Tổng tài ở trên tôi ở dưới

Chương 676: Em hại ai cũng sẽ không đi hại anh

Editor: Yuhina

"…"

Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày lại, răng cắn chặt môi, đau đầu nói, "Kỳ thực em rất muốn nhớ lại mọi chuyện xảy ra đêm hôm đó, nhưng không biết tại sao, giống như em không có chút ấn tượng này cả, mà cái kẹp tóc này, em lại không nhớ đã làm rơi ở đâu hay là thế nào, em thật sự không thể nhớ được."

"Bây giờ tất cả hồi ức của em đều là ảo tưởng."

"Không phải, là thật." Thời Tiểu Niệm có chút lo lắng nói, giơ tay sờ sờ đầu, cô không phải đang ảo tưởng, thế nhưng những hình ảnh kia thật sự đã qua quá lâu rồi, nàng không nhớ rõ được.

Giống như trong ký ức xa xôi bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc, cô muốn nhìn rõ, nhưng làm thế nào cũng đều không thấy rõ.

"ok, coi như là làm mất đi, vậy thì như thế nào"

Cung Âu lạnh lùng hỏi.

"Không biết có khả năng này hay không, chính là lúc đó em làm mất cái kẹp tóc này, sau đó bị Đường Nghệ nhặt được, cô muốn đưa cho em, kết quả đi vào phòng anh trước, liền làm rớt ở đó." Thời Tiểu Niệm nói, có lẽ chỉ có lời giải thích này mới có thể thuyết phục được một chút đi.

Nghe vậy, con ngươi đen của Cung Âu sâu kín nhìn chằm chằm vào cô, "Ngược lại em cho rằng người lên giường với anh chính là Đường Nghệ"

Vào lúc ấy cô liều mạng muốn rũ sạch mình thì cũng thôi đi, bây giờ còn gấp gáp muốn rũ sạch mình như vậy, đây là cái ý tứ gì

"Em không phải ý đó."

Thời Tiểu Niệm nói.

"Cái đó thì có ý nghĩa gì, chơi vui sao, dùng một đống ký ức không chính xác vào năm đó của em để phủ nhận chuyện của anh cùng với em" Cung Âu cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, nhanh chân rời đi.

Lại tức rồi

Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng của hắn, lông mày nhíu lại, gọi hắn lại, "Cung Âu"

"Cái gì"

Cung Âu dừng lại, đứng trên cầu thang, không quay đầu lại, ngữ khí cũng không tốt, lạnh lùng nói.

Thời Tiểu Niệm đi xuống trước, đứng ở phía sau hắn, "Anh tức rồi"

"Anh không tức giận" Cung Âu cũng không quay đầu lại nói, ngữ khí, cuối cùng lại như là tự giễu cười lạnh một tiếng, "Nếu như em cảm thấy anh tức giận, vậy khẳng định là anh phát bệnh, không khống chế tốt được cảm xúc của mình"

Ngữ khí tự giận mình.

Thời Tiểu Niệm đưa tay ra chọt chọt vào lưng của hắn.

"Làm gì"

Cung Âu giận dỗi nói, nhưng không có rời đi.

"Cung Âu." Thời Tiểu Niệm đứng phía sau hắn, trầm mặc vài giây chậm rãi nói, "Em biết chuyện này là một khúc mắc của anh, nhưng nó cũng là khúc mắc của em."

"Mắc mớ gì đến em"

Bóng người của Cung Âu cứng ngắc trong chốc lát.

"Cũng bởi vì biến cố hoang tưởng trên chuyến tàu này bảy năm trước, anh chế tạo lời đồn, khiến cho ngay cả đại học em cũng không thể quang minh chánh đại tốt nghiệp như người khác vậy, sau đó lại bị anh nhốt ở Cung gia dùng đủ loại tra tấn, còn thiếu chút nữa là chết rồi." âm thanh của Thời Tiểu Niệm cực kỳ thấp, lúc nói tới một đoạn này trong mắt xẹt qua ý đau, "Đêm hôm đó hoàn toàn thay đổi cuộc đời của em, nhưng em biết từ đầu đến cuối em đều là người vô tội."

