Tổng tài, phu nhân có thai rồi
Chương 741
Chương 741: Liên quan đến Hoàng Văn Tích (8)
Cô nhi viện?
Mục Dĩ Thâm không chỉ tìm trẻ ở vùng sâu
vùng xa mà còn tìm ở cô nhi viện à?
Anh ta sẽ chọn những đứa trẻ bơ vơ, cơ cực
không nơi nương tựa để ra tay.
"Đó là cô nhi viện nào cô có biết không?" Đây
có thể cũng là một manh mối. Một đứa trẻ ở cô
nhi viện thì chắc chắn sẽ có hồ sơ ghi chép lại.
Anh ta không để tự ý đưa người đi được nên tóm
lại vẫn phải trải qua một vài thủ tục pháp lý.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận một lát thì cô ta khẽ
lắc đầu rôi nói: "Lê Yến Nhi không nói cho tôi biết
nhưng lúc cô ta tới nhà tôi thì cô ta nói rằng mình
đến từ cô nhi viện, nhưng lại không nói cụ thể là
cô nhi viện nào. Chuyện này tôi cũng không rõ
nữa.
"Cha cô có biết không?" Lẽ ra cha của Hoàng
Văn Tích phải liên hệ trực tiếp với Mục Dĩ Thâm.
Nếu ông ta có thể ra mặt sửa sai cho Mục Dĩ
Thâm thì tôi cũng không phải bận tâm nhiều
chuyện như vậy.
Hoàng Văn Tích lắc đầu: "Tôi cũng không biết
nữa.
Nhìn cô ta, tôi im lặng một lúc rồi hỏi: "Hoàng
Văn Tích, cô có hận Mục Dĩ Thâm không?”
Cô ta sững người rôi nhìn tôi bằng vẻ mặt khó
hiểu.
Tôi mở lời: "Kẻ xấu phải bị đem ra công lý, nếu
như chúng ta không làm thì không biết sẽ còn bao
nhiêu đứa trẻ vô tội bị anh ta làm hại nữa. Vậy nên
cô cũng muốn kẻ xấu phải bị trừng trị đúng
không?”
Sau khi nghe những lời tôi nói thì cô ta hơi
chần chừ rồi nhìn tôi mà hỏi: "Cô... Cô muốn làm
gì?"
Tôi hiểu, có những lời tôi không nên nói ra,
cũng không nên nghĩ như vậy, nhưng dĩ nhiên làm
chuyện xấu thì phải bị trừng phạt. Tôi nhìn cô ta
rồi nói: "Cô có thể dẫn tôi đi gặp cha cô không?
Ông ấy là nhân chứng tốt nhất.
Sắc mặt cô ta tái mét lại, tâm trạng có hơi
kích động: "Không được, nếu như cha tôi khai thật
với cảnh sát thì cả đời này ông ấy cũng không thể
ra khỏi nhà giam được. Tôi không làm được, cô
cũng thế thôi!"
Nhìn đôi mắt đỏ ửng của cô ta, tôi mím chặt
môi: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô,
nhưng Hoàng Văn Tích này, chắc là trong lòng cô
cũng thấy rõ ràng hơn tôi rằng trong chuyện này
thì cha cô hoàn toàn sai rồi. Mà con người thì phải
chịu trách nhiệm cho sai lâm của mình chứ. Nếu
cha cô còn không nói thì không biết là Mục Dĩ
Thâm sẽ còn giết hại bao nhiêu đứa trẻ nữa. Cô
nỡ lòng nhìn đứa trẻ tiếp theo sẽ có kết cục như
Lê Yến Nhi ư?"
"Cô đi đi, tôi không nghe đâu. Thẩm Xuân
Hinh, cô ích kỷ lắm, cô chỉ biết nghĩ cho bản thân
mình thôi. Người đó là cha tôi, là cha tôi đó, sao
tôi có thể giương mắt nhìn ông ấy ngồi tù cả đời
được. Cô mau đi đi, tôi không đồng ý với cô
chuyện này được đâu."
Tâm trạng của cô ta cực kỳ kích động, cô ta
đẩy tôi ra khỏi phòng bệnh, sau đó khóa trái cửa,
không cho tôi cơ hội nói chuyện nữa.
Ta hiểu, là ai thì cũng không thể đối mặt với
những chuyện như thế này được. Cô ta nói đúng,
người đó là cha cô ta, là do tôi vội vàng quá. Là ai
thì cũng không thể chấp nhận chuyện này được,
huống hồ cô ta chỉ còn một người thân duy nhất
là cha mình.
Tôi tới phòng bệnh của Tuệ Minh nhưng lại
không thấy con bé đâu. Tôi giật mình kéo Lâm
Uyên rồi hỏi: "Mẹ, Tuệ Minh đâu rồi ạ? Bệnh của
con bé lại trở nên nghiêm trọng rồi à?"
Lâm Uyên giơ tay lên đè hai vai tôi lại, ra hiệu
cho tôi bình tĩnh lại rôi mở lời: “Đừng lo lăng, con
bé không sao cả, chỉ là với tình hình bây giờ thì
Đánh giá: 8.2 /10 từ 130 lượt.