Tổng tài ở trên tôi ở dưới

Chương 669: Một đôi mắt nhìn bọn họ rời đi

Editor: shinoki

“Chuyện này tôi còn phải về thương lượng với chồng, bây giờ nói...” Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía Phong Đức, cũng có chút không quyết định chắc chắn được, cô chưa từng gặp phải tình huống này.

“Trước hết để Bob tiếp tục ở đây đi! Tôi phái người qua đây chăm sóc riêng cho thằng bé.” Phong Đức cũng chỉ có thể nói như vậy.

“Vậy trước tiên cứ như vậy đi, chúng tôi có quyết định sẽ thông báo cho quý viện.”

Thời Tiểu Niệm đứng lên, lúc rời đi, cô đi ngang qua cánh cửa đóng chặt, trên cửa mở ra một cửa sổ thủy tinh nhỏ, cô từ bên ngoài nhìn vào trong, chỉ thấy thân ảnh nho nhỏ kia vẫn cuộn mình thành một đoàn.

Không biết động tác này cậu bé duy trì bao lâu.

Thời Tiểu Niệm hơi nhíu mày, hướng Phong Đức nói, “Cha nuôi, mời bác sĩ kiểm tra tìn hình của Bob, khoa tim mạch, khoa tâm thần đều mời.”

“Được.” Phong Đức gật đầu, thở dài một hơi, “Thật không nghĩ tới biết biến thành như vậy, viện mồ côi gọi cho ta nói Bob vẫn tốt, làm bài thi còn được full điểm.”

“Anh kia sao lại ở chỗ này?”

Cung Quỳ ngẩng đầu lên hỏi.

Thời Tiểu Niệm thấp mắt chống lại ánh mắt hồn nhiên của Cung Quỳ, ngừng một chút nói, “Mẹ anh ấy... Có việc đi xa nhà, cho nên không ai chăm sóc anh ấy, anh ấy phải ở lại đây.”

“Ba ba đâu?”

“Mẹ không biết.”

Thời Tiểu Niệm lắc đầu.

“Không có ba mẹ, cho nên anh ấy bị bắt nạt a.” Cung Quỳ thông minh nghĩ tới những thứ này, nhảy cà tưng, “Mom, con thấy anh ấy thật đáng thương ah, chúng ta mang ấy về nhà có được không, nhà chúng ta không khi dễ anh ấy.”

“Không được.”

Thời Tiểu Niệm còn chưa nói gì, Cung Diệu liền phủ quyết, lạnh lùng hướng em gái của mình nói, “Cậu ta sẽ cắn cổ em.”

Cung Quỳ sợ nắm cổ của mình, chớp hai con mắt, khờ dại nói, “Em không bắt nạt anh ấy, anh ấy sẽ không cắn em đâu, tiểu Quỳ là đứa bé ngoan, đứa bé ngoan được ông trời phù hộ.”

Đây là bà nội nói với cô bé.

“Con không cho phép cậu ta đến nhà.”

Cung Diệu thấy Cung Quỳ nói không nghe, trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc, hướng Thời Tiểu Niệm trình bày quan điểm của mình.

“Người anh kia rất đáng thương a.” Cung Quỳ phồng má, bất mãn nhìn Cung Diệu, “Holy, anh phải có lòng thương người.”

“Chờ đến lúc em bị cắn chết xem còn có thể thương cái gì?”

“Anh!”

Cung Quỳ nói không lại Cung Diệu, tức giận hai tay chống nạnh.

“Được rồi được rồi, các con ồn ào cái gì.” Thời Tiểu Niệm kéo bọn họ ra, không nghĩ tới hai đứa bé rùm beng, khuyên nhủ, “Chuyện này do Mom và Dad quyết định, các con chỉ có quyền đề nghị, không có quyền quyết định.”

“Được rồi.”

Cung Quỳ có chút không vui, bĩu môi nói, cựa tay Thời Tiểu Niệm ra, tự mình đi tới xe.

Cung Diệu thấy thế liền đi nhanh hơn cô bé, nghiêm mặt đi về phía trước, lướt qua bên người Cung Quỳ cũng không quay đầu lại.

Thời Tiểu Niệm vừa định đi tới khuyên nhủ, chỉ thấy Cung Quỳ liếc mắt Cung Diệu, chắc không nghĩ tới Cung Diệu cũng tức giận, sửng sốt một chút, ngay sau đó vội vàng xông lên bắt Cung Diệu lại, cười hì hì, cợt nhả nói, “Holy, anh giận à? Sao anh có thể tức giận?”

“Tôi là em trai.”

Cung Diệu lạnh lùng thốt, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh tanh.

Cô bé vẫn nói cậu là em trai, cô là chị gái.

“Không có không có, holy là anh trai, là anh trai của tiểu Quỳ.” Cung Quỳ vững vàng giữ tay cậu, cười nịnh nọt, “Nào, chúng ta tay trong tay cùng đi, chúng ta là cặp song sinh đáng yêu nhất.”

