Tổng tài ở trên tôi ở dưới

Chương 221: Rốt cuộc cô đã biết vì anh mà trả giá


· Chương 221: Rốt cuộc cô đã biết vì anh mà trả giá

“Vậy điện thoại để ở chỗ của Phong Đức, ông ấy sẽ nhận giúp chúng ta.”

Cung Âu nói, trong con ngươi màu đen không hề lộ dấu vết toan tính. Thời Tiểu Niệm làm sao có thể đoán được anh đang nghĩ gì, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến việc phải ứng phó thật tốt các hoạt động trong ngày hôm nay, không thể làm mất mặt, vì vậy ngoan ngoãn

đưa điện thoại cho Phong Đức vừa mới lên ngồi cạnh tài xế: “Phong quản gia, làm phiên ông rồi!”

“Cô yên tâm, tôi sẽ quản lý thật tốt.”

۔۔۔بر Phong Đức nói, chuyển ánh mắt nhìn về phía Cung Au.

ം Cung Âu đang thờ ơ mà nhìn vào điện thoại, ánh mắt sâu xa, Phong Đức đã hiểu, sau khi nhìn thấy Thời Tiểu Niệm cúi đầu đọc tài liệu, liền tắt chuông điện thoại, sau đó tắt máy điện thoại cất đi.

Thời Tiểu Niệm lật tài liệu trong tay, Cung Âu ôm cô: “Em có biết tiếng Anh không?”

“Biết, lúc học tiếng Anh, thành tích của em cũng không tệ.”

Thời Tiểu Niệm nói, bỗng bổ sung thêm một câu: “Nhưng phát âm không tốt, hơn nữa mấy năm nay cũng không đụng đến tiếng Anh nữa, không phải là cần nói tiếng Anh chứ? Em không thành thạo.”

Với trình độ bây giờ của cô, chỉ có thể nghe hiểu thôi, nói còn gượng gạo lắm.

Cô có chút căng thẳng.

“Không biết nói thì không cần nói, không muốn nói cũng không cần nói, em đứng bên cạnh anh là được rồi, muốn nói gì đều để anh nói.” Cung Âu hạ giọng nói.

Việc chiếc điện thoại cũng bị lãng quên.

Căn bản là Thời Tiểu Niệm cũng không nghĩ đến chiếc điện thoại nữa.

“Ừ.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, lật tài liệu nói: “Em thấy trong đây nói là giới thiệu người máy và viện trưng bày khoa học công nghệ cho khách hàng nữ, việc này em làm được.”

Cô là người sử dụng người người máy đầu tiên, không ai hiểu rõ bằng cô.

Cô vẫn lật tài liệu, yên lặng ghi nhớ.

Đến bên ngoài viện trưng bày khoa học công nghệ, bên ngoài viện khoa học công nghệ vô cùng náo nhiệt, vô số người đang vui vẻ đứng ở ngoài, kêu gào gì đó, bảo vệ ăn mặc chỉnh tề xếp thành hàng, đứng thành một dãy riêng biệt.

Phía ngoài viện trưng bày khoa học công nghệ trải một tấm thảm đỏ thật dài, có khách mời đang đi về phía trước.

Thời Tiểu Niệm nhìn xa xa, lại có những nhân vật vô cùng nổi tiếng, đó là những nhân vật mà bình thường chỉ có thể thấy trong tivi, hôm nay cần cô đến đón tiếp.

“Phù...”

Thời Tiểu Niệm hít một hơi thật sâu, hít thở sâu vài lần.

“Căng thẳng?” Cung Âu hỏi cô: “Căng thẳng, vậy bây giờ chúng ta liền đi!”

“Không sao, em có thể!”

Thời Tiểu Niệm kiên định nói, ném cho Cung Âu một ánh mắt để anh yên tâm.

Anh đã vì cô làm rất nhiều rồi, bây giờ là lúc cô báo đáp cho anh.

“Thật sự có thể?”

“Thật sự có thể!”

Tài xế đã mở cửa chờ rất lâu, lúc này Cung Âu mới bước xuống xe, Thời Tiểu Niệm đưa tay cho anh, Cung Âu dắt cô ra khỏi xe.

