Tổng tài, phu nhân có thai rồi
Chương 238
Chương 238: Hợp tác với Phó Bảo Hân?
Bà ấy vuốt vuốt mái tóc của mình, lười biếng
nói: “Hay là chúng ta nói một chút xem hợp tác
thế nào đi, thực ra thì thành thật mà nói cô cũng
không thích Mạc Hạnh Nguyên. So ra thì cô muốn
trở thành bạn bè của cháu hơn là trở thành kẻ thù.”
Tôi mím môi, khẽ cười nhạt: “Bạn? Hay là thôi
đi, ánh mắt của tổng giám đốc Phó cao lắm, cháu
thật sự không thích hợp làm bạn với cô đâu.
Làm bạn với người vì lợi ích mà đánh đổi tất
cả, như vậy thật đáng sợi
Bà ấy nhíu mày nói: “Con người là như vậy
đấy, đợi đến khi cháu sống đến tuổi của cô thì có
thể nghĩ thông suốt hơn thôi”
Chưa tới mười năm nữa ư?
Tôi cười cười không nói nhiều, nhìn về phía bà
ấy rồi nói thẳng: “Chuyện của nhà họ Cố, cháu
nhúng tay vào không được. Cho dù là Thẩm
Quang nhận cháu là con gái nuôi nhưng cháu
cũng không thể nói gì cả, dù sao thì chuyện này là
chủ ý của ông Phát, nếu như toàn bộ nhà họ Cố
đều nói không có liên quan đến cô thì cháu cảm
thấy cô không cần phải căng thẳng như vậy. Chỉ
cần qua khoảng thời gian này thì cô vẫn có thể
tiếp tục trở vê Cố Nghĩa làm chủ tịch của cô rồi”
Bà ấy hơi híp mắt lại, sắc mặt tối sâm xuống:
“Cho nên cháu không tính sẽ hợp tác với cô đúng
không?”
Tôi nhún vai: “Cháu phải suy nghĩ đối phó với
Lâm Uyên, đương nhiên sẽ có dự tính của riêng
mình. Ý tốt của tổng giám đốc Phó, cháu xin nhận
lấy vậy.
Nói xong, tôi lập tức đi thẳng về phòng ngủ,
Phó Bảo Hân đi theo sau lưng tôi: “Thẩm Xuân
Hinh, cháu không cần phải từ chối cô nhanh như
vậy. Cô biết bây giờ cháu đã có dự tính riêng, vô
cùng khinh thường phân tài liệu vê Lâm Uyên
trong tay cô. Nhưng mà cháu có nghĩ đến nếu
như Mạc Hạnh Nguyên vẫn luôn chen chân vào
giữa cháu và Thắng Nam thì cuộc hôn nhân của
hai đứa sẽ trở nên như thế nào không?”
Tôi dừng bước, quay đầu lại nhìn bà ấy: “Cho
nên cô mới dùng Mạc Hạnh Nguyên để đến đây
quấy nhiễu cuộc hôn nhân của cháu à?”
Bà ấy mím môi, hơi không vui nói: “Cháu hoàn
toàn không cần phải trở thành kẻ thù của cô,
chuyện mà cô có thể giúp đỡ cháu không chỉ là
những thứ nhỏ nhặt này thôi đâu”
Tôi muốn bật cười, nhưng cố gắng kiêm chế
lại rồi nhìn bà ấy nói: “Tổng giám đốc Phó, giữa cô
và cháu chỉ có thể tôn tại loại quan hệ không can
thiệp vào chuyện của nhau mà thôi. Chuyện của
cô, cháu không giúp được, còn chuyện của cháu
thì cháu tin rằng mình có năng lực làm tốt. Vì thế,
hy vọng rằng sau này chúng ta đều sống yên ổn
với nhau một cách bình an vô sự.”
