Tổng tài, phu nhân có thai rồi
Chương 725
Chương 725: Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (2)
Mãi khi đến biệt thự, tôi vẫn chưa phát hiện ra
Phó Thắng Nam có gì đó khác thường, chỉ đến khi
tôi bước vào trong biệt thự chuẩn bị lên tâng tắm
rửa, anh mới ngôi trên ghế sofa u ám mở miệng:
“Có phải em chưa từng có ý định nói với anh,
cũng chưa từng cân nhắc cảm nhận của anh
đúng không?”
Tôi sửng sốt quay đầu nhìn anh, thấy đôi mắt
đen láy của anh nhìn tôi bất động, có chút oán
hận, tôi trái lại kinh ngạc mở miệng nói:
“Không, không phải, vừa rồi ở bệnh viện em
vốn định nói với cha mẹ trước, sau đó trở về lại
nói với anh.”
Anh nhìn tôi mở miệng:
“Vậy sao không thấy nói?”
Tôi thở dài, người đàn ông này thật là càng
ngày càng giống trẻ con, bất đắc dĩ nói: “Em định
tới Tân Châu một chuyến, chuyện cha nói lúc
sáng không phải em chưa từng nghĩ đến. Em biết
việc này mặc dù nghe qua không đáng tin cậy,
nhưng tiếp tục để Tuệ Minh chờ đợi ở bệnh viện
như vậy thì em lại lo, vì thế em muốn tự mình đến
thành phố Tân Châu xem sao, hỏi thăm xem nếu
có thể thật sự tìm thấy mẫu tủy phù hợp để cấy
ghép, chúng ta cũng không cần tiếp tục lo lắng
như thế này nữa”
Anh mím môi nhìn tôi, hơi hơi nhíu mày: “Em
dự định đi một mình?”
Tôi gật đầu, thấy ánh mắt anh có hơi u ám,
không nhịn được nói: “Anh có thể bỏ lại công việc
của tập đoàn Phó Thiên được không? Hay là có
quá nhiều việc không cách nào xử lý hết được?”
Anh nhíu mày, mở miệng nói: “Anh đi với eml”
Tôi vốn định từ chối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại
anh cũng sẽ không nghe lời tôi nói, tôi đành gật
đầu đồng ý, mở miệng nói: “Được rồi, vậy chúng ta
đi cùng nhau."
Tôi hơi buồn ngủ, không nhiều lời nữa chuẩn
bị lên tâng, đúng lúc anh cũng có cuộc gọi nên tôi
lên tâng tắm rửa.
Vốn định hẹn Hoàng Văn Tích ăn cơm trước
rôi mới đi thành phố, nhưng tôi không ngờ hôm
sau Phó Thắng Nam đã đặt xong vé máy bay,
sáng sớm đã gọi tôi dậy.
Mùa đông là lúc ngủ ngon nhất, tôi ngồi trên
giường một lúc lâu vẫn chưa tỉnh ngủ, chỉ nghe
thấy anh lẩm bẩm bên tai tôi những thứ cần mang
đi thành phổ. Tôi mơ mơ màng màng nghe, vừa
nghe vừa ngủ, đợi anh sắp xếp xong mọi thứ, thấy
tôi quá buồn ngủ, anh hết cách đành ghé sát vào
tai tôi nói: “Hay anh ôm em vào phòng tắm nhé?”
Tôi thật sự quá mệt nhọc, mở to mắt nhìn anh,
hơi ngẩn người nói: “Vào phòng tắm làm gì?”
Anh không nhịn được bật cười: “Trước khi ra
ngoài em không định tắm rửa à, cứ như vậy đầu
tóc rối bù ra ngoài?”
Tôi gật đầu, lơ mơ nói: “Ừm, phải tắm rửa” Tôi
ra khỏi giường, anh không kìm được nữa, bế tôi
đến phòng tắm, tôi còn ghé vào vai anh ngáp vài
cái.
Tôi buồn ngủ không chịu được nói: “Sao lại
đột nhiên vội vội vàng vàng đi vậy, em vốn định
vài ngày nữa mới đi. Em đã lỡ hẹn Hoàng Văn
Tích ăn cơm rồi, không ngờ anh lại đột nhiên kéo
em đi Tân Châu, em còn chưa kịp nói với cô ấy
một tiếng.”
Anh thấy tôi quá buồn ngủ, không còn cách
nào đành phải trực tiếp ra tay rửa mặt cho tôi, tôi
nhắm mắt lại hưởng thụ nước ấm, trái lại tỉnh táo
hơn một chút. Anh đặt tôi trên ngăn tủ, vừa lấy
kem đánh răng vừa mở miệng nói:
“Ăn cơm hôm nào cũng được, nếu đến thành
phố Tân Châu có thể tìm thấy mẫu tủy thích hợp,
tiến hành phẫu thuật càng sớm càng tốt chứ sao?”
Tôi gật đầu, đưa tay nhận lấy bàn chải đánh
Đánh giá: 8.2 /10 từ 130 lượt.