Cung Quỳ cầm tay Cung Diệu đi về phía trước, Cung Diệu tuy là vẻ mặt băng lãnh, nhưng vẫn theo cô bé đi về phía trước.

Thấy thế, Thời Tiểu Niệm giật mình, chuyển mắt cùng Phong Đức liếc nhau cũng không khỏi cười rộ lên, Phong Đức nói, “Tính cách hai đứa bé hoàn toàn khác nhau, bù đắp cho nhau.”

Là cố gắng bù đắp, Cung Diệu thương em gái, nhưng dù sao vẫn mặt lạnh; Cung Quỳ thích hồ nháo, lại có thể nửa phút khom lưng đi hống người, hoàn toàn không có bề ngoài của một đứa trẻ

“Đi thôi.”

Thời Tiểu Niệm cười đi về phía trước, bốn người rời khỏi viện mồ côi.

Xa xa trên một cái cửa sổ, một thân ảnh nho nhỏ siết lan can cửa sổ vọt lên đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn đầy vết thương chưa được xử lý, đôi mắt nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, nhìn nụ cười trên mặt bọn họ, cắn chặt hàm răng.

...

Thời gian trôi qua từng giờ, rất nhanh đã vào đêm.

Thời Tiểu Niệm chuẩn bị xong bữa cơm, cùng Mr Cung bưng đồ ăn lên bàn, đầu óc vẫn còn nghĩ đến chuyện của Bob.

Kỳ thực cô hơi nghiêng về ý kiến của Cung Diệu, nếu như trong nhà không có trẻ con, Bob đáng thương như thế, cô nguyện ý tự mình chăm sóc cậu.

Nhưng Cung Diệu và Cung Quỳ còn nhỏ, Bob lại có bạo lực khuynh hướng, vạn nhất mấy đứa trong lúc đó có chút khắc khẩu, cô không thể không suy nghĩ cho con mình; nhưng nếu như vẫn để ở viện mồ côi, hoặc là đổi một viện khác, Bob lại bị kỳ thị thì nên làm sao bây giờ?

Cô nghĩ, đột nhiên có cánh tay từ sau ôm chặt lấy cô.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc quay đầu, môi đã bị Cung Âu hôn, “Ngô.”

Cung Âu từ sau ôm cô, cúi đầu hôn cô thật sâu, không cần tốn nhiều sức mà mở môi cô ra, hôn thâm nhập, bá đạo mà cường thế.

Cường hôn qua đi, Cung Âu mới buông cô ra, môi mỏng dán vào tai của cô nói, “Anh nhớ đến chết rồi! Ngày mai vô luận thế nào em nhất định phải theo anh đến công ty!”

Không thấy cô buồn chết đi được.

Hô hấp của hắn có chút bất ổn, rất rõ ràng là một đường xông vào.

Thời Tiểu Niệm cười cười, cởi áo khoác ra cho anh, hỏi, “Có mệt a?”

“Nói mệt thì có ích lợi gì? Nói không mệt thì có ích lợi gì?” Cung Âu lập tức cảnh giác hỏi.

Thời Tiểu Niệm trầm mặc, đưa áo khoác cho Mr Cung, nói, “Không có ích lợi gì, chỉ là hàn huyên.”

“Em với anh thì có gì mà hàn huyên, sau này đừng hỏi vấn đề không có ích lợi.”

Cung Âu liếc liếc thức ăn trên bàn, đôi mắ đen nhánh nhất thời sáng lên, ngửi mùi cũng

biết là Thời Tiểu Niệm tự mình làm.

“Anh muốn ích lợi gì?”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Tỷ như anh nói mệt, em liền xoa bóp đấm lưng cho anh; tỷ như anh nói không mệt, em liền theo anh lên giường xử lí!” Cung Âu cầm đũa lên liền và cơm vào miệng, thưởng thức mỹ vị rất thỏa mãn.

Tốt đẹp đâu?

Trái phải đều là lợi ích a!?

Thời Tiểu Niệm đi tới, đoạt lấy đôi đũa trong tay hắn bỏ lên trên bàn, kéo hắn đến phòng vệ sinh, mở nước, ngoài miệng hỏi, “Vậy anh muốn chọn cái gì?”

“Đương nhiên là đều muốn!”

Cung Âu nhíu mày, cực kỳ tức giận.

“...”

Thời Tiểu Niệm không nói, xoay người đi gọi Cung Diệu, Cung Quỳ, Phong Đức ăn.

Một nhà năm người ngồi xuống trước bàn ăn, Cung Quỳ nhìn bàn ăn đầy mỹ vị liếm liếm môi, tay nhỏ bé cầm lấy chiếc đũa muốn gắp thức ăn, liền nghe thanh âm của Cung Âu lạnh lùng vang lên, “Phong Đức ông làm quản gia kiểu gì vậy, sao không chuẩn bị cơm cho tiểu Quỳ và Holy?”

“A?”

