Trạch thiên ký

Quyển 2 - Chương 105: Có người cưỡi diều tới


Lương Vương Tôn là vị tân khách đầu tiên của cuộc thịnh yến này, lấy thân phận, thực lực cùng địa vị của hắn ở trên giang hồ, triều đình, cùng tu hành giới, hắn tuyệt đối có tư cách để làm chủ tân, cho nên Trần Trường Sinh muốn giết hắn, cho dù biết mình kém xa khó lòng địch lại, cũng muốn giết hắn, như thế mới có thể làm cho cả tòa Tầm Dương thành kinh sợ, cộng thêm địa vị của hắn trong Quốc Giáo, mới có thể làm cho người ta không dám tiếp tục động thủ với Tô Ly. Đây chính là tính toán của Trần Trường Sinh, chỉ có giết người mới có thể cứu người, chỉ có không cần đạo lý mới có thể nói ra đạo lý.

Ngoài khách sạn đường phố hoàn toàn yên tĩnh, cảnh xuân rực rỡ phủ lên mặt đường đầy bụi bậm.

Cùng với tiếng vỡ vụn, Trần Trường Sinh lao qua cửa sổ mà ra, mang theo đá sỏi và vụn gỗ, trong nháy mắt đi tới trên đường.

Đại liễn của Lương Vương phủ cao bằng một tòa lâu hai tầng, ở trước khách sạn, hắn phá cửa sổ lao tới, chính là đi tới liễn .

Chân của hắn còn chưa chạm vào trên liễn, đoản kiếm đã rời vỏ mà ra, đâm thẳng mi tâm của Lương Vương Tôn.

Một kiếm này lặng yên không tiếng động, không có bất kỳ uy thế nào đáng nói, cũng cảm thụ không thấy chân nguyên ba động, tựa như chẳng qua là thêm một đạo ánh sáng tầm thường cho cảnh xuân rực rỡ, nhưng lại làm cho rất nhiều người rung động. Ngay cả Lương Vương Tôn vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Kiếm ý trong một kiếm này của Trần Trường Sinh đã tinh khiết chí cực, cường đại chí cực, phảng phất đã vượt qua tồn tại của kiếm thế. Mọi người trên đường phố thấy một kiếm này, vô luận là tu hành cường giả dám đến giết Tô Ly, hay là Tầm Dương thành giáo điện giáo sĩ, hay là Lương Vương phủ tử sĩ cùng tỳ nữ không hiểu tu hành cùng kiếm đạo, cũng cảm thấy hai mắt của mình có chút đau xót.

Chút đau xót này đến từ kiếm ý của Trần Trường Sinh, kiếm ý vô cùng sắc bén mà có chứa tiên thiên uy áp ——đoản kiếm của hắn bây giờ là một đời Long Ngâm kiếm mới, một kiếm này của hắn, tựa như long rời thương hải, ánh sáng rực rỡ, sáng ngời nhìn như tầm thường, kì thực cực kỳ giống một vầng mặt trời, đâm vào trong mắt mọi người.

Mọi người khiếp sợ, thế mới biết cảnh giới kiếm đạo của Trần Trường Sinh đã tu hành đến trình độ như vậy. Chỉ có Tiết Hà cùng Lương Hồng Trang đã giao thủ với Trần Trường Sinh đã sớm chuẩn bị tâm tư, không có phản ứng gì.

Trần Trường Sinh hiện tại mặc dù đã rất nổi danh, được rất nhiều người coi là đã nằm trong hàng ngũ các thiếu niên thiên phú lớn nhất xếp hạng chỉ dưới Thu Sơn Quân cùng Từ Hữu Dung trong người tu hành thế hệ trẻ, nhưng dù sao không có bao nhiêu người tận mắt chứng kiến cảnh giới của hắn, nhất là ở phương bắc Tầm Dương thành, người tu hành nơi này chỉ biết tất nhiên là hắn bất phàm, lại không ngờ rằng hắn còn nhỏ tuổi đã tu hành đến đỉnh phong Thông U cảnh, đáng sợ hơn chính là thành tựu ở trên kiếm đạo tinh thâm như thế. Ở trong thời gian rất ngắn, rất nhiều người bao gồm cả Tầm Dương Thành chủ giáo Hoa Giới Phu ở bên trong, cũng nhịn không được sinh ra một cái ý nghĩ bình thời căn bản không thể nào có—— chẳng lẽ kiếm của Trần Trường Sinh thật sự có thể có uy hiếp được Lương Vương Tôn?

