Tổng tài ngốc nghếch của nhà ai?

Chương 171


Cảm giác đắm say chầm chậm tan đi, không còn ai nhớ đến cô nàng tên Mai Anh kia nữa. Bọn họ còn đang bận rộn, bận rộn trong cuộc yêu của chính mình..

*

Ngô Ngọc Thái vẫn thường xuyên nhận được tin nhắn và những cuộc gọi thông báo tình hình của Mai Anh bên kia. Mặc dù cô nàng luôn bảo mọi chuyện đều tốt cả, công việc tiến triển tốt, cô ta được làm trợ lý trên cao tầng, thường xuyên tiếp xúc với Văn Minh. Nhưng nói thật, không hiểu vì sao trong lòng anh vẫn cảm thấy có điều không ổn.
Thật sự có thể thuận lợi tiếp xúc với con cáo nhỏ này như thế thì người anh cài trong mấy tập đoàn của cậu ta đã đủ sức "cuỗm" Văn Minh đi từ lâu rồi. Chưa kể bọn họ đều là những con người tình trường lão luyện chứ chẳng phải loại tay mơ giống như cô ta.

Chẳng lẽ Mai Anh đó còn điều gì giấu anh?
Một con át chủ bài mà cô ta chưa dám lật tẩy trước mặt Ngọc Thái?

Là gương mặt đó?

Gương mặt sau phẫu thuật của cô ta xinh đẹp tới mức có thể khiến bất kì gã đàn ông nào điên đảo hay sao?
Hmm~ nếu như vậy thì hẳn nhiên đám bác sĩ ở viện phẫu thuật thẩm mỹ phải liên hệ với anh khoe khoang lâu rồi. Đằng này họ lại chẳng nói nửa lời, cả hồ sơ cũng không ghi lại ảnh chụp hoàn chỉnh gương mặt hậu phẫu.

Mệt mỏi xoa xoa thái dương, Ngọc Thái không thèm suy nghĩ thêm nữa mà nằm xuống ghế dài, ngủ một lúc cho lại sức. Trước khi vào phòng viện trưởng anh đã kéo toàn bộ rèm cửa xuống, cũng đóng sạch tất cả cửa sổ thông ra ngoài, cẩn thận khóa chốt cửa chính một lần. Mãi đến lúc này mới tạm yên tâm, bởi dường như ánh mắt luôn theo anh kia đã bị chặn lại bên ngoài, không còn bám dính lấy Ngọc Thái nữa. Bị theo dõi trong thời gian dài khiến anh cảm thấy rệu rã, đã vậy còn không tìm được chút dấu tích của kẻ đó làm anh áp lực vô cùng. Đánh với địch ngoài sáng còn có cách tính trước đường đi nước bước, đằng này hắn ở trong tối vươn tay ra.. Anh quả thật không biết đối phó kiểu gì cho tốt. Trước đó còn chủ quan nghĩ rằng nước đến đâu nhảy tới đó, hoặc giả là Văn Minh kia theo anh cũng chẳng có gì đáng sợ. Nhưng lâu dần, Ngọc Thái phát hiện Văn Minh căn bản chẳng thèm quan tâm đến anh chứ đừng nói gì đến chuyện cho người bám theo anh tính kế. Đã vậy việc bị người ta giám thị 24/7 nó khủng khiếp đến mức nào.. Hẳn chỉ có người từng trải qua mới hiểu nổi.

Thấp thỏm, bất an, khó chịu, tò mò..

Đủ thứ cảm xúc tiêu cực bị chôn chặt tận đáy lòng, không thể sẻ chia với ai, cũng không thể cùng ai nói nửa lời.

"Viện trưởng!" Tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài gọi Ngọc Thái khỏi cơn mơ, anh mở bừng mắt, nhìn về phía đó một cách dò xét. Giọng nói này.. Là của y tá trưởng đúng không? "Bên ngoài có bệnh nhân cần cấp cứu gấp, anh xem.."