Phong Đức vội vã từ trước bàn ăn đứng lên, lăng lăng nhìn Cung Âu vài giây, riifu nhìn về phía đồ ăn đầy bàn.

Không phải đồ ăn đều ở đây sao? Đồ ăn còn chưa đủ nhiều?

Cung Quỳ chớp mắt vài cái, xuống ghế, chạy đến trước mặt Cung Âu, vẻ mặt khờ dại giơ tay nhỏ bé lên huơ huơ mấy cái trước mặt Cung Âu, “Dad, mắt Dad không thấy đường sao?”

Nhiều món ăn như vậy lại nói không chuẩn bị cơm.

“...”

Cung Âu đen mặt.

Phong Đức nhìn Cung Âu, lại nhìn Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên hiểu, liền vội vàng đứng lên nói, “Tôi đi chuẩn bị cơm cho tiểu Quỳ tiểu thư và Holy thiếu gia ngay đây.”

Thiếu chút nữa đã quên rồi, thức ăn Tiểu Niệm làm chỉ có thiếu gia có thể đụng, ngay cả Tiểu Niệm cũng không được đụng.

Nghe nói như thế, sắc mặt Cung Âu mới hơi dịu lại, Thời Tiểu Niệm vội hỏi, “Không cần, cha nuôi, một bàn ăn, ăn còn không hết, cha ngồi xuống đi.”

“Ai nói anh ăn không hết?”

Cung Âu mắt lạnh nghễ hướng Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm tới gần Cung Âu, nhỏ giọng nói, “Anh đừng như vậy, trẻ con ăn không hết nhiều như vậy, làm ba ba nên làm gương! Con không phải chỉ có một mình em, anh cũng có trách nhiệm chăm sóc!”

Đừng làm cho cô cảm giác mình chăm sóc ba đứa trẻ.

Chân mày Cung Âu bắt đầu vặn, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô một lát, không kiên trì nữa, đứng lên ôm lấy tiểu Quỳ, ôm lên ghế.

Tiếp đó, Cung Âu cầm lấy bát nhỏ của Cung Quỳ bắt đầu gắp thức ăn cho cô bé, mỗi một món gắp một tẹo.

Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng còn chưa quên bổn phận làm ba.

Cung Diệu ngồi ở chỗ kia nhìn Cung Âu, có chút bất ngờ, hắn tự mình giúp tiểu Quỳ gắp thức ăn.

“Oa, thật tốt, thật tốt.” Cung Quỳ vỗ tay nhỏ nói, lại chỉ chỉ cá trên bàn, “Dad con muốn ăn cá, ăn thật nhiều cá, gắp nhiều một chút, tiểu Quỳ thích ăn cá nhất.”

“Không được, ba cũng muốn ăn!” Cung Âu thốt ra.

Thời Tiểu Niệm trừng mắt liếc hắn một cái, Cung Âu hắng giọng một cái, đổi giọng trầm ổn, “Trẻ con dùng bữa phải cân đối dinh dưỡng, không thể kén ăn, không thể ăn ngốn ăn ngấu, buổi tối còn phải ăn ít.”

“Ah.”

Cung Quỳ yếu ớt đáp, đôi mắt to nhìn chằm chằm đĩa cá.

Sau khi gắp xong cho Cung Quỳ, Cung Âu bắt đầu gắp thức ăn cho Cung Diệu, cũng là mỗi món một ít, lấy ra một bát nhỏ, nói, “Bây giờ cân đối rồi, các con ăn trong bát.”

“...”

Cung Diệu nhìn Cung Âu, sau đó lặng lẽ ăn, cũng không nói gì.

Dối trá, rõ ràng mình muốn ăn.

Lấy xong đồ ăn cho hai đứa bé, Cung Âu hài lòng đứng thẳng người, chuyển mắt lạnh lùng nhìn về phía Phong Đức, Phong Đức rất thức thời cúi đầu, “thiếu gia, bụng tôi không thoải mái, mọi người ăn trước, tôi xin phép đi nấu canh loãng uống, sau đó đi nghỉ ngơi.”

“Đi xuống đi.”

Cung Âu hài lòng làm cho ông lui xuống.

“...”

Thời Tiểu Niệm che trán, cô thật là muốn úp cả đĩa cá lên trên đầu Cung Âu, chỉ có mấy món thôi, có cần tính toán như thế hay không, gắp cho con cũng gắp ít như vậy, chưa từng thấy ba ba nào giành ăn với con gái.

Ngay từ đầu hai đứa bé vẫn còn nghiêm túc ăn, về sau chính là ngồi ở chỗ kia trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Cung Âu.

Hắn kéo hết đồ ăn về phía mình, đĩa rất nhanh trống trơn, ngay cả bông cải xanh trang trí hắn cũng không tha.

Thời Tiểu Niệm sợ hai đứa bé có ấn tượng xấu với Cung Âu, chỉ có thể lần lượt đẩy từng đĩa ra xa một chút, lại bị Cung Âu kéo về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status