Tổng tài ở trên tôi ở dưới

Chương 283: Cô muốn câu dẫn Cung Âu sao ?

Editor: shinoki

"Ngày hôm qua, Tiểu Mế quay được một đoạn video ngắn, em biết là cái gì không? Là video chồng cô ấy cùng một người phụ nữ lên giường, quay đúng lúc hai người đó đang trần truồng, Tiểu Mễ liền sụp đổ." Hạ Vũ nói tới có két có vị, "Nhưng đây không phải cao trào, em biết cao trào là gì không?

Tầm mắt Thời Tiểu Niệm thu hồi lại từ trên người trẻ con, mỉm cười một cái, chuyển mắt nhìn về phía Hạ Vũ, "Là cái gì?"

"Cao trào là người phụ nữ trong video này còn là bạn thân nhất của Tiểu Mễ." ngữ khí Hạ Vũ có chút kích động nói.

"Cái gì?"

Thời Tiểu Niệm sửng sốt.

"Hơn nữa, người phụ nữ kia còn nói vừa bắt đầu liền để ý chồng Tiểu Mễ, tiếp cận với Tiểu Meo chính là vì để biết chồng cô ấy thích gì, ghét gì, để dễ xuống tay, quả nhiên, liền trực tiếp bắt được" Hạ Vũ nói sinh động như thật, "Bây giờ Tiểu Mễ khóc đều vô dụng, chồng cô ấy đã quyết định ly hôn."

""

"Tiểu Niệm em nói xem, bây giờ Tiểu Tam làm sao chịu bỏ công như vậy?" Hạ Vũ thở dài nói, "Đúng là không có bức tường nào không bị đánh đổ, chỉ có Tiểu Tam không cố gắng. Ai da" Hạ Vũ liên tục thở dài, một mặt cảm khái, bỗng nhiên lại nói, "Tiểu Niệm, em không phát biểu cảm nhận a"

""

Cảm nhận.

Thời Tiểu Niệm vẫn lặng im nhìn Hạ Vũ, rồi nhìn về phía cửa sổ bên kia, sau đó xoay người liền đi đến phía trước.

Phong Đức cùng bọn cận vệ lập tức đuổi theo.

Thời Tiểu Niệm vừa đi vừa nói, "Phong quản gia, chuẩn bị xe, tôi muốn đến bến tàu, chính là bến tàu Cung Âu bọn họ đi."

"Cái gì?" Phong Đức sửng sốt, bước nhanh đuổi theo, "Thời tiểu thư, nhưng bệnh viện nói cô phải nằm viện để quan sát."

"Không phải nói bây giờ tôi tạm thời ổn định sao? Vấn đề của tôi vốn không nghiêm trọng, chỉ cần cẩn thận là không sao, đi thôi."

Thời Tiểu Niệm nói.

Ngữ khí của cô từng từ trôi qua không kiên định.

Không thể đần độn, u mê như thế, coi như là cô đa nghi, suy nghĩ lung tung đi, nếu như cô nhìn nhầm, cô sẽ nghĩ cách bù đắp cho Mona.

Cô phải đi chứng thực vấn đề này.

"Này, Tiểu Niệm."

Hạ Vũ đứng ở đằng xa nhìn bóng lưng của cô, không hiểu, cắn táo, làm sao vậy? Còn chưa nghe được lời của cô a, hiếm có dịp tán gẫu, lại trầm mặc với cô.

Làm cái gì a?

Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên nói muốn rời khỏi bệnh viện, rồi rời đi.

Không hề có một chút dấu hiệu.

Phong Đức cũng không thể phản đối, chỉ có thể đi theo cô.

Mấy chiếc xe ô tô hàng hiệu, đẳng cấp thế giới chạy ở trên đường, đi thẳng về phía trước, Thời Tiểu Niệm ngồi ở sau xe, nghe Phong Đức cầm điện thoại di động lần nữa căn dặn trước sau xe, "Các người căng mắt ra cho tôi, nhìn đường cẩn thận, ngàn vạn lần không thể đi nhanh, cũng không thể đột nhiên phanh xe, có nghe hay không? Tốc độ xe phải ổn định."

""

Thời Tiểu Niệm nhìn dáng dấp Phong Đức, nhíu mày lại, từ sau khi có dấu hiệu sẩy thai, Phong Đức quả thực coi cô là bình thủy tinh dễ vỡ, hết sức bảo vệ.

Xe chậm rãi đi tới bến tàu phía nam S thị.

"Thời tiểu thư, thiếu gia thật sự vẫn còn ở nơi này."

Phong Đức nhìn ra ngoài cửa xe nói.

Thời Tiểu Niệm theo tầm mắt của hắn nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy cách đó không xa trên bãi đỗ xe đậu một loạt xe hạng sang, đều là xe Cung gia, bọn cận vệ đứng bốn phía, toàn bộ lối đi cơ hồ không có những xe khác.