"…"

"Anh vừa nói, coi như là em bỏ thuốc anh cũng không có gì, nhưn em lại có chút không chịu được điều này." Thời Tiểu Niệm nói, "Anh nên hiểu rõ em, Cung Âu, em không làm được chuyện như vậy."

"…"

"Không phải em muốn đẩy anh vào với Đường Nghệ, em chỉ muốn nói cho anh biết, trước đây, em sẽ không làm ra loại chuyện hủy cuộc đời của mình như vậy, còn hiện tại, em hại ai cũng sẽ không đi hại anh. Anh hiểu chưa"

Thời Tiểu Niệm nói, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ trên lưng của hắn.

Nghe đến đó, Cung Âu xoay người nhìn về phía cô, sắc mặt đã không còn khó coi như vừa nãy nữa, hắn kéo cô vào trong lồng ngực, gương mặt tuấn bàng hôn lên môi của cô, ý tứ giữ hữu mười phần, tàn nhẫn mà hôn cô.

"…"

Thời Tiểu Niệm tùy ý để hắn hôn.

Một giây sau, Cung Âu đưa tay ôm lấy cô, tiếng nói từ tính, "Không nói, muốn biết chân tướng cũng không khó, chờ tìm được cái Đường gì kia thì chúng ta sẽ biết hết."

Đường Nghệ mới chính là chìa khóa mở ra cánh cửa câu đố này.

"Ừ."

Thời Tiểu Niệm gật gật đầu, đưa tay leo lên lưng của hắn.

"Anh biết em sẽ không hại anh, vĩnh viễn sẽ không." Cung Âu ôm cô nói, tiếng nói trầm thấp.

"Hết tức giận rồi"

Thời Tiểu Niệm mỉm cười hỏi.

"Em như vậy sẽ chọc cho anh tức giận, có lẽ anh sẽ sớm bị em làm cho tức chết mà"

"…"

Rốt cuộc là ai có thể làm cho ai tức giận.

"Đi, dẫn em đi đánh bài." Cung Âu kéo tay cô rời đi, Thời Tiểu Niệm ngơ ngác, "Em không biết."

"Anh sẽ không để em đánh với người khác, em chỉ cần đánh với anh thôi"

Cung Âu nói, nắm tay cô đi về phía trước, bảo người phục vụ mở một chiếu bạc riêng cho bọn họ, là chiếc bàn xoay màu xanh lá.

Người phục vụ đứng bên cạnh cô, đưa cho cô sấp thẻ đánh bạc.

"Để nhiều vào, còn một ít số lẻ thì đưa cho tôi."

Cung Âu nói một cách lạnh lùng, giơ giơ tay lên, mười phần hào khí.

"Làm cái gì a" Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng hỏi, Cung Âu thấp mâu nhìn cô một chút, "Phương thức dỗ phụ nữ hài lòng chính là mua mua mua, đang ở trên biển không có gì có thể để mua, vậy thì cho em tiền."

"A"

"Đến." Người đã bị Cung Âu đè ngồi ở trước chiếu bạc, Cung Âu đi tới ngồi xuống đối diện cô, khiêu một chân lên, "Em sẽ chơi cái gì"

"Cái gì em cũng sẽ không chơi."

Thời Tiểu Niệm nói, vừa dứt lời, người phục vụ đứng ở một bên hướng về phía Thời Tiểu Niệm nói, "Không bằng để tôi giới thiệu cho ngài một trò chơi đơn giản nhất."

"Đơn giản như thế nào"

Đánh bạc gì đó hẳn là vô cùng khó khăn đi.

"Rút một lá bài." Người phục vụ lấy một lá bài từ trong bộ bài đặt ở trên chiếu bạc, nói, "Đoán lá bài màu gì, đỏ hay đen, người đoán đúng thì sẽ thu được số thẻ đánh bài là bội số với số trên lá bài."

"…"

Quả nhiên là đơn giản, những ai không mù màu đều có thể chơi.

"Đến đây đi."

Cung Âu ngồi ở chỗ đó nói, hướng về phía Phong Đức đang đi về phía bên này, nói, "Ông đi đem toàn bộ tiền trong tủ bảo hiểm đổi thành thẻ đánh bạc."

