Tổng tài, phu nhân có thai rồi
Chương 743
Chương 743: Liên quan đến Hoàng Văn Tích (10)
Tôi nhíu mày, nói không ra là cảm giác gì,
nhưng tóm lại cũng chẳng tốt lắm, không nhiều lời
nữa, nhìn cô bé tôi nghĩ rằng cô bé hẳn là không
có cái gì để ăn, nên để Lâm Quang Tuyến đi vào
trong xe lấy đồ có thể ăn được ra, lại tìm một cái
áo khoác lông vũ từ trong số quần áo mang theo
cho cô bé mặc, cô bé vui vẻ một hồi rôi yên lặng
cởi ra gấp lại.
Tôi thấy hơi khó hiểu, hỏi cô bé, “Sao cháu lại
không mặc áo? Trời lạnh như vậy, sẽ lạnh cóng
mất”
Đứa bé run bần bật lắc đầu, mở miệng nói,
“Phải đợi đến tết mới mặc ạ, có quân áo mới
xuyên nói, năm nay sẽ không để người khác chê
cười.”
Lâm Quang Tuyến đứng dậy, lấy áo mặc vào
cho cô bé, hơi nghiêm túc nói, “Cô chủ cho cháu
quần áo để mặc thì cháu cứ mặc đi, đến tết còn
có nữa.”
Đứa bé nghe vẫn còn có lại càng vui vẻ hơn,
ngược lại tự mình mặc vào, rất yêu quý.
Đợi khoảng nửa tiếng, chúng tôi mới nghe
thấy âm thanh truyền từ bên ngoài vào, là đám
Vương Bảo Quý đi làm ruộng trở về, thấy vậy, chị
Tư của Tiểu Yêu vội vội vàng vàng bắt đầu nhóm
lửa chuẩn bị nấu ăn, còn Khả Hân giúp cô bé lấy
củi nhóm lửa.
Tôi với Lâm Quang Tuyến cùng đi ra cửa, nhìn
thấy chúng tôi, Vương Bảo Quý hơi sửng sốt, sau
đó trên mặt xuất hiện nụ cười pha chút thấp thỏm,
nhìn tôi, anh ta nói một cách thận trọng, “Cô
Thẩm, sao các người lại đến đây? Hay là Khả Hân
đã gây ra chuyện gì rồi? Cô đừng có gấp, có
chuyện gì thì chúng ta nói chuyện là được rôi!”
Tôi nhíu mày, không muốn nghe anh ta nói
nữa, dường như ở trong mắt người làm cha mẹ,
đứa trẻ luôn không có lúc làm đúng, tôi nhìn anh
ta nói, “Khả Hân không gây chuyện gì hết, anh
đừng nghĩ nhiều, hôm nay chúng tôi đến đây là vì
có chuyện muốn nói với các anh”
Vợ của Vương Bảo Quý vừa nghe chúng tôi
nói chuyện, vừa đem cỏ khô và củ cải trắng trên
cái xe bò cao ngất dọn xuống xe, mấy đứa nhỏ
bên cạnh ả ta cũng là yên lặng làm việc cùng ả.
Nghe thấy tôi nói không có chuyện gì lớn, ả ta
thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ sắc trời cũng đã tối nên tôi cũng không
vội nói chuyện với Vương Bảo Quý mà đợi đến
ngày hôm sau.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm tinh mơ, vợ Vương Bảo Quý đã
thức dậy, ả ta hình như đã chuẩn bị một cái giỏ
lớn mang theo đám trê rời khỏi nhà, nói rằng đi lấy
củ cải ở ruộng cách đây không xa.
Vương Bảo Quý biết tôi có việc nên cũng sớm
rời giường, tôi trực tiếp nói, “Là thế này, tôi biết các
anh còn chưa cho Khả Hân vào hộ khẩu, tôi muốn
đưa tiền để các anh cho Khả Hân vào hộ khẩu,
Khả Hân có hộ khẩu của mình, sau này cho dù là
với đứa trẻ hay với các anh thì đều có lợi mà vô
hại”
Anh ta sửng sốt một chút, nhìn tôi nói, “Các
người vì sao muốn cho Khả Hân vào hộ khẩu? Có
phải tính toán về sau dùng việc này để uy hiếp tôi
à? Cô đừng có lừa tôi, trước kia nhưng đứa bé ở
trong thôn bị đưa đi đều không có hộ khẩu, người
ta không phải đều đưa tiền à, tôi cũng nghe nói
rồi, nếu có hộ khẩu, các người bắt tôi kí vào hợp
đồng quyên tặng gì đấy, đến lúc đó một xu tôi
cũng không lấy được, còn phải mất con của tôi
cho các người, việc này ông đây cũng không phải
kẻ ngốc!”
Tôi đỡ trán, chỉ số thông minh của người này
với người bình thường đúng là quá chênh lệch, tôi
nhấp môi, nghiêm túc nói, “Anh cứ yên tâm, số
tiên mà tôi nên đưa cho anh thì một xu cũng
không thiếu tiền, tôi muốn cho Khả Hân có hộ
khẩu cũng là suy xét cho tương lai của cô bé, dù
Đánh giá: 8.2 /10 từ 130 lượt.