Mà trên hai chiếc ghế dài hướng ra bến tàu, có hai người đang ngồi.

Chỉ là bóng lưng, Thời Tiểu Niệm liền nhận ra là Mona và Cung Âu, hai người ngồi trên hai chiếc ghế dài màu trắng, mặt hướng ra bến tàu, cũng không nhìn thấy bọn họ.

Bọn cận vệ nhận ra là xe Cung gia, cũng không để lộ.

"Phong Đức, bảo bọn họ dừng xe, đem chiếc xe này đậu ở vị trí cách bọn họ gần nhất." Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói.

"Được, Thời tiểu thư."

Phong Đức gật đầu.

Tài xế đem xe chậm rãi dừng ở ven đường cách chỗ đó một đoạn.

Từ góc độ này, tuy rằng xa, nhưng có thể nhìn thấy mặt bên Cung Âu .

Cung Âu mặc một bộ quần áo thể thao màu xám, tư thế ngồi tùy ý, lười biếng, chỉ là thay ra âu phục hằng ngày, hắn xem ra đặc biệt trẻ, đắm chìm bên trong trong ánh mặt trời, phảng phất chỉ có 20 tuổi.

Đường nét gò má của hắn tinh tế như được điêu khắc, anh tuấn bất phàm.

Bỗng dưng, Mona từ trên ghế dài bên kia đi tới chỗ Cung Âu, mái tóc dài màu vàng óng được buộc gọn gàng, cô mặc áo may-ô, quần đùi, lộ ra một đôi chân nhỏ dài, vóc người lồi lõm, gợi cảm, hứng thú, vô ý để lộ ra ngoài.

Vết thương trên đùi cô gần như khỏi hẳn, chỉ để lại một chút dấu vết màu đỏ, mấy ngày nữa, dấu đỏ cũng sẽ tiêu đi.

Mona cầm trên tay bữa sáng được đựng trong hộp giữ nhiệt đưa cho Cung Âu.

Cung Âu ngước mắt lạnh lùng nhìn cô một chút, sau đó nói câu gì đó, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong xe có chút xa, không nghe được.

Mona vẫn đứng trước mặt Cung Âu, sau đó lại nói gì đó.

Cung Âu ngồi ở trên ghế dài, mặt lạnh nhận lấy hộp giữ nhiệt, sau đó mở ra, bắt đầu ăn, bỏ từng muỗng từng muỗng vào trong miệng mình.

Dĩ nhiên ăn thật nhiều.

Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên, cô bình thường thấy Cung Âu ăn đồ người khác làm tựa như đòi mạng, ăn năm miếng coi như nổ tung.

Nhưng bây giờ, hắn vẫn ăn, không có ý tứ bỏ xuống.

Thấy Cung Âu ăn cơm, trên mặt Mona lộ ra một nụ cười, sau đó xoay người mặt hướng bến cảng, ở nơi đó một mình vận động.

Cùng với nói là vận động, không bằng nói là khiêu vũ.

Vóc người Mona lồi lõm, mỗi một động tác đón ánh mặt trời đều phảng phất như đang tập vũ đạo, đẹp đẽ, Mỹ Lệ, hấp dẫn ánh mắt.

Cô nhảy ngay phía trước Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe, chuyển mắt, chỉ thấy không ít bảo tiêu đều nhìn thẳng vào Mona, đều đã quên quan sát cảnh vật chung quanh.

Không thể phủ nhận, Mona giống như nữ nhân kim cương, chói mắt, mỹ lệ, có thể thu hút ánh mắt của nam nhân.

""

Thời Tiểu Niệm nhìn phía Cung Âu, hắn còn đang ăn cơm.

Tổng giám đốc N.E lại ăn bữa sáng trong hộp giữ nhiệt ở bến tầu.

Nhìn hồi lâu, Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe ra đi xuống, đi tới trước mặt Cung Âu.

Còn chưa đến, Cung Âu liền ngước mắt phát hiện ra cô, bên trong con ngươi đen xẹt qua một vệt kinh ngạc, trực tiếp ném hộp giữ nhiệt ra sau, đứng lên từ ghế dài, "Em ra viện sao không nói cho anh biết?"

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, lộ ra một nụ cười, "Em ra ngoài một chút, nghĩ đến các người có thể sẽ ở đây, nên em đến."

""

Lông mày Cung Âu nhíu lên, đưa tay kéo cô qua, đánh giá cô từ trên xuống dưới, "Ai cho phép em đột nhiên xuất hiện, lần sau ra ngoài nhất định phải báo cho anh."

"Tại sao?"

"Tại sao? Anh ở trên, em ở dưới, anh nói cái gì thì em làm cái đó, hiểu không?" Cung Âu ngông cuồng, tự đại nói, kéo cô ngồi xuống trên ghế dài, bên trong con ngươi đen có suy tư, ánh mắt càng ngày càng sâu, "Không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không có a."

