Tổng tài ngốc nghếch của nhà ai?

Chương 108


"Suỵt!" Ngọc Thái không để Hồng Ngọc nói thêm nửa câu, bất ngờ đặt lên môi cô một nụ hôn nhè nhẹ, sau đó tăng dần, tăng dần, khiến ai nấy đều trầm mê trong cảm xúc.

Có người bất ngờ, có người đau đớn, cũng có người đang âm thầm vui mừng với những toan tính xấu xa của bản thân..

Kẻ nào được, kẻ nào mất, ai là con cờ của ai lúc này.. Đều không thể nhận định được rõ ràng.

*

Biệt thự Trịnh gia bị bóng tối mờ mờ bao phủ, những nơi có người lui tới thường xuyên mới có đèn thắp lên, còn không, tuyệt không chút ánh sáng nào chiếu tới.
Trước đây nơi này không hề như vậy, cứ đúng giờ cơm, toàn bộ đèn điện đều được bật sáng đến tận 11h. Nhưng từ khi ông Trịnh vào viện, bộ mặt của căn biệt thự này cũng bị thay đổi rõ rệt. Vẫn rộng rãi y như vậy nhưng số lượng người làm đã bị giảm đi quá 2/3. Đa phần đều bị sa thải không lí do, chỉ còn lại một lái xe, một đầu bếp và hai người phục vụ chuyên dọn dẹp. Chỉ trừ khi nơi này tổ chức tiệc tùng mới thuê thêm nhân công tạm thời. Căn bản cũng do chủ nhân nơi đây tán đi gần hết, chỉ chập choạng tối mới trở về chút ít sau đó lại vội vã ra ngoài nên mới như vậy. Giảm biên chế để thu về một khoản tiền lương không nhỏ, Đào Nương vốn là vua tính toán, tội gì bà ta không làm chuyện có lợi cho mình?

"Mẹ, mẹ cho con chút tiền tiêu vặt đi được không?" Dung Dung ngồi đối diện mẹ trong bàn ăn dài dằng dặc, vừa xiên đồ ăn vừa cười lấy lòng.
Không lấy lòng sao được, lần này đã là lần thứ bốn trong tháng cô xin tiền tiêu vặt của mẹ rồi đó! Ba lần trước còn có lí do này kia chống đối, chứ hôm nay Dung Dung thật sự u mê, một chút nguyên cớ cũng không tìm ra được!
"Chút nữa con phải ra ngoài mà trong người một xu cũng không có, thật xấu hổ!"

"Con định đi đâu?" Đào Nương nghiêm khắc nhìn lại Dung Dung một lần. Cô con gái sắp mười bảy của bà dường như đã lột xác chỉ trong thời gian ngắn. Quần áo, cách trang điểm, phong thái.. đều thay đổi đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu khôn tả!
Hừ! Cũng bởi vì dạo này tập đoàn có việc nên bà mới bận tới mức bù đầu không thể quan tâm con bé, khiến con bé trở nên đổ đốn như vậy. Nhưng trách bà một thì cũng phải trách bố nó mười! Bố Trịnh luôn loanh quanh cạnh một lão già hôn mê như ông nội Trịnh làm gì chứ? Con cũng không quản cho tốt, đúng là đồ vô dụng!
Chẳng lẽ bà lại nhờ Hồng Ngọc trở về từ TL làm bảo mẫu sát cạnh Dung Dung? Có lẽ thế lại hay, Dung Dung và Hồng Ngọc vốn thân thiết, hơn nữa Hồng Ngọc ngoan hiền lương thiện.. chắc chắn con bà sẽ học hỏi được nhiều điều!

Tự gật đầu với ý tưởng của mình, Đào Nương nhủ thầm chút nữa khi Hồng Ngọc đi làm về nhất định phải đưa ra điều kiện này với cô mới được. Hồng Ngọc ở Trịnh gia lâu như vậy, còn thiếu không ít ân tình với người nhà họ Trịnh nên chắc chắn sẽ không dám từ chối. Hơn nữa bà còn trả lương cho cô nữa cơ mà, lương cao hơn TL là cái chắc!

Nhưng đó là chuyện của chút nữa, còn bây giờ, Đào Nương phải tra khảo bằng được Dung Dung, xem xem mấy ngày này cô nhóc đi đâu, làm gì mới được!
"Tối nay ở nhà với mẹ đi, bố con lại định ở TL chăm ông không về rồi!"

"Bố ở TL?" Dung Dung phì cười, bĩu dài môi khinh thường. Dạo gần đây Trịnh gia có nhiều bất ổn, Văn Hóa bận rộn không hay về nhà ăn cơm. Bố Trịnh cũng tương tự, lấy cớ chăm sóc ông nội mà tránh mặt hai mẹ con cô. Dung Dung vốn dĩ cũng chẳng hay biết gì, nhưng nhờ có đám của Quốc mà cô hay được một tin tức vô cùng thú vị "Mẹ không biết à? Bố con không ở TL đâu!"

"Cái gì?" Đào Nương nheo mày, khó tin hỏi lại, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên chút nghi hoặc lạ lùng.
Bố Trịnh là kẻ phong lưu có tiếng, bao lâu nay bà ở cạnh ông đều cố công cố sức lấy lòng, chiều chuộng hết sức khiến ông không còn sức ra ngoài, cũng không muốn ra ngoài. Thế nhưng mấy ngày nay.. Kể ra cũng có chút khác lạ..
Từ lúc Văn Hóa lên làm chủ Trịnh gia, Đào Nương liền bỏ rơi người chồng vô dụng của mình, còn thường xuyên ngắt điện thoại của ông, gắt gỏng với ông một cách vô cớ..
"Thế bố con ở đâu?"

"Chuyển tiền cho con rồi con nói cho!" Dung Dung nháy mắt nghịch ngợm "Đảm bảo mẹ sốc luôn!"

"Bố con đi với người khác?" Đào Nương quả thật không biết nên khóc hay nên cười nữa đây. Con gái, con có dùng não để suy nghĩ hay không? Chuyện này còn chậm trễ đến giờ không thèm nói ra, nếu bố mẹ li dị chẳng phải kẻ chịu thiệt chỉ có con à? "Chỗ nào? Nói đi chút nữa mẹ con mình đến bắt gian tại trận!"

"Không đâu! Mẹ tự đi mà đi!" Hôm nay cô có hẹn bay với anh Quốc thân yêu rồi, đâu rảnh mà đi giành trai cho mẹ chứ?
Xí, có lão bố già cũng không giữ được, đúng là kém cỏi!
Mà kể cũng đúng thôi, cô gái đi cùng bố Trịnh trẻ trung, xinh đẹp đến thế kia mà. Người mẹ quá tuổi trung niên lại đã sinh hai lần như mẹ cô làm sao sánh được?
"Con bận lắm!"

"Cái gì? Con nói gì vậy?"

"Bây giờ nhé.. Chuyển tiền cho con, con bán thông tin cho mẹ!" Dung Dung chọc chọc đồ ăn, lật lọng tỏ ra ta là người cầm đằng chuôi "Mẹ thuê người đến đó, xé nát mặt con đ* ấy ra còn hơn gấp trăm lần con đi cùng!"

"Dung Dung! Ai dạy con ăn nói kiểu này?"

"Bố không dạy! Mẹ không dạy! Xã hội dạy!"

"..."

"Thế nào? Bố con ngoại tình.. Mẹ có muốn biết nội dung hay không đây?"

"..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status