Tổng tài ngốc nghếch của nhà ai?

Chương 64


"Thì sao chứ?" Hạ Lam khó chịu vì sự thay đổi nhanh như trở bàn tay của Văn Minh, song bởi cô đã làm tốt công tác củng cố tư tưởng nên lúc này mặt không đổi sắc, tiếp tục mạnh miệng "Người xưa tốn kém thật nhiều mới mua được nhất tiếu khuynh thành, tôi nay chỉ nhờ một câu đùa ngu ngốc mà thưởng thức được nụ cười của cậu.. Cũng không tính là thiệt thòi gì!"

"Chắc không cần tôi nhắc cô cũng tự biết.." Văn Minh híp đôi mắt dài hẹp, lười đáp lời "..Phụ nữ quá mạnh mẽ sẽ chịu nhiều tổn thương!"

"Nếu lúc này tôi yếu đuối cậu nghĩ tôi không phải chịu thương tổn gì sao?" Lời này của cậu ta có ý gì? Bảo cô đừng cứng đầu mà ngoan ngoãn hoàn thành công việc cậu ta giao đi ư? "Người ta yếu đuối vì có đàn ông dựa vào, tôi đây thân cô thế cô, nếu không cố gai góc có lẽ lúc này đã chẳng đủ sức đứng đây đàm đạo nhân sinh với cậu!"

"..."

"Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc!" Hạ Lam thấy Văn Minh không tiếp tục cũng không muốn nói thêm về chủ đề nhàm chán này. Cô từ từ ngồi xuống ghế bên cạnh, vừa canh me nữ chính. Chuyện này là chuyện nội bộ, nếu để người không liên quan nghe thấy cũng chẳng hay ho gì.

Thật ra Hạ Lam muốn rủ rê Văn Minh ra ngoài cùng mình, hoặc hai người sẽ tới thư phòng đóng cửa nói nhỏ với nhau cơ.. Nhưng thật ra với thái độ không hợp tác đến từ cả hai phía thế này, chuyện đó quả thực bất khả thi!
"Cậu tính thế nào?"

"Chuyện gì?" Văn Minh vẫn ỡm ờ, không ngồi thẳng, cũng không nhìn người.
Quái quỷ!
Vì sao cô phải hợp tác với cậu ta? Bán mạng cho cậu ta chứ? Cái thái độ này đúng là không! Thể! Chấp! Nhận!
"Bình thường Hạ Lam tiểu thư thông minh lắm mà, lần này lại không tự đưa ra được quyết định à mà phải hỏi ý tôi?"

"Cậu cất cái kiểu mỉa mai trẻ con ấy đi!" Hạ Lam xùy một tiếng, bên trong phòng tắm lúc này mới vọng ra âm thanh nước chảy, có lẽ nữ chính cũng chỉ vừa bắt đầu tắm mà thôi "Việc ở Trịnh gia thế nào? Văn Hóa đã mua chuộc được cơ số gậy rồi, cậu ta đang vững lắm đấy!"

"Thế cô cũng tiến hành đi!" Văn Minh nheo mắt, thiếu kiên nhẫn kết luận "Trần Duy đã gửi toàn bộ hồ sơ tài liệu cần thiết cho cô rồi còn gì, anh ta bảo sẽ sắp xếp mọi thứ. Này.. Đừng bảo chuyện đơn giản là làm theo chỉ dẫn cô cũng không làm nổi!"

"Chỉ dẫn cái gì?" Hạ Lam lỡ để quên điện thoại Trần Duy đưa cho mình ở công ti rồi, nếu không lúc này nhất định cô sẽ lôi nó ra đập xuống bàn cho Văn Minh thấy. Sắp xếp mọi thứ cần thiết của anh ta đó! Mẹ kiếp! Thế thà tôi không dùng còn hơn! "Chỉ có tài liệu, nếu không nhanh chân gặp người e rằng chuyện này sẽ thất bại nhanh chóng!"

"Thất bại?" Đôi mắt đen thẫm của Văn Minh sắc lạnh, cậu ta nhìn về phía Hạ Lam một cách đầy uy hiếp. Mặc dù cô ở với cậu ta lâu nhưng chưa khi nào thấy Văn Minh quyết tuyệt đến thế. Không tự giác lui lại phía sau một chút, Hạ Lam không nhịn được run rẩy "Cô dám để Trịnh gia vào tay Văn Hóa xem.."

"Muốn thành công cậu phải đầu tư chứ! Vì lẽ gì đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi?" Trịnh Văn Minh! Cậu chèn ép người quá đáng!

"Đổ trách nhiệm lên cô?" Văn Minh nheo mắt cười lạnh "Cô nghĩ hồ sơ hoàn mỹ là tự thông qua à? Mơ hão! Tôi phải trải đường từ A đến Z nó mới qua sơ khảo đấy! Trịnh Văn Hóa đã nhăm nhe muốn loại cô ngay từ vòng gửi xe rồi!"

"..." Công bằng? Công bằng ở đâu? Xã hội này vốn vận hành và bôi trơn bằng tiền, dù đã biết rõ chuyện này từ lâu thế nhưng khi nghe thấy điều ấy, sự thất vọng vẫn dâng lên thật đầy trong lòng Hạ Lam.
Cô quá chủ quan!
Hạ Lam vốn không nghĩ Văn Hóa lại có thể vươn tay dài đến thế, thì ra..

"Thế nên sau này ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của Trần Duy đi!" Vừa lúc cánh cửa nhà tắm mở tung, nữ chính mặc một bộ đồ ngủ xinh xắn bước ra ngoài. Văn Minh thấy vậy, nửa câu sau ra đến miệng rồi cũng đành nuốt vào. Không khí giữa hai người đột ngột chùng xuống rất nhanh, im ắng, nặng nề.

"..."

"Hai người nói chuyện gì mà căng thẳng thế?" Hồng Ngọc lau mái tóc dài, vui vẻ nhảy chân sáo đi tới cạnh ghế dài "Văn Minh lại bắt nạt Hạ Lam nữa sao? Thật là hư!"

"Không sao!" Hạ Lam xoay người đứng dậy, chậm rãi đi về phía cầu thang "Đầu óc cậu ta hơi có vấn đề, tôi chẳng thèm chấp!"

"Cậu.." Hồng Ngọc nhìn bóng Hạ Lam dần khuất trên thang lầu, miệng vốn cứng lại vì sợ hãi biểu cảm ác liệt trên mặt Văn Minh liền mềm. Cô hảo tâm gọi Hạ Lam lại, nhắc nhở một câu "Cậu cứ nghỉ đi, chút nữa xong cơm tôi sẽ gọi!"

"Cảm ơn!"

"Cũng không cần để cửa đâu.." Hồng Ngọc cúi mặt, xấu hổ nhỏ giọng "..Mình và Văn Minh.. Chung một phòng rồi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status