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, hắn làm sao sẽ nghĩ như vậy

"Không có? Em đột nhiên đến đây nhất định là xảy ra vấn đề rồi, chuyện gì?" Cung Âu trừng mắt cô nói, ngồi xuống bên cạnh cô, một đôi con ngươi đen tựa như tia x quang không ngừng chăm chú nhìn cô.

"Thật không có a." Thời Tiểu Niệm nói, "Chỉ là em muốn gặp anh."

Nghe vậy, thần tình trên mặt anh tuấn của Cung Âu ngưng trệ, như là nghe không hiểu, âm thanh dương cao quãng tám, "Em nói cái gì"

Đây là lần đầu tiên cô bởi vì hắn mà tới gặp hắn.

Lần đầu tiên.

"Em nói em muốn gặp anh nên mới tới."

Thời Tiểu Niệm lặp lại một lần, vừa mới dứt lời, mặt đã bị Cung Âu nâng lên, Cung Âu thật sâu nhìn chằm chằm cô, một đôi con ngươi đen như được khảm quang, sáng rực lên, "Em lặp lại lần nữa"

Mona vẫn đứng ở bên cạnh, không nhìn nổi, cười hướng đi về phía trước, "Được rồi, Tiểu Niệm nói muốn anh, em đều nghe được, anh cũng không cần ném cơm đi."

Mặt Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu nắm như cái bánh bao, chuyển mắt nhìn về phía Mona.

Mona đến gần cô, nhìn cô cười ra tiếng, "Tiểu Niệm, cô thật sự rất đáng yêu, thế nào, thân thể có khỏe không?"

"Ừ, tốt vô cùng."

Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, ánh mắt rơi vào trên mặt Mona.

Nụ cười trên mặt Mona tự nhiên, hào phóng, thân mật, không một chút tạp chất, đối với cô rất thân thiết.

Thời Tiểu Niệm hoàn toàn không nhìn ra một dấu vết đáng hoài nghi ở trên mặt cô, tình huống vừa rồi, sẽ có một người nữ sinh ăn mặc gợi cảm như vậy khiêu vũ trước mắt một cái nam nhân thành niên, mà trong lòng không hề chột dạ sao?

Cung Âu ngồi ở chỗ đó nâng mặt Thời Tiểu Niệm, ép cô nhìn mình, hắn nhìn chằm chằm cô, "Được rồi, anh đưa em về bệnh viện, bên này lát nữa có thuyền vào cửa khẩu, không khí không tốt."

Đưa cô trở lại vội vã như vậy?

Tạm thời cô còn chưa muốn trở về.

"Em ra ngoài hóng gió một chút, sau đó hai người phải đi đâu?" Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ Cung Âu hỏi.

"Đi công ty, đi, anh trước đưa em trở lại"

Cung Âu kéo Thời Tiểu Niệm từ trên ghế dài đứng lên, dắt tay cô hướng về phía xe.

""

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là theo hắn rời đi.

Mới đến bến tàu một lát, Thời Tiểu Niệm đã bị Cung Âu mang về bệnh viện, Cung Âu vì thế chậm thời gian họp lại, Mona cũng theo bọn họ trở lại bệnh viện.

Đi trong hành lang bệnh viện, Thời Tiểu Niệm nhìn thấy cách đó không xa có một phòng rửa tay nữ, con mắt chuyển động, nói, "Cung Âu, em muốn vào phòng rửa tay."

"Ừ." Cung Âu gật đầu.

Thời Tiểu Niệm quay đầu lại nhìn về phía Mona vẫn đi theo phía sau bọn họ, "Na Na, cùng đi với tôi đi"

Mona nhìn về phía cô, nở một nụ cười lớn, "Được."

Hai người phụ nữ sóng vai đi vào phòng rửa tay, không hẹn mà cùng đi tới trước bồn rửa tay, nước ào ào chảy xuống, hai người rửa tay.

Trong phòng rửa tay yên tĩnh chỉ nghe được tiếng nước chảy.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu, nhìn nhằm chằm nước chảy trên hai tay mình, nhìn nước bắn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út, khẽ nói, "Na Na, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"

"Cô hỏi đi." Mona dễ dàng nói.

"Cô muốn câu dẫn Cung Âu sao?"

Cô đơn giản trực tiếp, không hề có một chút uyển chuyển.

Hỏi xong, Thời Tiểu Niệm chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn về gương lớn phía trước, từ trong gương nhìn về phía mặt Mona.

Mona đứng bên tay phải của cô, cúi người rửa tay, nghe vậy thân thể cứng đờ, không ngẩng mặt lên, hỏi, "Tại sao hỏi như vậy? Tiểu Niệm."

Thời Tiểu Niệm thấy không rõ lắm vẻ mặt của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status