Tổng tài ngốc nghếch của nhà ai?

Chương 67


"Chuyện quan trọng gì?" Đào Nương không có ý rời khỏi nơi mình đang đứng, nghi hoặc nhìn về phía Hạ Lam. Mối liên hệ của ông Trịnh và cô ta lúc này chỉ có liên quan đến tập đoàn Trịnh gia mà thôi, vậy hiển nhiên chuyện quan trọng trong miệng Hạ Lam sẽ có liên quan đến công ti. Nếu vậy... "Ông tạm thời chưa tỉnh, có gì cô nói với tôi, tôi sẽ truyền đạt lại!"

"Không thể!" Hạ Lam cười lạnh, làm ra vẻ thần bí "Chuyện này là bí mật chỉ có ông mới được biết!"

"Bí mật?"

"Điện thoại của ông vì sao không thể liên lạc nữa?" Hạ Lam quanh co hỏi han, vừa nhìn sự tò mò của Đào Nương bị mình khơi dậy "Bác sĩ không cho phép dùng?"

"Đúng vậy! Nó ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của ông!" Vừa lúc này điện thoại trong túi áo Đào Nương nhè nhẹ rung lên, bà ta nhìn qua Hạ Lam một cái đầy cảnh giác, sau đó bỏ máy ra xem.
Hừ, không cho ông dùng điện thoại vì sợ ảnh hưởng, thế mà tay bà nội này đang cầm thứ quái quỷ gì kia? Nói chuyện câu trước đá câu sau, nhìn qua đã biết là đồ giả tạo!
"Nếu không thể cho người khác biết thì cô cứ ghi ra giấy, tôi sẽ lấy phong bì cho cô niêm phong lại!"

"Vậy.. Cũng được!" Hạ Lam miễn cưỡng gật đầu, điện thoại của Đào Nương vẫn rung từng hồi như nhắc nhở. Bà ta cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, xoay người đi đến góc khuất cạnh cửa sổ mà nghe máy. Vừa nói chuyện với người ở đầu dây bên kia vừa không ngừng cảnh giác nhìn xem Hạ Lam muốn làm gì.
Cô giả bộ không quan tâm, rời khỏi ghế của mình tiến đến cạnh tủ đầu giường. Nơi này đặt mấy đĩa hoa quả tươi và một tập giấy tờ hồ sơ gì đó.. Có lẽ là để tiện cho ông nội, nếu ông tỉnh lại có thể dùng để làm việc ngay được. Thực ra Hạ Lam hoàn toàn có thể ôm giấy về ghế ngồi viết, nhưng cô có tin tức quan trọng quái gì cần thông báo cho ông đâu, mục đích của cô lúc này cũng chỉ có cái thùng rác kia mà thôi! Và nơi này.. Thật sự là quá vừa tầm với, cúi người một cái lập tức có thể xem xem trong đó có thứ gì!

Đào Nương bên kia thấy Hạ Lam cúi người thành thật viết từng hàng chữ lên giấy cũng bớt nghi hoặc. Bà ta quay người say sưa nói chuyện với người ở đầu dây, thi thoảng còn vui vẻ cười lên như chốn không người.
Thời cơ đến!
Hạ Lam nhanh tay gạt chân vào thùng rác, chỗ này chỉ toàn là rác thải y tế, bông băng khử trùng, một vài cái kim tiêm đã sử dụng qua, lọ nhỏ đựng thuốc đã rỗng ruột.. Cô nhíu mày nhớ lại, thứ âm thanh lúc đầu Hạ Lam nghe thấy là do thủy tinh va vào thành nhựa, vậy là có thể đoán được ngay, thứ khi nãy Đào Nương vội vàng ném vào là lọ thủy tinh!

Nhưng ở đây có những ba cái lọ, rốt cuộc là bà ta ném cái nào vào?

Lại một tràng cười haha thật lớn từ phía Đào Nương vọng lại, sau đó hình như là một câu chào xã giao. Hạ Lam biết thời khắc bà ta cúp máy sắp đến, cô không do dự nữa, vơ cả ba cái lọ cho vào túi của mình. Này, tiếp theo nên tạo hiện trường giả chứ nhỉ? Bởi nếu như Đào Nương làm gì khuất tất nhất định sau khi Hạ Lam rời đi sẽ kiểm tra lại chỗ này. Bà ta mà không thấy có cái lọ thủy tinh nào trong đây, kiểu gì cũng nghi ngờ cô cho coi!
Thật ra bị nghi ngờ không đáng sợ, cái mất vui chính là nhỡ Đào Nương làm chuyện xấu bị phát giác, tức quá xông lên giết cô diệt khẩu thì phải làm thế nào? Hơn nữa cảm giác nắm điểm yếu của kẻ địch trong tay tuyệt vô cùng.. Hạ Lam đã thật lâu không được trải nghiệm sự sung sướng đó.
Cô mở ngăn kéo bàn, quả nhiên bên trong đặt rất nhiều lọ nhỏ đựng thuốc trong suốt, nhìn qua đã biết giá trị không hề nhỏ. Dù gì cũng chẳng phải tiền cô bỏ, cô sẽ không xót chút nào. Mở nắp đổ sạch nước vào thùng, Hạ Lam cẩn thận đặt vỏ thủy tinh vào trong đó, sau nhanh chóng đứng thẳng lại, gấp tờ giấy trên tay tiếp tục bỏ vào túi.

"Phong bì dưới nhà.." Đào Nương đã nói chuyện xong xuôi, thấy Hạ Lam cất giấy quan trọng đi liền gấp gáp "..Để tôi xuống lấy.."

"Tôi chợt nhớ ra chuyện này cũng không gấp lắm!" Hạ Lam nhún vai nhìn vẻ hụt hẫng của Đào Nương, trong lòng không nhịn được cười khoái trá. Muốn điều tra thông tin gì từ chỗ tôi sau đó báo cho con trai yêu của bà chứ gì? Hừ, tay nó dài lắm, không cần bà bao đồng đâu! "Vậy thôi để hôm sau tới thăm ông tôi sẽ nói trực tiếp!"

"Cái gì?"

"Thôi nhé!" Hạ Lam tự tin bước ra cửa, không thèm ngoảnh mặt lại mà đưa tay lên vẫy nhè nhẹ "Tạm biệt, mẹ thân yêu!"

"Này, cô.."

"Này!"

"Nguyễn Hạ Lam!..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status