Trở lại phòng ngủ, tôi cảm thấy hơi khó chịu,
cảm giác đau bụng dân dân ập tới, đến khi vào
Bà ấy vuốt vuốt mái tóc của mình, lười biếng
nói: “Hay là chúng ta nói một chút xem hợp tác
thế nào đi, thực ra thì thành thật mà nói cô cũng
không thích Mạc Hạnh Nguyên. So ra thì cô muốn
trở thành bạn bè của cháu hơn là trở thành kẻ thù.”
Tôi mím môi, khẽ cười nhạt: “Bạn? Hay là thôi
đi, ánh mắt của tổng giám đốc Phó cao lắm, cháu
thật sự không thích hợp làm bạn với cô đâu.
Làm bạn với người vì lợi ích mà đánh đổi tất
cả, như vậy thật đáng sợi
Bà ấy nhíu mày nói: “Con người là như vậy
đấy, đợi đến khi cháu sống đến tuổi của cô thì có
thể nghĩ thông suốt hơn thôi”
Chưa tới mười năm nữa ư?
Tôi cười cười không nói nhiều, nhìn về phía bà
ấy rồi nói thẳng: “Chuyện của nhà họ Cố, cháu
nhúng tay vào không được. Cho dù là Thẩm
Quang nhận cháu là con gái nuôi nhưng cháu
cũng không thể nói gì cả, dù sao thì chuyện này là
chủ ý của ông Phát, nếu như toàn bộ nhà họ Cố
đều nói không có liên quan đến cô thì cháu cảm
thấy cô không cần phải căng thẳng như vậy. Chỉ
cần qua khoảng thời gian này thì cô vẫn có thể
tiếp tục trở vê Cố Nghĩa làm chủ tịch của cô rồi”
Bà ấy hơi híp mắt lại, sắc mặt tối sâm xuống:
“Cho nên cháu không tính sẽ hợp tác với cô đúng
không?”
Tôi nhún vai: “Cháu phải suy nghĩ đối phó với
Lâm Uyên, đương nhiên sẽ có dự tính của riêng
mình. Ý tốt của tổng giám đốc Phó, cháu xin nhận
lấy vậy.
Nói xong, tôi lập tức đi thẳng về phòng ngủ,
Phó Bảo Hân đi theo sau lưng tôi: “Thẩm Xuân
Hinh, cháu không cần phải từ chối cô nhanh như
vậy. Cô biết bây giờ cháu đã có dự tính riêng, vô
cùng khinh thường phân tài liệu vê Lâm Uyên
trong tay cô. Nhưng mà cháu có nghĩ đến nếu
như Mạc Hạnh Nguyên vẫn luôn chen chân vào
giữa cháu và Thắng Nam thì cuộc hôn nhân của
hai đứa sẽ trở nên như thế nào không?”
Tôi dừng bước, quay đầu lại nhìn bà ấy: “Cho
nên cô mới dùng Mạc Hạnh Nguyên để đến đây
quấy nhiễu cuộc hôn nhân của cháu à?”
Bà ấy mím môi, hơi không vui nói: “Cháu hoàn
toàn không cần phải trở thành kẻ thù của cô,
chuyện mà cô có thể giúp đỡ cháu không chỉ là
những thứ nhỏ nhặt này thôi đâu”
Tôi muốn bật cười, nhưng cố gắng kiêm chế
lại rồi nhìn bà ấy nói: “Tổng giám đốc Phó, giữa cô
và cháu chỉ có thể tôn tại loại quan hệ không can
thiệp vào chuyện của nhau mà thôi. Chuyện của
cô, cháu không giúp được, còn chuyện của cháu
thì cháu tin rằng mình có năng lực làm tốt. Vì thế,
hy vọng rằng sau này chúng ta đều sống yên ổn
với nhau một cách bình an vô sự.”
Trở lại phòng ngủ, tôi cảm thấy hơi khó chịu,
cảm giác đau bụng dân dân ập tới, đến khi vào
Đánh giá: 8.2 /10 từ 130 lượt.