Tổng tài ngốc nghếch của nhà ai?

Chương 143


Phòng khách lớn có vài ba người ngồi luận đàm, vốn dĩ hắn tính toán đến nơi đó tìm gặp X, nhưng vừa vào đến cửa chính, người làm trong nhà đã chạy ra, nửa lịch lãm, nửa chế nhạo mời hắn đi sang phòng kế bên. Một căn phòng chờ nho nhỏ, mặc dù vẫn giữ vẻ sang trọng và xa hoa nhưng không hiểu sao lại khiến lòng Văn Hóa dâng lên một nỗi trào phúng không rõ tên tuổi.
Chờ ở cổng mấy tiếng đồng hồ, đến khi được vào trong nhà rồi vẫn cứ là chờ đợi!
X, đừng có quá đáng như vậy! Nếu muốn châm chọc người nhà họ Trịnh thì ra mặt đi! Khốn kiếp! Đợi xem, đến khi hắn xoay người, đông sơn tái khởi.. lúc đó nhất định hắn sẽ khiến những kẻ đã nhân lúc hắn ngã ngựa trèo lên phải hối hận!

Ngồi trong phòng nhỏ thật lâu, một cốc nước nhỏ, một người hỏi thăm, một tiếng động bên ngoài cũng không đến lượt hắn thưởng thức. Văn Hóa có chút hối hận, biết vậy khi nãy - lúc bị chặn lại lột điện thoại - hắn nói dối là không cầm phone trong tay cho xong! Không hiểu giờ này Hồng Ngọc đang làm gì nữa, hắn đi suốt từ lúc đó, thời gian gọi điện cho cô cũng không có. Lúc có thì lại không liên lạc được, hoặc như lúc này, chiếc điện thoại bị người ta tịch thu mất!

Ngẩn người chán chê, Văn Hóa có chút khát nước, hắn chửi thầm trong bụng thật lâu, mãi tới khi cánh cửa phòng bên kia bật mở mới dừng lại.

"Cậu Hóa!" Người vừa đến còn rất trẻ, khuôn mặt đẹp ngược sáng cao ngạo vô cùng. Hắn không cần nhìn ra cũng đoán được ngay đây là X, kẻ đã bắt hắn chờ đợi suốt nãy giờ! "Thật ngại quá, bắt cậu chờ lâu!"

"Không, không.." Văn Hóa đon đả cười, chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy lạnh gáy. Người trước mặt này.. Sao lại quen mắt thế nhỉ? "Anh X bớt chút thời gian cho em là tốt lắm rồi!"

"Không bớt thời gian cho cậu làm sao được chứ?" X cười ha hả, nhanh chóng bước vào giữa phòng. Người làm bên ngoài cũng theo đó chạy đến, bê theo nước và khăn lau, lịch sự đặt trước mặt gã.
Còn trước mặt Văn Hóa.. một chút bụi bẩn cũng không hề có!
Mẹ!
Khinh người vừa vừa phai phải có được không?
"Dù gì chúng ta cũng là người quen cũ.."

"Ha ha.." Văn Hóa gượng gạo cười, dù cơn tức trong lòng đã nghẹn đến cổ họng cũng phải cố nuốt xuống. Trong tay người này nắm giữ vận mệnh mẹ của hắn, hắn có thể bất chấp được ư? "Người quen cũ.. Tôi từ khi nào lại có vinh hạnh này?"

"Cậu Hóa không nhớ?" X có vẻ phật ý, nét không vui hiển hiện rõ ràng "Lý nào! Chúng ta còn cùng nhau tranh đoạt phụ nữ, đáng tiếc lúc đó tôi quá non yếu, bị cậu Hóa đánh cho không còn manh giáp!"

"..."

"Ai nha~ Tôi vẫn còn nhớ kỹ cô gái đó.." X lim dim mắt, hoài niệm "..Xinh đẹp, thanh thuần, một thân lễ phục đoan trang hiền thục. Sau này khi đã gặp qua cả ngàn người, cô gái ấy vẫn cứ khiến tôi không thể nào quên được!"

"Vậy.. Vậy sao?" Văn Hóa cố suy nghĩ, nhưng Hắn thật sự nghĩ không ra! Cùng người ta tranh đoạt phụ nữ? Người cao quý như hắn có lúc làm ra chuyện nực cười, đáng xấu hổ như vậy à? Hơn nữa ngoài Hồng Ngọc ra làm gì có cô gái nào đủ khả năng khiến hắn ra mặt cướp người chứ? Nhưng Hồng Ngọc luôn yên phận, làm gì có lần nào buộc hắn phải hành động mất mặt kiểu thế đâu.. "Anh X xin chỉ bảo, tôi thật sự không nhớ ra bản thân mình dám mạo phạm anh khi nào!"