Cô vừa xuống xe tiếng reo hò lại càng vang dội, vô số người đang liều mạng mà gào thét.

Thời Tiểu Niệm bày ra nụ cười mà mình đã tập lúc sáng, nhìn về phía nhóm người bên đó, sau đó khoác lên cánh tay của Cung Âu bước lên thảm đỏ, Mr.Cung cũng di chuyển thân hình màu bạc đi ở phía sau bọn họ.

Từng nhóm người gào thét, kêu gào chói tai.

Nhiệm vụ chủ yếu của Thời Tiểu Niệm hôm nay chính là mời khách nữ tham quan viện khoa học công nghệ, những khách hàng nữ này có nữ cường trong giới kinh doanh, có chính trị, cũng có một số là phu nhân của người nổi tiếng...

Trong viện nghiên cứu trưng bày tất cả hình ảnh thông tin của người máy, Thời Tiểu Niệm dẫn họ đi đến một bên của quầy triển lãm: “Mô hình ở đây chính là chính là hình tượng thay đổi luân phiên của Mr.Who, như thế này, đây chính là hình tượng của Mr.Who lúc đầu, nhìn ở bên ngoài cũng có thể thấy không có sự hoàn thiện như lúc này.”

Nhóm khách nữ mỉm cười gật đầu, nghe cô thuyết minh.

Tim của Thời Tiểu Niệm như đang đánh trống, trên mặt lại phải cố gắng kiên cường giả vờ điềm tĩnh, để cho mình thuyết minh tạo được sự hứng thú, không quá cứng nhắc, cô xoay người nhìn Mr.Cung vẫn luôn theo sát ở phía sau cô, mỉm cười hỏi: “Mr.Cung, cậu có hài lòng với bề ngoài của mình không?”

“Hài lòng, tôi chính là ngài Cung trong thế giới người máy!”

Mr.Cung tự cho là minh vô cùng siêu phàm.

“Haha.”

Tất cả khách hàng nữ đều bị chọc cười, các câu hỏi đến tới tấp, Thời Tiểu Niệm cố gắng giải thích.

Một bên khác, Cung Âu đang bị mấy vị khách nước ngoài chặn lại, trên tay còn cầm một ly sâm panh, nói chuyện với các vị khách nước ngoài, thỉnh thoảng xoay đầu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm đang nỗ lực gánh vác trách nhiệm làm bạn gái của anh, mỉm cười dẫn mọi người đi tham quan, miệng nói không ngừng.

Nụ cười của cô có chút gượng gạo.

Hôm qua vừa mới công khai tình cảm, hôm nay liền muốn cô dùng tư thái của người chủ để tham gia hoạt động như thế này, điều này đối với cô mà nói là làm cho người khác khó chịu, dù sao cô cũng không giống như anh từ nhỏ đã sống trong bầu không khí như vậy.

Anh đã không để ý đến điều này.

Cung Âu nghiêng mặt, nhìn Phong Đức đang đứng ở bên cạnh hạ thấp giọng nói: “Đưa Thời Tiểu Niệm ra ngoài nghỉ ngơi.”

Anh có thể cảm nhận được, Thời Tiểu Niệm hoàn toàn là đang cố gắng chống đỡ.

“Vâng, thiếu gia.”

Phong Đức gật đầu lập tức đi về phía Thời Tiểu Niệm.

Ánh mắt của Cung Âu cũng không rời đi mà vẫn nhìn Thời Tiểu Niệm, chỉ nhìn thấy Phong Đức đi về phía Thời Tiểu Niệm, cúi người nói vài câu, Thời Tiểu Niệm vẫn giữ nguyên nụ cười, sau đó vẫn nhìn về nhóm khách nữ tiếp tục thuyết minh, tiếp tục dẫn bọn họ đi tham quan, còn chủ động đưa sâm panh cho người khác.

Không có ý định nghỉ ngơi.

Phong Đức đứng ở bên đó nhìn về phía Cung Âu lắc đầu, ý chính là Thời Tiểu Niệm không chịu nghỉ ngơi.

Cung Âu không kìm chế được mà nhíu mày, đây là cô đang gượng ép chính mình.

