Tổng tài, phu nhân có thai rồi
Chương 727
Chương 727: Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (4)
Dù sao cũng ngồi xe bảy tám tiếng, cả người
mỏi nhừ, ê nhức. Lâm Quang Tuyến đưa cho
Vương Bảo Kỳ một phần bánh mì và nước, cùng
ngôi cạnh xe ăn, Vương Bảo Kỳ vừa ăn vừa nói:
“Trong thôn này có 27 nhà, có điều tương đối
nhiều miệng ăn, mỗi một nhà hầu như đều có bảy
tám đứa nhỏ,. Lát nữa tôi dẫn mấy người đi xem,
nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ mau chóng liên hệ
bác sĩ sau đó tiến hành phẫu thuật”
Tôi hơi khó hiểu, nhìn ông ta nhíu mày nói: “Có
thể tiến hành phẫu thuật nhanh như vậy sao? Mẫu
tủy và thận không dễ gặp vậy đâu”
Ông ta không để ý đến tôi, nhét mấy miếng
bánh mì vào bụng, sau đó uống một ngụm nước
lớn rồi nói:
“Đi thôi”
Cư dân đều sống ở lưng chừng núi, có lẽ là vì
gần đây trời mưa, trên con đường đất lầy lội bùn
và nước, việc di chuyển của chúng tôi đều trở nên
vô cùng khó khăn. Bùn đất dính đầy đế giày khiến
tôi không thể nhấc bước đi, ngay cả ống quần
cũng lấm tấm bùn đất. Có lẽ do Vương Bảo Kỳ đã
quen với việc này, quay đầu nhìn thấy động tác
của tôi và Lâm Quang Tuyến có chút lê mề, khó
chịu nói:
“Đừng giẫm linh tinh, tìm chỗ có tảng đá, chỗ
có người đã đi qua ấy”
Tôi gật đầu, ngẩng đầu nhìn mấy trăm mét
phía trước, sở dĩ không đi xe là vì căn bản không
thể lái xe vào con đường bùn đất này được.
Vương Bảo Kỳ nói nếu lái xe đi lên thì lúc xuống
không thể xuống được, nhất là khi trời mưa, ngay
cả xe bò cũng không đi được.
Tôi và Lâm Quang Tuyến đi theo ông ta một
lúc, mắt thấy trời bắt đầu tối, may mà điện thoại
còn pin, tôi mở ra vừa chiếu đèn vừa đi. Khó khăn
lắm mới đến nơi, đầu gối của tôi và Lâm Quang
Tuyến đều dính đây bùn, nước và bùn vào cả
trong giày, cực kỳ khó chịu. Vương Bảo Kỳ đứng
bên ngoài một nhà dân rồi hô lên:
“Bảo Quý, có nhà không?”
Trước cửa nhà này có xích một con chó mực,
nghe thấy tiếng người liên tục sủa, nhìn vừa hung
vừa dữ, may mà trên cổ con chó có buộc dây
thừng. Tôi đứng ở bên cạnh Lâm Quang Tuyến,
trong lòng đã bị cảnh tượng này khiến cho mờ
mịt từ lâu.
Căn nhà trước mắt làm bằng gạch đỏ ngói
đen, nhìn có hơi xiêu vẹo, tưởng chừng như có thể
đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Trước nhà có một
chỗ lát xi măng, một đống mỏ than đen được phủ
trên đó, phía trên được che tạm bởi một chiếc bạt
rách. Mỗi khi có gió thổi qua, tấm bạt bị than đá
nhuộm thành màu đen kia thỉnh thoảng lại bay lên
một góc tạo ra tiếng vang. Có lẽ là nghe thấy bên
ngoài có người gọi, một người đàn ông còng lưng
đi ra từ trong phòng, di chuyển cánh cửa gỗ cũ
xưa kia sang một bên, vươn đầu nhìn ra, để lộ ra
Đánh giá: 8.2 /10 từ 130 lượt.