Tổng tài ngốc nghếch của nhà ai?

Chương 109


Ngọc Thái mặc kệ mấy lời hù dọa của thằng nhóc mười tám cộng. Anh hất vạt áo blu, nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. Lợi dụng một cô gái để hoàn thành nhiệm vụ của mình không phải phong cách Ngọc Thái thích. Nhưng nói thật, anh chỉ là bất đắc dĩ, hơn nữa cái cô Hồng Ngọc này thật sự cũng không đơn thuần như vẻ bề ngoài.
Biết đâu sau chuyện này, cậu ấm nhà họ Trịnh né xa được cô ta, sau đó thấy được bộ mặt thật giả tạo của cô ta.. còn đến cảm ơn anh nữa ấy chứ!
Hừ, đúng là ngu ngốc!
Loại con gái trắc nết, luôn giả trang ta đây thanh thuần, thiện lương đó đúng là đáng ghét. Hệt như mấy con rắn độc đã dồn Mai Lan vào con đường chết. Những kẻ như vậy, dù chết cũng đáng!

Tiếc rằng cô ta không phải người của anh, nếu không anh giật dây để cô ta mê hoặc Văn Hóa, lung lạc hắn ta, khiến Trịnh gia suy bại cũng tốt lắm.

Haizzz, đúng là đời không bao giờ như mơ!

* REEEENNGGGGG ~~

Chuông điện thoại bất chợt vang lên làm Ngọc Thái bừng tỉnh khỏi mọi tính toán. Anh lôi điện thoại của mình ra, dãy kí tự trên màn hình đập vào mắt khiến Ngọc Thái nhức nhối: "Alo? Có kết quả?"

"Anh Thái thật hư nha ~" Giọng nói của người bên kia nhão nhoét, đầy sự yểu điệu giả tạo. Ngọc Thái hơi nhíu mày, sau đó tự trấn định đây là thói quen khi làm việc của cô nàng nên cũng bình tĩnh lại, thành công nén cơn buồn nôn.
Kì quái!
Sao mấy gã đàn ông lại ưa thích thứ giọng điệu chảy nước đáng sợ này chứ? Để Ngọc Thái nghe được anh chỉ có duy nhất cảm giác kinh hãi mà thôi.
"Bắt người ta quyến rũ trai có vợ, vợ anh ta vừa đến đánh ghen, còn đòi cào nát mặt em kìa ~~"

"Đào Nương đã tìm đến chỗ cô?" Ngọc Thái cười khẩy, vợ chính đến đánh ghen rồi mà vẫn ung dung gọi điện được về cho anh thế này chứng tỏ cô nàng được bố Trịnh bảo vệ tốt lắm đấy!
Ha ha, Đào Nương! Tôi thật sự muốn thấy mặt bà lúc này! Thế nào? Cảm xúc bị cướp chồng chắc vui lắm đúng không?
"Sau đó ra sao?"

"Còn sao nữa? Người ta sợ gần chết! Anh phải bù đắp tổn thương tâm lý cho người ta!" Người bên kia vẫn nhuyễn giọng, kéo dài âm cuối mà nũng nịu "Bà ta kéo cả một quân đoàn xông vào chung cư, sau đó còn đòi lột quần áo, tạt acid người ta.. hung tàn đáng sợ lắm. Cũng may là lúc đó bố Trịnh ẩn trong nhà vệ sinh lao ra bảo vệ người ta, nếu không sau hôm nay chắc mạng để người ta gọi điện đòi hỏi anh Thái cũng không còn đâu nha~~"

"Tôi hiểu rồi!" Ngọc Thái cười lạnh, người này hiểm độc hơn người kia. Còn dám bày kế để bố Trịnh nấp đi để Đào Nương bộc lộ bộ mặt thật rồi mới đúng lúc nguy cấp nhất tung con át chủ bài ra. Hơn nữa cô gái mang danh người ta này cũng không phải loại tiểu tam đơn giản đâu, cô ta làm việc có bảo kê lớn đứng sau, chỉ cần có một chút nguy hiểm liền có người nhào đến bảo vệ ngay. Câu chuyện sợ gần chết với tổn thương tâm lý.. Kia chỉ là tùy ý nói ra để vòi thêm tiền Ngọc Thái mà thôi! "Cô cứ làm tốt chuyện này, tôi sẽ giúp cô mua thêm một cái bảo hiểm!"

"Trời! Bác sĩ hay con buôn đây? Giờ này còn môi giới bảo hiểm?" Cô nàng ngạc nhiên bật thốt ra một câu, sau đó nhận ra Ngọc Thái cũng đang đùa giỡn mình nên lập tức dịu giọng "Anh Thái không hiểu phong lưu, đùa với anh chán chết!"

"Cô cố gắng hoàn thành xong bên đó đi, rồi thưởng kiểu gì cũng có!" Ngọc Thái hưởng thụ nhất chuyện nói chuyện với người thông minh, anh nhếch môi cười, tiếp tục hỏi han "Còn người kia thế nào? Lo chu toàn cho cậu Hóa chưa?"

"Anh cứ yên tâm! Chúng tôi đã có kế hoạch cả rồi!" Cô nàng nghiêm túc khẳng định "Văn Hóa này chúng tôi đã điều tra kĩ lưỡng, chỉ cần bên anh xong sẽ lập tức tiến hành kế hoạch!"

"Đã ổn thỏa!"

"Vậy anh chờ tin tốt đi! Ai bảo chị em tôi giỏi nhất câu tâm đàn ông làm gì chứ? Ha ha ha ~~"

"Đừng quá chủ quan!"

"Rõ.."

"..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status