"Anh cứ muốn thua em như vậy à" Thời Tiểu Niệm không hiểu mà nhìn hắn, "Anh muốn cho em tiền, còn không bằng trực tiếp cho."

Hà tất phải dùng phương thức như thế.

"Trong truyện tranh của em đã nói, một người phụ nữ tốt sẽ không tùy tiện nhận quà tặng của đàn ông, cần phải nhờ vào sự cố gắng của mình." Cung Âu cầm một cái thẻ đánh bạc đặt ở trong tay thưởng thức, tiếng vang lanh lảnh vang lên.

"Đừng nói là anh đều xem hết truyện tranh của em rồi nhá"

Thời Tiểu Niệm không khỏi hỏi.

"Còn không có, chỉ đọc mấy tờ mà thôi." Cung Âu ngồi ở đối diện cô.

"Nha."

Trách sao không phải, cô đã từng viết một câu nói như vậy ở trong truyện tranh, một người phụ nữ tốt sẽ không tùy tiện nhận quà tặng của đàn ông, cần phải nhờ vào sự cố gắng của mình.

Nhưng cô nhớ tới, trang tiếp theo còn có một câu: trừ phi cô chuẩn bị cùng hắn đi chung một đời, vậy thì cần phải cầm hết tiền của hắn, nếu không ai biết được tiền này sẽ chui vòa túi của con yêu tinh nào.

Sách, trước đây cô sáng tác truyện trạnh lại còn viết loại từ ngữ như thế này.

Thời Tiểu Niệm hồi tưởng lại mà cảm thấy thẹn thùng, đang muốn nói với Cung Âu không cần, Cung Âu đã búng tay ra hiệu cho người phục vụ nghe, "Bắt đầu."

"Vâng, Cung tiên sinh."

Người phục vụ cung kính mà cúi thấp đầu.

Xem ra đoán bài đã là việc không thể thay đổi, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, nói, "Vậy anh cũng không cần nhường em, chúng ta dùng bản lãnh của mình đi."

"Nếu vậy thì khác gì em tự dâng tiền lên cho anh."

Cung Âu nhíu mày.

"Không có chuyện gì, em có tiền, nhà mẹ đẻ lẫn nhà chồng đều cho em một đống tiền, ngày đó tài vụ kết toán cho em, con số này cũng nhiều đến nỗi em đếm còn không hết rồi." Thời Tiểu Niệm nói, ngẫm lại lại nói.

"Được, vậy em thích đánh cược kiểu gì"

Cung Âu hỏi.

Thời Tiểu Niệm lập tức chỉ về phía bộ bài trong tay người phục vụ, "Đoán màu sắc lá bài a."

"…" Cung Âu nhìn cô trầm mặc hai giây, "Chơi cái loại này thì có gì hay"

Đoán bài, so về vận khí thì hắn muốn bại bởi cô cũng khó.

Thời Tiểu Niệm một mực muốn chơi như vậy, "Vậy chơi cái này đi, những cái khác em cũng không rành lắm, đây là loại đơn giản nhất không cần tới kỹ thuật, anh cũng không thể nhường cho em."

Điều cần nhất trên chiếu bạc chính là công bằng.

Cung Âu thật sâu nhìn vào hai mắt của cô, gật đầu, "Theo em. Chia bài."

Người phục vụ đi lên phía trước, đảo đảo bộ bài đang cầm trong tay, đảo qua đảo lại, sau đó tùy ý lấy ra một lá bài đặt lên trên chiếu back, " Hiện tại hai vị có thể đưa ra số thẻ bài đánh cược."

Đưa ra thẻ đánh bạc

Thời Tiểu Niệm thấp mâu nhìn về phía một đống thẻ đánh bạc trong tay, sau đó đưa tay lấy ra một thẻ đánh bạc có chữ "500" bỏ lên trên bàn, nhưng mà Cung Âu lại phóng khoáng mà đẩy toàn bộ thẻ đánh bạc về phía trước, đẩy thẻ đánh bài về phía ‘khu vực để thẻ đánh bài cá cược’.

"Màu đỏ."

