Tổng tài ngốc nghếch của nhà ai?

Chương 58


Sự bực bội vừa nén xuống không bao lâu, chẳng biết vì lí do gì lại bùng phát trở lại. Hạ Lam dứt khoát không thèm nhìn cảnh tượng 16+ trước mắt nữa, cô mở cửa trước, ngồi vào ghế phụ, đóng sầm cửa lại: "Bác tài, khởi động luôn đi!"

"Tiểu thư à, bọn họ còn chưa đi tới..."

"Chướng mắt!"

"Cô ghen!"

"Cái gì?"

"..."

*

Biệt thự Trịnh gia hôm nay trang hoàng lộng lẫy, đèn đuốc được thắp sáng trưng, người làm đi lại rộn rã vô cùng.
Cũng phải thôi, hôm nay là ngày các cháu của ông Trịnh đồng loạt trở về, ăn mừng cấp độ gia đình thế này quá là bình thường nuôn! Đáng lẽ theo mức nổi danh của Trịnh gia trong giới thượng lưu, giờ phút này họ phải mở tiệc mừng long trọng mới đúng! Chậc, có trách cũng chỉ nên trách ông Trịnh đã già, không ưa mấy việc khoa trương. Đợi một thời gian nữa khi bố Trịnh lên nắm quyền gia chủ xem...

"Con gái sắp về!" Đào Nương trang điểm lại một lần nữa, vui vẻ cười với bố Trịnh. Nụ cười câu hồn đẹp đến mức kinh tâm động phách, khiến bố Trịnh muốn bất chấp, từ bỏ mọi thứ mà nhào đến "Anh xem, em thế này ổn chưa!"

"Mẹ quá đẹp rồi!" Văn Hóa đứng ngoài cửa nhẹ giọng ngọt ngào "Mẹ, nếu không phải chút nữa ăn cơm nhà mình, con sợ bố sẽ nghĩ bậy mất!"

"Nghĩ bậy cái gì?" Bố Trịnh trách cứ con trai nhưng trên mặt vẫn vẽ nụ cười tươi rói. Đây đúng kiểu gia đình yêu thương, cả nhà hòa thuận cực kì hạnh phúc "Con mau ra ngoài kia, mẹ con hỏi bố chứ hỏi con đâu mà lanh chanh!"

"Đúng đấy, Văn Hóa hư lắm!" Đào Nương cười tình liếc qua chồng một cái, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng chào hỏi quen thuộc, bà đứng bật dậy, sốt ruột cuống quýt "Dung Dung về rồi! Mau ra đón nó!"

Hai người đàn ông lúc này lại không nhanh bằng một người phụ nữ. Bọn họ cùng lúc nhìn nhau sau đó lắc đầu đầy cưng chiều đi phía sau Đào Nương. Họ biết Đào Nương nhớ con gái, nhớ đến mức sắp sửa héo rũ cả người rồi. Cũng phải thôi, từ lúc Dung Dung sinh ra tới giờ đã bao giờ Đào Nương và Dung Dung phải xa nhau lâu thế đâu, nhưng hơn một tháng trời.. Đã thế, cái sự xa nhau này còn vì một lí do đặc biệt đáng giận nữa chứ! Cũng may họ đã trả thù được tên hung thủ kia, bước đầu phá danh tiếng nó, bước sau đá nó khỏi Trịnh gia. Nguyễn Hạ Lam, mày chờ!

"Mẹ ơi! Mẹ!" Dung Dung vừa thoáng thấy bóng mẹ thân yêu đã vội lao tới, trong lòng vẫn có chút ít cảm giác không thực.
Kết thúc rồi!
Xong rồi!
Cô đã rời khỏi được trại hè chết tiệt kia rồi!
Một tháng trời ở lò luyện đan, hết bị giáo viên la lại bị đám học sinh kia hè nhau bắt nạt. Có trời mới biết Dung Dung cô khổ sở ra sao, tất cả cũng bắt đầu từ con mén Hạ Lam đó! Lần này về nhà cô nhất định không tha cho nó! Phải tìm cách khiến nó vĩnh viễn không thể trở về đây nữa!
"Con về rồi, huhu, mẹ.."

"Kìa sao lại khóc?" Đào Nương thấy con gái nước mắt ngắn dài cũng cuống cả lên, ra sức dỗ dành "Con gái, con vất vả rồi!"

"Mẹ, nơi đó rất đáng sợ.." Dung Dung nũng nịu nhỏ giọng "Con vĩnh viễn cũng không muốn quay lại đấy nữa!"

"Không quay lại! Không quay lại!" Đào Nương lau nước mắt cho con gái, xót xa nghiến răng "Mẹ sẽ không để ai ép con chịu khổ nữa đâu!"

"Trại hè rèn luyện chưa đủ nên mới thiếu giáo dưỡng thế này đúng không?" Ông nội Trịnh lạnh giọng liếc xéo Đào Nương một cái "Hừ, muốn bảo vệ nhau? Phải xem ai là người làm ra tiền cái đã!"

"Thôi đi.." Bố Trịnh thấy không khí có chiều hướng căng thẳng liền đi tới can ngăn. Vừa đúng lúc này bên ngoài có tiếng xe đỗ, sau đó là tiếng bước chân nhịp nhàng tiến vào.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía đó, chỉ thấy hai nữ một nam cùng nhau đi tới.

Hạ Lam thong dong đi trước, vẻ mặt nửa vui nửa buồn lại xen lẫn thêm mây phần tức giận khó hiểu.

Hồng Ngọc và Văn Minh thân mật dìu đỡ nhau đi phía sau. Tên ngốc mặt ngu ngơ, còn cô gái trẻ xinh đẹp sở hữu biểu tình rạng rỡ ai nhìn thấy cũng mát dạ mát lòng.

"Cháu chào mọi người!" Hạ Lam nhanh chóng lên tiếng, sau đó chậm rãi chuyển mắt về hướng bên kia. Hồng Ngọc và Văn Minh phía sau cũng đã tiến vào, vui vẻ lên tiếng chào hỏi tất cả mọi người.

Giữa lúc không khí hòa hợp vô cùng, những tưởng chắc chắn sẽ kết thúc bằng bữa ăn điền viên ấm áp. Dung Dung vốn im lặng khóc thầm bên kia bỗng giật đùng đùng, vẻ mặt vặn vẹo đủ thứ cảm xúc, vừa chỉ loạn tay vừa lung tung gào thét: "Nguyễn Hạ Lam? Sao chị ta ở đây? Mẹ! Mẹ mau nói chị ta đi đi! Chị ta nhất định lại muốn tới hãm hại con!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status