi Lâm Phiên Phiên từ trong xe đi ra, đứng trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều không nhịn được mà hít sâu một hơi.

Lâm Phiên Phiên của hôm nay, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp chỉ được trang điểm nhè nhẹ, nhưng đôi môi căng mọng được tô son đỏ tươi, trên người mặc một bộ váy dài trễ vai màu trắng, màu sắc khá giống với quần áo của các bác sĩ cùng hộ sĩ, nhưng họa tiết ở chân váy bên dưới lại là một bông hoa lớn màu đen, gió thổi qua chiếc váy, bông hoa màu đen kia sống động như thật, lại nhe nanh múa vuốt.

Trang điểm cùng ăn mặc như vậy khiến cả người Lâm Phiên Phiên vô cùng xinh đẹp, cao quý lộng lẫy, nhưng lại lộ ra một sự quỷ dị không nói nên lời.

Tất cả các bác sĩ cùng hộ sĩ nhìn đến động lòng, cùng thấy giật mình.

Mà Hứa Thịnh, cả người đã hóa đá.

Ngẩn người nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Phiên Phiên từ trong xe bước ra, ngước mắt, như cười như không chống lại ánh mắt của hắn, sau đó, từng bước tao nhã đi đến trước mặt hắn.

“Lâm... Lâm Phiên Phiên?”

Hứa Thịnh không dám tin vào mắt mình, rõ ràng cảm thấy phải, lại cảm thấy không phải, bốn năm trước và bốn năm sau, người phụ nữ trước mặt quả thực giống như đã thay da đổi thịt, tưởng như hai người.

Thế nhưng khi nhìn thấy Sở Tường Hùng và Hàn Phiêu lần lượt từ trong xe bước ra, Hứa Thịnh không thể không tin, sự xuất hiện đột ngột của người phụ nữ khiến hắn kinh hãi, quả thực chính là Lâm Phiên Phiên.

Lâm Phiên Phiên cười tươi như hoa nhìn khuôn mặt xinh đẹp giống như con gái của Hứa Thịnh, nói: “Viện trưởng Hứa trang trọng như vậy, quả thật có lòng, chỉ là anh khiến các bác sĩ cùng hộ sĩ đều ra nghênh tiếp tôi thế này, những bệnh nhân kia của anh phải làm sao? Nếu vì thế mà bệnh nhân xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi sẽ rất áy náy, bảo bọn họ giải tán đi, tôi, muốn nói chuyện riêng với anh.”

Trái tim Hứa Thịnh mạnh mẽ rơi bộp một tiếng, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn, lúc này lại lộ ra vài phần tái nhợt.

Không ngờ được tiểu thư Zoey chính là Lâm Phiên Phiên, Lâm Phiên Phiên chính là tiểu thư Zoey!

Giờ phút này, đã không còn từ gì có thế hình dung ra được nội tâm của Hứa Thịnh, gặp lại Lâm Phiên Phiên đương nhiên hắn rất vui, thậm chí còn hưng phấn, dù sao đây là người phụ nữ mà hắn luôn muốn có được nhưng lại không bao giờ có được, xuất hiện lại lần nữa chứng minh rằng hắn lại có cơ hội.

Nhưng hắn lại không hy vọng Lâm Phiên Phiên xuất hiện vào thời gian như vậy, vào nơi như vậy, với thân phận như vậy.

Trái tim Hứa Thịnh run rẩy, bởi vì hắn đã biết rốt cuộc Lâm Phiên Phiên muốn làm gì, tuy rằng lúc này Lâm Phiên Phiên đang cười tươi như hoa, vô cùng lịch sự, nhưng càng như vậy mới càng đáng sợ.

Không cần Sở Tường Hùng nhắc nhở, Hứa Thịnh đã cảm nhận được, Lâm Phiên Phiên đã không còn là Lâm Phiên Phiên của trước kia nữa.

Mời Lâm Phiên Phiên đến một phòng khách được bày trí sang trọng, Hứa Thịnh cố gắng bình tĩnh mời Lâm Phiên Phiên uống trà.

Mà Hàn Phiêu cùng Sở Tường Hùng lại theo yêu cầu của Lâm Phiên Phiên, không hề đi vào, cho nên nói giờ phút này, trong phòng khách xa hoa rộng lớn chỉ có hai người Hứa Thịnh cùng Lâm Phiên Phiên.

Lâm Phiên Phiên nhận lấy nước trà do đích thân Hứa Thịnh pha, nhàn nhạt nhấp thử một ngụm, cười nói: “Không nghĩ tới hai tay của viện trưởng Hứa không những có thể cứu người, thì ra còn biết pha trà, không biết ngoại trừ những thứ kia, nó còn biết làm gì nữa không? Ví dụ như, sát sinh?”

Cứu người, sát sinh, hai từ cực đoan như vậy, nhưng đối với một bác sĩ mà nói lại chỉ trong một ý niệm.

Ánh mắt Hứa Thịnh run lên, hắn biết, Lâm Phiên Phiên đang nhắc nhở hắn, nhắc nhở ngày đó đứa bé của cô đã chết trong tay hắn.

Hứa Thịnh nhíu chặt mày, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, hiện giờ trong tay Lâm Phiên Phiên nắm giữ thứ hắn muốn nhất, lúc này hắn căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ, miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: “Mấy năm không gặp, bệnh của em... đã khỏi chưa?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status