Ngồi ở trên liễn trực diện kiếm phong, Lương Vương Tôn so với mọi người trên đường phố cảm giác kiếm ý của Trần Trường Sinh chân thiết hơn, song khiến người ta không giải thích được chính là, hắn cuối cùng không có bất kỳ động tác.

Hắn lẳng lặng nhìn kiếm của Trần Trường Sinh, ánh mắt bình tĩnh mà hờ hững, tự có một đạo cảm giác cao quý không thể xâm phạm, tay phải đang nắm kim cương xử bỗng nhiên tỏa sáng quang minh, trong nháy mắt đem sáng ngời trên thân kiếm của Trần Trường Sinh cắn nuốt không còn. Đây chính là tinh vực gần như hoàn mỹ sao? Thời điểm Trần Trường Sinh nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác được có cái gì không đúng, bởi vì...

Kiếm của hắn vô cùng dễ dàng đâm vào phiến quang minh này.

Nhân kiếm hợp nhất. Khi đoản kiếm đâm vào trong phiến quang minh này, hắn cũng tiến vào phiến quang minh.

Hai chân của hắn cuối cùng đã chạm vào đại liễn của Lương Vương phủ, dẫm lên thực địa. Nhưng kiếm của hắn không thể đâm vào mi tâm của Lương Vương Tôn, mà dừng tại trước mi tâm

Lương Vương Tôn tay trái vẫn buông lỏng bên người, không biết khi nào giơ lên, ngăn trước đoản kiếm của Trần Trường Sinh.

Hắn chỉ dùng hai ngón tay, đã kẹp chặt một kiếm này.

Hai ngón tay nhìn có chút mềm mại, thậm chí tựa như tay con gái, trên thực tế giống như hai ngọn núi.

Trần Trường Sinh kiếm cho dù là long thực sự, cũng bị hai ngọn núi này kẹp chặt, không cách nào đi tới.

Ở trước lúc phá cửa sổ xuất kiếm, Trần Trường Sinh đã thôi diễn tính toán rất nhiều về cuộc chiến này, cũng đặt vấn đề như thế nào tìm ra nhược điểm hoặc là nói phương diện thiếu sót trong tinh vực của Lương Vương Tôn, hắn hoàn toàn không ngờ tới, Lương Vương Tôn căn bản không thi triển ra tinh vực, chỉ dùng hai ngón tay đã chế trụ một kiếm của mình, đây chính là tự tin cùng uy nghiêm của cường giả Tiêu Dao bảng hay sao?

Nhìn ánh mắt uy nghiêm của Lương Vương Tôn, Trần Trường Sinh đột nhiên cảm giác được thân thể có chút hàn lãnh ——thực lực tu vi người này quá mức sâu không lường được, so với hắn cường đại quá nhiều —— nhưng lạnh lẽo trong thân thể của hắn cũng không phải tới từ chênh lệch thực lực như vậy, bởi vì hắn còn ẩn giấu thủ đoạn, một kiếm chân chính còn chưa đâm ra , mà là đến từ loại cảm giác mơ hồ nào đó.

Lương Vương Tôn không triển khai tinh vực, cùng tự tin không liên quan, cùng khinh miệt không liên quan, hẳn cũng không phải là muốn sỉ nhục hắn, bởi vì những chuyện như thế không phù hợp thân phận khí độ của hắn, cũng không phải cường giả chân chính sẽ phạm sai lầm, như vậy đến tột cùng hắn muốn làm gì? Quả không sai, ở sau một khắc, khi Trần Trường Sinh không còn kịp thi triển một kiếm chân chính kia, Lương Vương Tôn động.

Hắn thần thức khẽ động, trên hắc liên hoa liễn có tinh thần bay múa, một đạo khí tức ngăn cách thành hai thế giới.

