Tổng tài lẳng lơ, tình yêu xấu

Chương 464: Máu lạnh vô tình


Nhưng bây giờ là tối mồng một Tết, ai lại nhàn rỗi tới mức tạo nên một vở kịch độc ác như thế?

Nhưng có những lúc không sợ gì hết chỉ sợ nhỡ may đó sao, nhỡ may chuyện đó lại là sự thật thì sao?

Trong lúc nhất thời Lâm Phiên Phiên không thể nào phán đoán được, lập tức cô quyết định không cần biết thật giả thế nào, cô phải về, nếu như là giả thì coi như bị người ta trêu đùa sau đó bắt người đó lại là được, nhưng nếu là sự thật mà cô không về, để mặc cho ông Lâm tự sinh tự diệt trong bệnh viện thì hậu quả cô không thể nào chịu đựng nổi.

Nói chuyện thêm vài câu với Giang Sa, Lâm Phiên Phiên vội vàng cúp máy.

“Em yêu, xảy ra chuyện gì vậy?”

Sở Tường Hùng hoảng hốt nhìn gương mặt khác thường của Lâm Phiên Phiên khi nghe điện thoại, Lâm Phiên Phiên vừa tắt máy anh đã lo lắng hỏi lại.

“Tường Hùng, có lẽ là bố em đã xảy ra chuyện rồi, em phải tới bệnh viện ngay.”

Lâm Phiên Phiên vừa mở khóa két ra lấy tiền mặt cho vào túi xách của mình, vừa giải thích một cách đơn giản tình huống khẩn cấp.

Nghe thấy vậy Sở Tường Hùng cũng biến sắc, nhanh chóng mặc lại quần áo vừa cởi ra, nói: “Anh lái xe đưa em đi.”

“Không cần, anh ở nhà để chăm sóc cho Táp Táp đi, nhỡ con tỉnh lại không thấy chúng ta ở nhà sẽ làm con sợ.”

Nói xong Lâm Phiên Phiên cầm hết đồ trong tay, bước vài bước tới cạnh người Sở Tường Hùng nhón chân lên thơm vào má anh: “Yên tâm, vừa nãy Giang Sa nói, xe của bà ấy sẽ nhanh chóng tới nhà chúng ta, em sẽ đi cùng xe với bà ấy, chắc sẽ không sao đâu, em đi đây.”

Vừa nói xong thì cô cũng chạy ra khỏi phòng.

“Đến nơi thì nhớ gọi điện thoại cho anh!”

Sở Tường Hùng đuổi theo, lo lắng nói một câu, trong lòng cũng âm thầm cầu nguyện cho ông Lâm.

“Em biết rồi!” Khi Lâm Phiên Phiên nói câu này cô đã chạy xuống dưới lầu.

Thôn Long Giang thuộc thành phố B, gần với thành phố A nơi Lâm Phiên Phiên sống.

“Người dân” trong điện thoại nói vết thương của ông Lâm quá nặng nên bệnh viện nhỏ ở trấn không dám nhận, cho nên giờ này ông Lâm đang nằm ở bệnh viện thành phố B, Lâm Phiên Phiên và Giang Sa lái xe từ thành phố A sang, do đi đường cao tốc nên chưa tới một tiếng đồng hồ đã tới nơi. Đi cùng Giang Sa và Lâm Phiên Phiên còn có Mạc Tiên Lầu, anh ta là người lái xe, sở dĩ Mạc Tiên Lầu cũng tới đây bởi vì anh ta cũng giống như Lâm Phiên Phiên, cũng nghi ngờ chuyện lần này có thể không phải là sự thật, đề phòng bất chắc đương nhiên anh ta phải đi cùng.

Sau khi tới bệnh viện, sự thật khiến Lâm Phiên Phiên, Giang Sa và Mạc Tiên Lầu giận đến suýt nữa muốn giết người.

Cuộc điện thoại kia không hề nói láo, thực sự ông Lâm bị thương nặng, hơn nữa vết thương rất nặng, không chỉ ngã gãy xương đùi phải mà còn dập lá lách trái, vết thương rất sâu, nhìn thấy cả xương, cả người đang hôn mê, bởi vì không có tiền nộp tiền viện phí nên bệnh viện đã từ chối chữa trị, chỉ cầm máu sơ sơ rồi để ông Lâm ở hành lang lạnh lẽo của bệnh viện cho tự sinh tự diệt.

Mà người ở bên cạnh ông Lâm là một người đàn ông trung niên giản dị chứ không nhìn thấy hai mẹ con Lâm Tinh Tinh đâu cả, Lâm Phiên Phiên nhìn thấy người đó nhận ra đó là chú Ngưu- người hàng xóm sát vách, lúc cô còn nhỏ thường sang chơi với cô, và còn nói đùa rằng khi lớn lên sẽ cưới Lâm Phiên Phiên cho con trai ông ấy, nên Lâm Phiên Phiên không hề lạ gì ông ấy.

Đã nhiều năm rồi không gặp lại Lâm Phiên Phiên, gặp lại lúc đầu chú Ngưu không nhận ra Lâm Phiên Phiên, mãi tới khi Lâm Phiên Phiên nhanh chóng nộp viện phí cho ông Lâm để ông Lâm được đưa vào phòng phẫu thuật thì ông ta mới từ từ nhận ra Lâm Phiên Phiên, vội vàng đến độ tay đầy mồ hôi, luống cuống đến nghẹn ngào: “Bé Phi, thực sự là cháu sao, cám ơn trời đất, nếu cháu không xuất hiện, có lẽ anh Lâm sẽ phải chết trong cái bệnh viện máu lạnh tuyệt tình này…”

“Chú Ngưu, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì, sao bố cháu lại bị thương như vậy, còn nữa, hai mẹ con Lâm Tinh Tinh đâu, sao họ không có ở đây, chẳng lẽ không biết bố cháu xảy ra chuyện hay sao?”

Tuy Lâm Phiên Phiên giận tác phong máu lạnh của bệnh viện, nhưng chuyện này vẫn nhan nhản trong xã hội, huống hồ hiện nay tính mạng của ông Lâm đang nằm trong tay các bác sĩ ở bệnh viện này, cô không muốn làm loạn bệnh viện vào thời điểm này, thế nhưng nhân lúc ông Lâm đang làm phẫu thuật phải hỏi cho rõ ngọn ngành.

Nhưng khi chú Ngưu kể lại hết mọi chuyện từ đầu tới cuối, lần này không chỉ Lâm Phiên Phiên và cả Giang Sa và Mạc Tiêu Lâu cũng không nhịn được mà giận run lên, không ngờ hai mẹ con Lâm Tinh Tinh lại có thể vô liêm sỉ tới mức như vậy, thực sự khiến cho người ta giận sôi máu.

Không sai, lần này ông Lâm xảy ra chuyện mà cũng vì hai mẹ con họ.

Nói tổng thể, kinh tế của thôn Long Giang lạc hậu, tuy mấy năm nay đã tiến hành cải tiến, có mấy hộ có điều kiện tốt cũng đã xây nhà hai tầng, nhưng đa số mọi người đều ở trong nhà ngói kiểu cũ từ những năm của thập niên chín mươi.

Chỗ ở của ông Lâm chính là căn nhà ngói.

Tháng trước, thôn Long Giang tuyết rơi không ngừng, đến gần tết nhiệt độ lại ấm lên, băng tuyết tan đi, những viên ngói đã bị đóng băng trên mái nhà hơn mười ngày trời vào lúc này là vô cùng yếu ớt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status