Tổng tài lẳng lơ, tình yêu xấu

Chương 51: Bán con gái cầu vinh


“Cái gì......”

Lâm Sương Sương ngẩng đầu ngơ ngác.

Người con gái vùng núi mang tên Từ Nhi đứng trước mặt Sương Sương, giọng trong trẻo ngọt ngào cười và nói: “Chị à, chị nghe không hiểu ý của anh Triệu sao, vậy để Từ Nhi nói với chị được rồi, anh Triệu bảo chị đến bàn kia ngồi, đừng ở đây làm phiền chúng tôi nữa, chị cứ yên tâm, những ngày này Từ Nhi sẽ chăm sóc cho anh Triệu thật tốt.”

Vừa nghe xong, Lâm Sương Sương cực kì tức giận.

Quả nhiên cô gái trông vẻ ngoài có vẻ thuần khiết, thực ra trong lòng lại thâm độc đến vậy, miệng luôn nói ra những lời ngọt ngào và khách khí, nhưng từng câu nói ra đều có ý đồ, tiếng gọi “chị”vang dội như vậy chính là có ý chê bai Lâm Sương Sương nhiều tuổi, thôi vậy, dù sao cô ấy cũng mới chỉ 15, 16 tuổi, sự trẻ trung mới chính là điều mà đàn ông thích nhất.

Lúc ấy, Lâm Sương Sương thực sự muốn lật đổ bàn, và tát thẳng vào mặt cô ta, nhưng mà...... trước con mắt lạnh lùng vô tình của Triệu Dân Thường, sự tức giận của Lâm Sương Sương như đóng băng vậy, chỉ cảm thấy rằng bản thân lúc này thật nực cười, nực cười đến đáng thương!

Không còn tranh giành gì nữa, cũng chằng còn làm loạn gì nữa, Lâm Sương Sương thất thần đứng dậy, rồi từng bước từng bước đi đến chỗ Lâm Phiên Phiên và Hàn Phiêu với khuôn mặt không chút biểu cảm và ngồi xuống.

Lâm Phiên Phiên lo lắng nhìn Lâm Sương Sương đang ngồi ăn mỗi cơm không, lúc này dù cô có nói gì thì cũng không có tác dụng, Sương Sương không nghe thấy gì, ngoại trừ tiếng thở dài trong lòng của cô.

Hàn Phiêu ngốc nghếch không hề hay biết mối quan hệ đặc biết giữa Sương Sương và Triệu Dân Thường, vì thế khi nghe những câu mà Triệu Dân Thường nói với Sương Sương, anh bỗng nhiên không thể phân biệt được suy đoán của mình là đúng hay sai, nhưng lúc này chắc chắn không hợp để giải đáp.

Cứ như thế, rõ ràng sẽ là một bữa ăn đậm bản chất vùng thôn núi, nhưng chỉ trừ mỗi cô gái Từ Nhi cười cười nói nói ra thì mọi người đều ăn nhưng không hề có sự thưởng thức.

Cuối cùng Lâm Phiên Phiên không thể để Lâm Sương Sương cứ cặm cụi ngồi ăn cơm không mãi, liền kéo tay áo của Hàn Phiêu, Hàn Phiêu tức khắc cõng cô lên lưng, gạt bát cơm của Lâm Sương Sương xuống bàn, cứ như vậy trên lưng cõng Lâm Phiên Phiên, tay kéo Lâm Sương Sương ra khỏi nhà trưởng thôn, quay lại nơi Hắc Tiêu và bà sinh sống.

Nhìn hai người phụ nữ bị người con trai tuấn tú như Hàn Phiêu đưa đi, Triệu Dân Thường trong lòng vô cùng tức giận, liền đạp vào chiếc bàn đầy thức ăn ở phía trước, lại ôm chặt lấy cô gái xinh đẹp kia, rồi đưa cô ấy vào trong phòng.

Lưu Đà Hàn đứng dựa vào tường chứng kiến hết sự việc, trong lòng hết sức thích thú, hai tay xoa vào nhau rồi vừa cười vừa hát cứ như vừa trúng số 15 tỉ vậy.

Tam Mận Từ đứng bên ngoài cửa ngạc nhiên khi thấy Triệu Dân Thường đưa cô gái xinh đẹp kia vào trong phòng, cuống cuồng chạy vào trong phòng tìm Lưu Đà Hàn: “Thưa thầy, ông chủ Triệu sao lại đưa Từ Nhi vào trong phòng, sao thầy không ngăn cản, Từ Nhi là con gái duy nhất của thầy mà.”

Lưu Đà Hàn lắc đầu cười: “Đây chính là kết quả mà ta muốn, ta muốn tặng Từ Nhi cho ông chủ Triệu, sao ngươi không nghĩ xem, ông chủ Triệu nhiều tiền như vậy, Từ Nhi chắc chắn sẽ sung sướng, lúc đó sinh được con trai, nói không chừng còn được trở thành bà chủ, người làm cha như ta cũng được hưởng lây, cũng không phí công nuôi nó 16 năm trời!”

Không sai, cô gái xinh đẹp ấy chính là Lưu Từ Nhi con gái của Lưu Đà Hàn.

Là cô gái xinh đẹp nhất trong thôn Ôn Ôn này.

Tam Mận Từ vừa nghe dứt câu, hai chân mềm nhũn, gục xuống dưới đất, đôi môi run rẩy không nói lên lời.

Lưu Đà Hàn cười khinh bỉ trước bộ dạng của Tam Mận Từ, chẳng lẽ ông ta không biết, mấy năm nay, Tam Mận Từ bái ông ta làm thầy, ở nhà ông ta làm trâu làm ngựa cũng chỉ vì Lưu Từ Nhi.

Trước nay, dù không nói ra nhưng trong lòng luôn coi thường khinh bỉ Tam Mận Từ: Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không nhìn xem bản thân mình có xứng với đứa con gái xinh xắn của ta không?

Đương nhiên những lời này ông ta sẽ không bao giờ nói ra vì có thể lợi dụng sức lực của Tam Mận Từ, hơn nữa mấy năm nay việc trong việc ngoài đều do Tam Mận Từ sắp xếp.

Đến lúc này Lưu Đà Hàn cũng không hề bóc trần Tam Mận Từ, chỉ coi như không hay biết tâm trạng của Tam Mận Từ lúc này, rồi đi thu dọn bát đĩa vỡ và thức ăn thừa, bởi vì không ai có thể biết rõ bằng ông ta, khi Lưu Từ Nhi hiến thân cho Triệu Dân Thường, Tam Mận Từ sẽ một lòng sống chết làm việc cho ông ta, ai bảo con gái Từ Nhi của ông ta lại xinh đẹp như thế!

Nhưng lại không biết rằng, có những lúc khi con người ta quá yêu sự rẻ mạt, rồi cũng đến ngày phải trả giá, hoặc là sự trả giá này không phải vào bản thân Lưu Đà Hàn, nhưng sẽ làm cho ông ta đau đớn và hối hận vì những gì đã làm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status