Tổng tài, phu nhân có thai rồi
Chương 180
Chương 180: May mắn có người làm nền (3)
Bà ta cười nhẹ: “Bên ngoài khách sạn có một
khu nghỉ ngơi, đi thôi.
Tôi đi theo bà ta đến đăng sau khách sạn, là
một khu nghỉ ngơi ngoài trời, bà ta tìm một vị trí
rôi ngồi xuống một cách tao nhã rồi nhìn tôi, ý bảo
tôi ngồi xuống nói chuyện.
Tôi ngôi xuống đối diện bà ta, nói với nhân
viên phục vụ ở đằng trước tôi muốn một ly nước,
bà ta thì muốn một ly cà phê, dặn dò không thêm
đường.
Tôi hạ mắt, chờ bà ta mở miệng.
Bà ta lại không vội vàng, đợi cà phê được đưa
lên, nhấp môi uống một ngụm rồi mới nói: “Hình
như cô Xuân Hinh chưa bao giờ uống cà phê thì
phải?"
Tôi gật đầu: “Vị đắng nên không thích cho lắm”
Bà ta cười nhẹ, uống một ngụm, có lẽ là vị rất
đắng khiến bà ta hơi nhíu mày: “Không thích đắng
cũng là một loại may mắn” Bà ta nhìn tôi, rôi khẽ
cười nói: “Nói thật, cô rất giống tôi hồi trẻ, nếu
không phải tôi là người tự mình tra DNA, tôi cũng
cảm thấy cô chính là con gái của tôi.
Tôi mỉm cười, cười đến hơi lạnh lẽo: “Có thể
trở thành con gái của Tổng Giám đốc Lâm Uyên
phải cân đến phúc mấy đời chứ, Thẩm Xuân Hinh
tôi ít phúc, không xứng đâu.
Nụ cười trên mặt bà ta phai đi, híp mắt một
cái rôi thở dài: “Ba mươi năm trước, tôi vừa tròn
hai mươi, từ nhỏ tôi đã biết xuất thân của mình
bình thường, nếu sau này muốn sống cuộc sống
mình muốn thì phải cố gắng hết sức, bản thân tôi
cũng chịu được cực khổ. Năm hai mươi ba tuổi,
tôi mới tốt nghiệp đại học, gặp được Đình Sinh và
được mọi người kính trọng, có lẽ có thể quen biết
ông ấy là chuyện may mắn nhất cuộc đời tôi. Ông
ấy kiêu ngạo, ưu nhã, ga lăng, gân như là người
tình trong mộng của mọi cô gái, rất may mắn, tôi
và ông ấy đã tán thưởng lẫn nhau rôi yêu thương nhau.
Tôi chỉ im lặng nhìn bà ta, cũng không có ý
xen vào, bà ta để nhân viên phục vụ thêm nước
cho bà ta rồi nói tiếp: “Năm hai mươi bốn tuổi, tôi
và ông ấy từng nghĩ về vô số cảnh của cuộc sống
tương lai của hai người, thậm chí tôi đã tưởng
tượng cuộc sống của tôi sau khi cưới ông ấy sẽ
tốt đẹp, đáng mong đợi, nhưng thực tế rất tàn
nhẫn, không có mấy đứa con của gia đình bình
thường có thể thản nhiên nhận sự ngưỡng mộ
của vạn người, chỉ có những đứa con sống trong
nhà cao cửa rộng, ngâm mình thời gian dài trong
giới thượng lưu mới có thể thôi. Ông ấy có sự
vượt trội bẩm sinh và sự ưu nhã toát ra từ bên
trong nên mới có thể tỏa sáng trong đám người đó.
Bà ta nhìn tôi, có phần khinh thường: “Rất ít
người có được sự quý phái toát từ bên trong, bởi
vì đây là thứ mà dòng máu mang đến”
Đánh giá: 8.2 /10 từ 130 lượt.