Tổng tài mỹ nhân yêu cận vệ

CHƯƠNG 126: VỤ ÁN BẮT CÓC (6)



CHƯƠNG 126: VỤ ÁN BẮT CÓC (6)

“Đội trưởng Lý, tôi quan sát cái camera quanh điểm bọn bắt cóc gọi điện thoại, nhưng quả thật không tìm thấy người khả nghi nào.” Một kỹ thuật viên khác nói với Lý Yến.

“Biết rồi, cậu xem lại hai lần đi.” Lý Yến cũng có chút ủ rũ nói.

“Mở bản đồ thành phố A cho tôi.” Diệp Lăng Thiên nói với một đồng chí cảnh sát khác, sau đó cầm bản đồ trải rộng trên đất, một mình đứng đằng sau cẩn thận nhìn.

“Thế nào? Bản đồ sẽ nói cho anh biết bọn bắt cóc ở đâu?” Lý Yến đi tới cười lạnh.

Diệp Lăng Thiên không để ý đến Lý Yến, vẫn cẩn thận xem bản đồ, sau một lúc lâu mới nhàn nhàn hỏi: “Bọn bắt cóc bắt cóc Lý Vũ Hân ở phía tây thành phố A, sao phải chạy đến bên mạn Nam để gọi điện thoại đây?”

“Cái này rất đơn giản, mục đích là vì mê hoặc chúng ta, để chúng ta cho là bọn họ ở phía Nam, chỉ là bọn họ tính thời gian sai thôi, cái sai này đã bại lộ hoàn toàn kế hoạch của bọn họ.” Lý Yến hiển nhiên mà nói.

“Tôi lại nói, tại sao bọn lại chọn phía nam mà không chọn phương bắc hay phương đông?” Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu lên chỉ hướng Bắc và hướng Đông trên bản đồ hỏi.

Lý Yến ngẩn người, nói tiếp: “Anh là nói bọn họ giấu người ở phía đông và phía bắc?”

“Dựa theo phân tích đơn giản mà nói, bọn bắt cóc hẳn là ở đâu đó ở phương bắc, bởi vì, bọn họ có rất nhiều hướng có thể chọn, nhưng lại lựa chọn phương nam, trong tiềm thức của bọn họ sẽ mặc định một nơi xa nhất. Mặt khác, bọn họ bắt cóc ở đây, nếu như ở phương Đông, bọn họ phải đi qua thành, trong thành có rất nhiều camera giám sát, mặt khác, nhiều người nhiều xe, cảnh sát giao thông cũng nhiều, nguy hiểm quá lớn, bọn họ nhất đinh sẽ không xuyên qua trung tâm sau khi bắt cóc một người, như vậy có thể loại phía Đông.”

“Từ phía tây đến chỗ phía bắc này, có thể đi đường vòng bên ngoài thành phố, tất cả nhánh đường này đều ở ngoại thành, trên đường cũng không có Camera, ít người ít xe, đây là con đường tốt nhất của bọn bắt cóc, cho nên, trên cơ bản có thể phán đoán được, bọn bắt cóc ẩn ở một nơi nào đó phía Bắc.” Diệp Lăng Thiên chỉ bản đồ nghiêm túc nói.

“Mọi thứ này đều là suy đoán của anh, chúng tôi thể căn cứ suy đoán mà đi cứu người được? Hơn nữa, cho dù biết ở phương bắc thì sao? Phương bắc lớn như vậy đi đâu tìm?” Lý Yến mặt trắng không chút máu liếc Diệp Lăng Thiên nói.

Diệp Lăng Thiên không để ý đến sự chế nhạo của Lý Yến, tiếp tục nghiêm túc nhìn bản đồ.

Sau đó hỏi: “Nếu như cô là bọn bắt cóc mà nói, cô sẽ giấu người ở đâu?”

“Nói nhảm, nhất định phải tìm một chỗ tốt trước, chỗ giấu người còn cần phải nói sao, nhất định phải là một chỗ không người.” Lý Yến lần nữa đảo mắt.

“Nơi nào gần đường vòng bên ngoài có chỗ nào thưa thớt thích hợp giấu người không ? Có chỗ như thế hay không?” Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu hỏi Lý Yến.

“Tại sao lại gần đường vòng bên ngoài?” Lý Yến tò mò hỏi.

“Rất đơn giản, đối phương đã chọn chạy từ bên ngoài đường vòng, như vậy nhất định sẽ tìm một nơi cách đường vòng bên ngoài không xa hoặc nơi có thể tiến vào từ đường vòng. Họ không có khả năng lại đi vào đường khác, một vì vào trong đường vòng sẽ gia tăng nguy hiểm. Nếu bọn họ là một tổ chức có mưu đồ, nhất định sẽ lo lắng những vấn đề này. Tôi vẫn chưa quen thuộc thành phố A, cô có thể giúp suy nghĩ xem, gần đường vòng ngoài có chỗ nào thích hợp giấu người không.” Diệp Lăng Thiên phân tích cho Lý Yến..