Cung Âu nói, con ngươi đen ác liệt mà nhìn lá bài kia.

"Vậy em liền đoán màu đen đi."

Thời Tiểu Niệm nói.

Người phục vụ lật bài, là quân 8 bích, liền cất giọng nói, "Tịch tiểu thư thu được số thẻ đánh bạc gấp 8 lần ở ‘khu vực để thẻ đánh bài cá cược’."

"Em thắng rồi."

Thời Tiểu Niệm khó có thể tin mà nhìn người phục vụ đang cầm về toàn bộ thẻ đánh bài cho cô, từng chồng lại từng chồng, thì ra đây chính là cảm giác thắng được tiền, cũng không tệ lắm.

"Tiếp tục."

Cung Âu nhìn dáng vẻ bất ngờ đến mờ mịt của cô mà ngoắc ngoắc môi, hắn đã thua tiểu gia hỏa này.

"Màu đen." Thời Tiểu Niệm nói.

"Màu đỏ." Cung Âu chọn cái còn lại.

"J Bích, Tịch tiểu thư thắng được số thẻ đánh bạc gấp 10 lần ở ‘khu vực để thẻ đánh bài cá cược’."

Toàn bộ thẻ đánh bạc được đẩy đến trước mặt Thời Tiểu Niệm.

"Màu đen." Thời Tiểu Niệm đã có một chấp niệm không tên đối với màu đen.

"Màu đỏ." sắc mặt của Cung Âu đã có chút khó coi, đôi mắt chăm chú nhìn lá bài kia, chờ mở bài.

"3 Bích, Tịch tiểu thư thắng được số thẻ đánh bạc gấp 3 lần ở ‘khu vực để thẻ đánh bài cá cược’."

Toàn bộ thẻ đánh bạc trong ‘khu vực để thẻ đánh bài cá cược’được đẩy vào trong tay Thời Tiểu Niệm, đây là lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm được nếm cảm giác toàn bộ thẻ đánh bạc bay vào trước mặt mình, đôi mắt cũng bắt đầu toả sáng.

Đôi mắt của Cung Âu thì lại bắt đầu tối tắm.

Liên tiếp mười ván tiếp theo, Thời Tiểu Niệm đã thắng được rất nhiều thẻ đánh bạc, trên gương mặt trắng nõn tất cả đều là nụ cười thỏa mãn, Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, lại không còn nụ cười sủng nịch như trước, môi hơi mở, đầu lưỡi vô thức liếm một vòng.

Sao vận may của hắn lại có thể kém như vậy

Hắn nhìn chằm chằm vào người phục vụ thu hồi bài, bắt đầu xáo bài, rút lá bài, đôi mắt của hắn không nháy phát nào chỉ nhìn chằm chằm vào đó, lỗ tai khẽ nhúc nhích, lắng nghe âm thanh.

Hắn nhìn rõ rồi.

Cung Âu ngồi ở chỗ đó nhắm mắt lại, đếm đi đếm lại từng lượt trong đầu, các động tác thu bài xáo bài, rút bài của người phục vụ lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn, nếu như không lầm, cái này nhất định mở…

"Màu đen"

Thời Tiểu Niệm kiên định lựa chọn màu đen, cũng cường hào hơn nhiều so với vừa nãy, đẩy một đống thẻ đánh bạc ra phía trước.

Các tân khách xung quanh nhìn thấy bên này là vợ chồng hai người chiếm một tấm chiếu bạc, rõ ràng đây là trò chơi trong gia đình, nhưng lại khiến cho khói lửa nổi lên bốn phía, đều đồng loạt thả bài trên tay xuống, vây lại xem hai người bọn họ đoán màu sắc lá bài.

Một người người nước ngoài đã có tuổi trong đó liên tục nhìn chằm chằm vào Thời Tiểu Niệm, trong mắt hơi nghi hoặc một chút.

Cung Âu ngồi ở đối diện Thời Tiểu Niệm, tà khí ngoắc ngoắc môi, "Thời Tiểu Niệm, em đã chọn màu đen mười mấy lần rồi, cái này 80% là ra màu đỏ, anh cho em cơ hội đổi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status