“Ngài Cung tiệc đính hôn của ngài gần cũng gần đến rồi, trong mắt cũng chỉ có bạn gái của mình thôi!” Vị khách nước ngoài dùng tiếng Trung vặn vẹo trêu chọc Cung Âu.”

Cung Âu nét mặt không đổi nhìn bọn họ, đặt ly sâm panh vào lại khay của người phục vụ, dùng

tiếng Anh nói với các vị khách nước ngoài: “Xin lỗi, tôi không thể tiếp chuyện được!”

Nói xong, Cung Âu liền bước nhanh về phía Thời Tiểu Niệm. Thời Tiểu Niệm đang dẫn các vị khách nữ đi tham quan, nói đến mức khô miệng, nụ cười đông

cứng trên mặt, cô cầm ly sâm panh uống một ngụm nhỏ.

“Chiếc nhẫn trên tay cô hình như là loại kim cương máu cao cấp vô cùng hiếm thấy.” Một vị khách nữ nhìn chiếc nhẫn trên tay của Thời Tiểu Niệm nói, biết hàng thật, có chút kinh sợ.

മ “Đúng là, kim cương máu không phải là hiếm, nhưng viên kim cương máu này nhất định là loại сао сар.“ ീ

Một người khác cũng góp vào một câu, không thể kiềm chế mà cầm tay của Thời Tiểu Niệm xem xét tỉ mỉ chiếc nhẫn kim cương của cô. "

it

“Không cần làm phiền, lát nữa tôi ăn bánh mì là được rồi.” Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, từ trên bàn ăn đứng lên, hỏi: “Phong quản gia, có phải tôi cần đi theo Cung Âu tham gia rất nhiều hoạt động không?”

Cung Âu tao nhã nuốt thức ăn trong miệng xuống, ngước mặt lên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Nếu em không muốn đi từ chối hết là được.”

Có thể từ chối sao?

Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn Phong Đức, Phong Đức nghe Cung Âu nói vậy không nói thêm gì nữa.

“Phong quản gia, ông tới đây một chút, tôi muốn xem quần áo mới nhất mùa này.”

Sau khi Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn Cung Âu một cái, ra khỏi nhà bếp.

Phong đức rất nhanh đã đi theo, Thời Tiểu Niệm nghiêm túc hỏi: “Phong quản gia, tôi không hiểu nhiều thứ ở giới thượng lưu lắm, tôi muốn biết nếu tôi không đi theo tham dự hoạt động có ảnh hưởng gì không?”

“Quả thật là có, bây giờ nói về một nhà xí nghiệp nhỏ, hình tượng người yêu tốt đẹp có thể làm cho mọi người có cảm giác tin tưởng hơn.” Phong Đức gật đầu, giải thích cho cô nghe: “Thiếu gia tuổi trẻ đã có được thành tựu như hôm nay, hình tượng bên ngoài vẫn là độc thân, đột nhiên bây giờ công khai tình yêu.”

Phong Đức nói đến đây thì dừng lại, không muốn nói nữa.

Thời Tiểu Niệm không có ngu đến ngay cả lời này cũng nghe không hiểu rõ, không khỏi cười khổ một tiếng: “Hơn nữa đối tượng công khai lại là một người phụ nữ bị tai tiếng, mặt dù không có bình luận trên internet, nhưng hình tượng trong lòng công chúng vẫn là giảm xuống rất lớn.”

Cô hiểu.

Phong Đức thấy cô như vậy vội an ủi: “Thời tiểu thư không cần quá để ý, thật ra chỉ cần đi theo thiếu gia tham gia nhiều hoạt động, theo bàn tán của internet hiện nay thì là bày tỏ ân ái, nhiều lần rồi thì đừng nói là giả, cho dù là thật cũng sẽ nhanh chóng bị mọi người quên lãng.”

“Cái này gọi là tẩy sạch, đúng không?”

Thời Tiểu Niệm cười khổ.

“Thời tiểu thư cô...”

“Tôi sẽ đi.” Thời Tiểu Niệm kiên định nói, không có một chút do dự.

Cô có thể không quan tâm hình tượng của mình, nhưng cô không thể để cho hình tượng của Cung Âu, có một phần sụp đổ nào.

