Tổng tài ngốc nghếch của nhà ai?

Chương 69


"Ừm.." Hạ Lam gượng cười, đi lên một bước đứng sóng vai cùng Văn Minh. Đôi mắt đen của cậu ta sâu thẳm, không một gợn cảm xúc nào hết. Thế nhưng chưa lúc nào giống như lúc này, Hạ Lam lại cảm thấy người này nguy hiểm đến vậy.
Thứ bình yên trước cơn bão này tại sao lại xuất hiện khi Văn Minh gặp hai người bọn họ? Là hướng vào Hồng Ngọc hay là Văn Hóa?
"Thôi không làm phiền hai người hẹn hò, mình và Văn Minh đi trước!"

"Ấy, khoan đã chị dâu!" Văn Hóa nhếch môi cười lạnh, khuôn mặt tinh xảo đầy rẫy mưu toan. Hắn ta không hề phản bác lại câu nói của Hạ Lam, thay vào đó còn mượn nó làm bàn đạp để thực hiện mục đích của mình "Vạn sự vốn tùy duyên, hôm nay gặp ở đây chính là do chúng ta có duyên! Chi bằng, mọi người cùng nhau đi ăn một bữa.. Anh chị thấy thế nào?"

"Minh muốn về nhà!" Đang lúc Hạ Lam lưỡng lự xem nên thoái thác thế nào, bạn nam chính bên cạnh rất thông linh với cô, mở miệng làm nũng "Minh muốn về nhà đi vệ sinh!"

"Anh Minh bị hai người chiều hư rồi đấy!" Văn Hóa nhíu mày, sau đó rất nhanh cười trách cứ Hồng Ngọc "Xem đi, trước kia một lời cũng không muốn nói, nay lại dám mở miệng đòi hỏi!"

"Cậu ấy.." Hồng Ngọc không cho là đúng, vênh mặt muốn phản bác lại điều gì đó. Thế nhưng không hiểu là do nghĩ ra cái gì, cô nàng đột nhiên bỏ lửng câu nói.

"Lại bênh vực người ngoài!" Văn Hóa kéo Hồng Ngọc lại gần mình, thân thiết như thể Hạ Lam và Văn Minh là những kẻ vô hình "Hồng Ngọc lúc nào cũng lương thiện như thế! Không tốt đâu!"

"Văn Hóa không được gọi thẳng tên như thế!" Hồng Ngọc lắc đầu quở trách "Tôi hơn Hóa những ba tuổi!"

"Vậy thôi hai người đi đi!" Hạ Lam cố nín cảm giác muốn ôm cột đèn nôn ói, cười cầu tài kéo kéo tay Văn Minh. Quái lạ thật, bình thường khi cô thấy Hồng Ngọc ân ái với nam chính liền có cảm giác chói mù mắt chó, nhưng lúc này cũng vẫn cô gái ấy, lời thoại ấy.. Thay mỗi nhân vật nam thôi mà hiệu ứng thị giác đã khác hẳn!
Chắc do mình dị ứng với Văn Hóa nên ẻm hít thở thôi cũng thấy ghét..
"Chúng tôi về trước!"

"Này, Hạ Lam.." Chưa đi được mấy bước nữ chính đã hấp tấp níu lấy tay cô. Vẻ mặt rụt rè lại yếu đuối giống như bị ai đó bắt nạt, đáng thương vô cùng.
Ầy, nhưng đáng thương là trong mắt mấy bạn nam thôi, với Hạ Lam lúc này thì vẻ mặt ấy chỉ có đánh đánh! Hừ, rõ ràng tui với cô không thù không oán, níu tay nhìn kiểu tui vừa làm-gì-có-lỗi với cô thế là thế nào?
"Mình.."

"Có gì về nhà nói!" Hạ Lam không kiên nhẫn hất tay, cú hất của cô không mạnh đến mức khiến nữ chính bay xa, thế nhưng phản khoa học thế nào nữ chính lại bay thật! Hồng Ngọc loạng choạng bước lùi mấy bước, còn "a a" lên khổ não vô cùng. Cũng may Văn Hóa nhanh tay nhanh mắt đỡ được nếu không nhất định hôm nay nữ chính dập mông giữa đường! "Thôi chúng tôi đi trước không Văn Minh sắp nhịn không được nữa rồi!"

"..." Bạn nam nào đó đen mặt cúi đầu, cuối cùng cũng không phản kháng mà ngoan ngoãn theo Hạ Lam tới cuối đường.
Hai người cùng nhau bước lên chiếc xe đã được đợi sẵn, bàn tay vốn nắm chặt thật chặt cũng được buông ra, để lại sự chới với khó hiểu.

Mỗi người ngồi một bên ghế, trên mặt đọng lại những xúc cảm hoàn toàn khác biệt. Cậu không biết lúc này cô đang nghĩ cái gì trong đầu, thế nhưng Văn Minh lại rất rõ ràng.. Về đến nhà, cậu nhất định phải tính sổ với Nguyễn Hạ Lam này!

Nhịn không được?
Đúng rồi!
Tôi chính là nhịn không được nữa đấy!

*Sờ poi chương sau:
<<"Nguyễn Hạ Lam!" Văn Minh đẩy cô nằm trở lại chỗ cũ, còn nhanh như chớp nắm lấy hai bàn tay cô, ép nó lên phía trên đầu. Đôi mắt đen sâu thẳm đầy tính uy hiếp híp lại như thể muốn cảnh cáo không cho phép cô di chuyển! Ga giường trắng tinh và phẳng phiu bị hai người lăn qua lăn lại nhăn thành một đám, ủ rũ nằm dưới mà nhìn Văn Minh gằn giọng nhả từng chữ "Tôi đếm từ một đến ba, nếu cô không cởi, tôi sẽ giúp cô cởi!">>

Há há há, có ai mong chờ hông nè 🤣🤣🤣
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status