Tổng tài ngốc nghếch của nhà ai?

Chương 122


"Anh Quốc!" Dung Dung cười như được mùa, nịnh ngọt "Em chưa nói anh đã nhận ra em rồi? Anh đúng là thương em nhất!"

"Câm mồm!" Quốc gằn giọng, tức tối "Bảo mày đi khách kiếm tí tiền về đây cũng không làm được, thằng anh mày còn đánh người ta như thế, tiền thuốc men ông lại phải chịu đây này!"

"Anh.. Em xin lỗi! Em sai rồi!" Dung Dung khép nép, tất cả những gì Quốc vừa nói đều là đúng.

Hai người bọn cô bên nhau ngọt ngào được một thời gian, sau đó, tiền bạc khiến quan hệ của cả hai càng lúc càng trở nên căng thẳng. Quốc nghiện thuốc nặng, cả Dung Dung cũng bị kích dùng thử nên thành ra không còn đường lui nữa. Ban đầu, khi cô vẫn xin được tiền nhà hoặc còn nữ trang, quần áo đắt giá để bán thì không sao. Qua một quãng ngày ngắn ngủi, tiền tiêu như núi lở, cuối cùng cả hai đều trắng tay, bị thuốc vật cho mệt lả.
Cuối cùng Quốc đề nghị Dung Dung cho bạn mình "chơi" thử sau đó người bạn này sẽ đưa thuốc cho hai người dùng. Anh ta còn ngọt ngào khuyên nhủ cô rằng, thân thể chỉ là thứ đồ bỏ, tâm hồn mới là quý giá nhất. Chỉ cần Dung Dung luôn hướng về anh, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Giằng co dây dưa rất lâu, bị thuốc hành hạ, bị những lời dỗ dành làm cho lung lạc, bị những cơn phê làm đầu óc thiếu tỉnh táo.. Cuối cùng Dung Dung cũng sa chân vào con đường làm gái kiếm tiền cho "người yêu" tiêu xài.
"Lần sau sẽ không có chuyện đó nữa! Tuyệt đối không!"

"Lần sau là bao giờ?" Quốc cười gằn, lạnh giọng "Hiện tại cái mặt mày đâu tao còn chưa thấy kìa!"

"Anh, anh đang ở chỗ nào?" Dung Dung xuống nước dỗ dành, ai bảo cô yêu người này như thế làm gì chứ? Yêu đến mức phát điên lên được, nếu như không có anh ấy, nhất định cô sẽ chết mất.. "Em lập tức chạy qua chỗ anh!"

"Thôi được!" Tự dưng giọng Quốc bên kia dịu xuống, anh ta nhẹ nhàng ngọt ngào "Thế này đi Dung Dung, em nói địa chỉ, anh cho xe đến đón em!"

"Lại có khách sao anh?"

"Một chuyến này nữa, xong về nhà với anh!"

"..."

"Được không?"

Tình yêu lớn của đời cô đã nói như vậy thì làm sao lại có chuyện không được? Dung Dung lập tức chạy vào nhà vệ sinh chỉnh lại mặt mũi quần áo, sau đó lén lút lủi ra cửa sau của bệnh viện. Vừa tầm nơi đó trực sẵn một chiếc xe ô tô màu bạc có chút quen mắt. Cô nhíu mày, nhìn lại biển số một lần sau đó vẫn nhanh chân di chuyển tới. Nhìn qua cửa kính xe, phía trong tắt đèn tối om, cũng không hề có dấu hiệu của người nào khác...
Nhầm à?
Dung Dung lôi điện thoại ra ngoài, muốn gọi cho Quốc hỏi lại tình hình thì đột ngột phía sau xuất hiện một bóng người cao lớn. Cô giật nảy mình quay lại, sau đó sững sờ kêu ra: "Tình.. Tình Trường?"

"Phải, là anh đây cưng!" Đúng là Tình Trường đã lâu không thấy mặt! Hắn ta vừa cười vừa nham nhở vươn tay thẳng thắn bóp lấy mông Dung Dung "Cưng muốn ngay tại chỗ này, hay lên xe?"

"Cậu.. Cậu nói cái quái gì thế?" Dung Dung vừa ngạc nhiên, lại có chút xấu hổ và quẫn bách. Cô nàng xoay người, muốn tránh khỏi bàn tay xấu xa của người trước mặt "Tránh ra! Tôi muốn về!"

"Về? Về thế nào được?" Tình Trường ha hả cười, thu hút sự chú ý của không ít người qua lại. Sau đó hắn mở cửa sau, đẩy ngã Dung Dung xuống "Đ* còn muốn lập đền thờ? Hay thế này nha cưng.. Chúng mình live stream ngay tại đây đi!"

"Đừng.."

"Cầu xin cậu.."

"..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status