"Trạng thái của tôi không tốt!" Ngọc Thái lạnh lùng cắt ngang. Bao lâu nay vì áp lực tinh thần đè nặng mà việc cầm dao phẫu thuật anh vốn yêu thích tự dưng bị vứt xó. Ngọc Thái muốn cứu người, nhưng anh càng sợ bản thân vì bất an mà vô ý hại người. Cơ hội đó thà rằng cho người khác.. "Bác sĩ X vẫn ở phòng chờ, cô gọi anh ta đi!"

"Tôi vào nhé!" Không đợi Ngọc Thái đồng ý, y tá trưởng đã đẩy bật cửa bước vào giữa phòng. Cô dùng tốc độ nhanh nhất lao đên cạnh Ngọc Thái, không cho phép anh trốn chạy "Ngọc Thái, chúng ta làm việc cùng nhau từ khi TL thành lập đến giờ, chưa khi nào tôi thấy anh lạ lùng kiểu này cả! Anh nói đi, rốt cuộc dạo này anh bị làm sao?"

"Tôi.." Ngọc Thái giật nảy mình ngồi thẳng dậy, đối mặt với sự chất vấn dồn đập của người trước mắt khiến anh không dám hé ra nửa lời.
Nên nói gì đây?
Nên giải thích cái gì đây?
Anh..
"Cô ra ngoài đi! Tôi mệt!"

"Mệt! Ở TL có nhân viên nào không mệt mỏi chứ?" Y tá trưởng vốn là người nhiệt huyết, hơn nữa cô và Ngọc Thái giao tình rất tốt. Chính vì thân với nhau nên khi nhìn thấy cậu bạn của mình tuột dốc mới không kiềm chế được nhào đến trách cứ, hòng lôi Ngọc Thái khỏi đống bùn đau thương "Nhưng chúng ta mệt vì cái gì? Chính là vì để cứu người! Ngọc Thái cậu xem, chính cậu đã nói với tôi công việc của chúng ta cao cả đến mức nào! Một chút đau đớn, một phần uể oải này có là gì chứ?.."

"Đủ rồi!" Ngọc Thái gạt đi, ánh mắt lạnh băng khẽ khẽ nhắm lại. Ý tốt của cô tôi hiểu, nhưng cô đâu phải là tôi, làm sao biết được cảm giác của tôi lúc này? "Tôi sẽ trở lại làm việc ngay, cô cứ ra ngoài đi được không?"

"Cậu.." Y tá trưởng mắm môi, sau đó nhìn đến gương mặt tái nhợt của Ngọc Thái lại có chút thông cảm. Cô thở dài, quay người "Cậu nghỉ ngơi đi vậy, tôi đi trước, nếu mệt quá thì đi làm chút xét nghiệm đi!"

"..."

Ngọc Thái không đáp lời, anh lẳng lặng nhìn xuống bàn, nơi chiếc chìa khóa vẫn còn nằm im trên đó. Trước lúc vào phòng Ngọc Thái đã khóa trong, nơi này ngoài anh ra tuyệt đối không có người thứ hai có chìa khóa mở cửa. Vậy thì vì sao khi đó y tá trưởng lại mở được cửa một cách dễ dàng như thế? Lẽ nào khóa hỏng, hay cô ta có chìa dự phòng? Cũng có thể do anh chưa khóa cửa nhưng lại nhầm tưởng rằng mình đã khóa rồi?
Không..
Không đúng..
Khóa cửa không hề hỏng, hôm nay chính anh đã kiểm chứng rồi. Y tá trưởng làm người chính trực, hơn nữa cô nàng không ngu đến mức đánh thêm chìa khóa rồi phô ra cho anh biết như thế. Còn khi nãy anh nhất định đã khóa cửa kĩ càng. Chính bàn tay này của anh còn kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần kia mà..

Chỉ có một trường hợp duy nhất còn lại mà thôi..

Ngọc Thái nuốt nước bọt, đôi mắt có chút quầng thâm hốt hoảng nhìn xung quanh.
Có kẻ nào đó đã mở cửa.. Mở trong lúc anh đang ngủ say..

* Hi, có ai ở đây hông nè??

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status