Lý Yến ngồi chổm hổm nhìn bản đồ trên đất, sau khi suy tư một lúc lâu, đột nhiên đứng lên gọi: “Trương Ngọc, Hoàng Khả còn có mấy người nữa, đều tới đi.”

Mấy người nghe Lý Yến gọi, lập tức đi đến.

“Bây giờ chúng ta phân tích, bọn bắt cóc vô cùng có khả năng giấu ở một nhà dân, kiến trúc công trường hoặc nhà xưởng bị vứt bỏ nào đây ở gần vòng ngoài phía bắc, hoặc là sốt ruột giấu ở trên núi nào đấy cũng có thể. Bây giờ, mấy người đi ra ngoài, triệu tập cảnh lực mà chúng ta có thể chuyển đi được, mặc thường phục, hai người một tổ, tìm kiếm theo khu vực, nhớ kỹ, là bí mật tìm kiếm, không thể để người ta nhìn ra được gì. Trọng điểm tìm ở khu vực không người, mặt khác, ở gần các khu này có xe ngừng lại hay không, xe ngừng lại ở chỗ thưa người nhất định phải nhớ bảng số xe báo lại cho tôi. Nhớ kỹ, gặp vấn đề không được hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải báo cáo trước, còn lại chú ý an toàn, hai người một tổ không thể rách ra, khả năng phần tử phạm tội có súng ống.” Lý Yến một hơi sắp xếp.

Ngoại trừ nhân viên kỹ thuật, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài, xe bên ngoài dừng lại đã đi hơn nửa.

“Cảm ơn.” Diệp Lăng Thiên nhìn nhìn Lý Yến nói.

“Đây là công việc của tôi, chỉ có điều làm như vậy ý nghĩa không lớn, khu vực này lớn như vậy, trong tay tôi cũng chỉ có mấy chục người, không có thể tìm được, hơn nữa, có đôi khi bọn họ giấu người ở bên trong tòa nhà nào đó cũng khó có thể phát hiện. Làm như vậy, chỉ là tìm vận may thôi…” Lý Yến lắc đầu nói.

Diệp Lăng Thiên nhẹ gật đầu, sau đó nhìn Lý Tiên Nguyên một mình ngẩn người trên ghế sofa, nói với Lý Yến: “Tôi đến vùng này xem xét một chút, cô giúp tôi chăm sóc ông ấy một chút, mặc dù ông ấy là một người cô cùng kiên cường, nhưng là chuyện lớn như vậy tôi sợ ông ấy không kiên trì được. Mặt khác, có chuyện gì thì báo với tôi một tiếng.”

“Đây là chuyện của cảnh sát, anh đi làm gì? Đừng thêm phiền cho cảnh sát chúng tôi có được không? Bon cướp có khả năng có súng ống.” Lý Yến chạy ra cửa gọi Diệp Lăng Thiên nhưng mà Diệp Lăng Thiên căn bản không để ý đến cô, trực tiếp lái xe đi.

Diệp Lăng Thiên lái xe ra cửa, trong đầu óc anh đã sớm có một tấm bản đổ, những cn đường mà anh cho rằng bọn bắt cóc Lý Vũ Hân sẽ đi hiện lên trong đầu một lần..

Anh chậm rãi lái xe theo tuyến đường đó, trên đường đi ánh mắt tìm kiếm bốn phía xung quanh, tìm kiếm bất kỳ nơi nào có nghi vấn.

Diệp Lăng Thiên vừa lái xe bên ngoài đường vòng không lâu, liền nhận được điện thoại của Hứa Hiểu Tinh, Diệp Lăng Thiên nhìn số này, nói hận, có yêu có hận, nếu như không phải Hứa Hiểu Tinh lừa mình mình qua đó, Lý Vũ Hân sẽ không thể bị bắt cóc, Diệp Lăng Thiên nghĩ, trên thế giới này còn chưa có ai có thể cướp được người trên tay mình đi.

Nhưng mà, Hứa Hiểu Tinh không biết rõ tình tình, cô ấy cũng không hy vọng xảy ra chuyện này, kỳ thật muốn trách cũng đành phải trách chính mình.

Diệp Lăng Thiên thở dài, sau đó nhận điện thoại nói: “Alo.”

“Lăng Thiên, buổi tối có thời gian không? Hôm nay mẹ tôi xuống bếp làm mấy món, mời anh đến ăn bữa xơm.” Hứa Hiểu Tinh nói.

“Thực xin lỗi, Hiểu Tinh, bên này tôi thật sự không có thời gian, khuya hôm này còn phải tăng ca, thay tôi cảm ơn ba mẹ cô.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

“Anh là phiên dịch còn tăng ca cái gì? Anh không phải là cố ý gạt tôi đấy chứ?” Hứa Hiểu Tinh có chút hoài nghi hỏi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 20 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status