Cho dù cô không muốn đối mặt truyền thông cũng sẽ đi.

Nghe vậy, Phong Đức rất là vui mừng nhìn Thời Tiểu Niệm: “Quả nhiên thiếu gia không có chọn lầm người. Thời tiểu thư đi chọn quần áo với tôi đi.”

“Được.”

Thời Tiểu Niệm làm lại kiểu tóc mới.

Lúc trước, cô ngay cả làm tóc cũng chỉ là tùy tiện cột lên một cái mà thôi, nhưng bây giờ một ngày phải làm hai kiểu tóc, mỗi kiểu đều phải tốn một giờ.

Lần này vì phối hợp phong cách mặc quần dài của cô, lại duỗi tóc quăn của cô hôm qua thật thẳng, thắt mấy chùm tóc nhỏ trong tóc cô, tùy ý lại có một cảm giác tinh xảo xinh đẹp không nói nên lời.

Váy là một cái váy dài đặt trước, lụa mỏng mông lung, màu vàng nhạt nở rộ trên quần, có loại cảm giác như gió xuân phất qua, nhưng lại cao quý không ít, tay áo nửa hở, lộ ra cánh tay trắng nõn của cô, đai lưng màu nhạt bên hông lộ ra phần eo nhỏ nhắn của cô, nổi bật hai chân thật dài.

Thời Tiểu Niệm đứng trước gương nhìn, hơi giật mình không nhận ra chính mình.

Lối ăn mặc này đơn giản lại tràn đầy thâm ý, chợt nhìn qua một cái là lối ăn mặc của một thục nữ hiền lành tùy ý, nhưng mỗi một chi tiết cũng lộ ra tinh xảo cùng xa xỉ độc nhất vô nhị, chỉ là một túi xách cầm tay cũng đã trị giá sáu con số.

Thời Tiểu Niệm mang giày cao gót đi ra khỏi lâu đài.

Cung Âu đã ngồi trong xe chờ, áo sơ mi trắng, cách ăn mặc hơi lười biếng, cũng tỏ ra vẻ tùy ý hơn hình thức chính thức như hôm qua, nhưng vẫn khó nén vẻ anh tuấn cùng hơi thở quý tộc cao cao tại thượng của anh.

Cô đi tới.

Cung Âu ngước mặt nhìn cô một cái, đôi mắt thất thần trong chốc lát, quét tới quét lui trên người cô, cuối cùng nhếch môi nói: “Lên xe đi.”

Người phụ nữ của anh thật đẹp.

Nhìn thế nào cũng thật đẹp.

“Ừ.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, còn chưa ngồi vững đã bị anh ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên.

Thời Tiểu Niệm vội vàng đưa tay che miệng anh kịp thời: “Đừng lộn xộn, em trang điểm.”

Cô trang điểm cũng lộ ra thâm ý rất nặng, nhìn là trang điểm nhàn nhạt, nhưng mỗi chi tiết trang điểm cực tốt, không có một chút tỳ vết nào, thậm chí cô còn không thấy được lỗ chân lông của mình.

Người thợ trang điểm đó qủa thật là đã tu luyện thành tinh rồi.

Chỉ là dáng ngoài mà nói, hình tượng của cô lúc này đứng bên cạnh Cung Âu vẫn là rất xứng.

“...”

Nghe được lời nói của cô, Cung Âu bất mãn nhíu mày, há miệng khẽ cắn tay cô.

Thời Tiểu Niệm vội vàng rút về: “Làm gì, đừng nghịch nữa, em đang rất khẩn trương.”

Khác với ngày hôm qua, hôm qua là cô bị ép buộc lên không định liệu trước, một thoáng kia cũng không biết khẩnt rương là gii2, nhưng hôm nay cô đã được báo trước phải tham gia hoạt động, cô rất khẩn trương.

“Khẩn trương thì không đi.”

Cung Âu ngưng mắt nhìn cô nói.

“Không, em phải đi.” Thời Tiểu Niệm kiên định nói.

Phong Đức đứng bên ngoài xe đưa một văn kiện cho cô: “Thời tiểu thư, cô xem sơ qua phần văn kiện này một chút, có thể nhớ bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status