"Ồ, không nhớ cũng đúng!" X cười khẩy, lật mặt nhanh như trở bàn tay "Dù sao ngày đó ở tiệc thường niên của SM và Trịnh gia tôi cũng chỉ là nhân vật nhỏ. Hơn nữa, chuyện xích mích ấy cũng không lớn, thấy cậu nhảy ra bảo vệ người đẹp, tôi cười khẩy bỏ đi khiến cậu điên tiết lên thôi.."

"Tiệc thường niên của SM và Trịnh gia?" Văn Hóa bừng tỉnh, nhớ ra không ít chuyện vui vẻ!
Đúng là như vậy!
Trong bữa tiệc hôm đó hắn mải theo chân ông Trịnh đi giao thiệp với người ta. Sau khi đi chán, chạy lại tìm người đã thấy Hồng Ngọc bị một tên đàn ông thối cuốn lấy nói chuyện! Hắn vì cáu giận nên đã chạy tới gây chuyện, tên này vốn thuộc phái thực lực, nhìn thấy công tử thế gia như hắn hành xử lỗ mãng cũng chỉ cười khẩy. Chính nụ cười khẩy này của tên đàn ông đó đã khiến hắn lộn ruột, Văn Hóa nín nhịn cho qua tiệc, đợi đến lúc thích hợp mới đưa tay kéo đổ doanh nghiệp của nhà gã.
Ai ngờ được.. Gã đàn ông thấp cổ bé họng, bị hắn di chết trong một nốt nhạc ngày nào lại biến cường nhanh như vậy.
Văn Hóa có chút rụng rời, tay chân bủn rủn khi nghĩ tới chuyện nhỡ đâu X biết việc kinh doanh của gã phá sản có tay hắn đụng vào..
"Anh X, là tôi trẻ dại, có gì xin phép anh bỏ quá cho.."

"Nói bỏ qua liền bỏ qua?" X nhướn mày, lạnh giọng "Thôi thế này đi, cũng không phải chuyện gì quá mức to tát, cái tôi để tâm chỉ có cô gái kia mà thôi!"

"Hồng Ngọc?"

"Hồng Ngọc? Tên cũng thật đẹp!" X vui vẻ híp mắt, khóe môi cũng nhếch lên cao "Cậu đưa cô ấy đến gặp tôi một ngày, sau đó mọi chuyện giữa chúng ta liền xí xóa!"

"Còn.." Văn Hóa cắn môi, thù cũ bỏ qua được là tốt, nhưng điều quan trọng nhất khi hắn tìm tới đây đâu phải để nhắc đến quá khứ đó chứ? "Còn.. Việc của mẹ tôi.."

"A.. Vụ mưu sát ở Trịnh gia kia ấy hả?" X lười biếng gật đầu, đôi mắt đẹp nhìn xoáy qua đầy nhạo báng "Còn phải đợi nha ~"

"Đợi.." Văn Hóa ngạc nhiên hỏi gấp "Là đợi cái gì?"

X cười thâm thúy, đôi mắt sáng đầy toan tính vẫn hướng lên phía Văn Hóa không rời. Hắn vô thức lui người về sau, hi vọng tránh càng xa người này càng tốt.
Ngu ngốc..
Thật sự ngu ngốc!
Vì sao Văn Hóa ngày xưa lại có thể dại dột tự kiêu đến vậy chứ? Cậy mình con nhà thế gia mà liên tục đắc tội với những người không nên đắc tội. Lúc trước hắn không thấy nguy cơ, thế nhưng bây giờ, khi thân cô thế cô mới thấy.. tất cả những người này đều là hạng có đầu óc, có thực lực và dĩ nhiên hắn không thể so bì!
Ngay khi Văn Hóa muốn cúi mặt chịu thua, chạy trốn toàn bộ mọi sự, X ở phía bên kia đột nhiên chớp mắt, gã nhướn môi, chậm rãi phun ra từng từ: "Đợi xem phản ứng của người đẹp có đủ khiến tôi vừa lòng hay không!"

*Mùng 1 của mng ra sao? Ai được bao nhiêu mau thống để mị gato với nào 😢😢😢😢

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status