Lương Vương Tôn triển khai tinh vực của mình. Lúc này, Trần Trường Sinh ở trước người của hắn, cho nên cũng tiến vào tinh vực của hắn, hoặc là nói, bị vây trong tinh vực của hắn. Đối với cường giả Tụ Tinh cảnh mà nói, tác dụng tối trọng yếu của tinh vực, là bảo vệ mình không bị công kích từ bên ngoài, Lương Vương Tôn làm như vậy có dụng ý gì? Trần Trường Sinh biết hành động của đối phương tất có thâm ý, chỉ là thoáng chốc nghĩ mãi mà không rõ, nhưng kiếm tâm bất loạn, kiếm ý trầm ổn như trước, chân phải bước về phía trước một bước, chân nguyên trong thân thể trong nháy mắt mãnh liệt bốc cháy lên.

Lương Vương Tôn đôi mắt trở nên càng thêm sáng ngời, càng thêm nghiêm túc, cũng càng thêm thật tình. Rất rõ ràng, hắn cảm giác được chân nguyên của Trần Trường Sinh tăng vọt, cũng đã nhận ra nguy hiểm. Lương Vương Tôn biết một lát sau, một kiếm chân chính của Trần Trường Sinh sẽ tới, hắn lúc này cũng không biết, một kiếm kia ít nhất có mấy ngàn kiếm, hắn chỉ biết là, đồng dạng là một lát sau, Tô Ly sẽ chết.

Cũng chỉ cần chốc lát thời gian, nhưng Trần Trường Sinh chưa chắc có thể gây tổn thương được đến Lương Vương Tôn, nhưng Lương Vương Tôn cũng rất khẳng định Tô Ly sẽ chết.

Cho nên sau đó Trần Trường Sinh đã hiểu được chính mình không có cơ hội đợi chờ chốc lát thời gian kết thúc.

Bởi vì ở thời điểm bắt đầu của chốc lát thời gian này, có một phiến bông tuyết rơi vào trên liễn của Lương Vương phủ.

Vô số phiến bông tuyết, rơi vào trên đường phố bốn phía khách sạn.

Tầm Dương thành trong tiết thâm xuân, bỗng nhiên có một trận tuyết.

Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của Lương Vương Tôn, ở bên trong thấy được rất nhiều tâm tình, nhưng không nhìn thấy sát ý, cho nên hắn đã hiểu, Lương Vương Tôn từ đầu tới cuối cũng chưa từng muốn giết hắn. Đúng vậy, cho dù là nhân vật như Lương Vương Tôn, dưới tình huống không phải vạn bất đắc dĩ, cũng không muốn giết chết Quốc Giáo học viện thiếu niên thâm thụ Giáo Hoàng đại nhân cùng Mai Lý Sa chủ giáo tín nhiệm thậm chí là sủng ái.

Hắn mạo hiểm triển khai tinh vực, đem Trần Trường Sinh giữ lại trên liễn, chẳng qua là không muốn hắn xuất thủ.

Cuộc chiến đấu này, cũng không phải là phát sinh giữa hai người bọn họ.

Chân chính động thủ giết Tô Ly là do người khác.

Người kia là ai? Trận thịnh yến này, tân khách cuối cùng trình diện là ai?

Cảnh xuân đã bị gió tuyết bao trùm.

Trong tuyết không, bỗng nhiên một người rơi xuống.

Đây là một quái nhân, trên mặt mơ hồ có một tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng khoét ra hai cái động, lộ ra hai con mắt, địa phương còn lại, thì dùng đường nét đơn giản vẽ mũi cùng miệng.

Quái nhân kia đôi mắt vô tình vô thần vô yêu, lạnh lùng lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng điên cuồng.

Quái nhân kia ở bên hông buộc một sợi dây, một đầu khác ở trong bầu trời, thắt ở trên một con diều giấy vô cùng khổng lồ.

Diều giấy đang không ngừng rải giấy vụn xuống dưới.

Nơi đó nào có phong tuyết.

Bông tuyết bay múa trong Tầm Dương thành, thì ra đều là giấy.

Quái nhân kia cảnh giới tu vi mạnh đáng sợ, cách mặt đất cự ly còn có vài chục trượng, một thân khí tức bá đạo mà điên cuồng đã đi tới trong đường phố, người tu hành cảnh giới tu vi hơi yếu nhắm mắt đối kháng, những người bình thường càng trực tiếp ngất đi.

Khách sạn trên đỉnh là mái ngói cũ, trong lúc thoáng qua bị chèn ép thành đá sỏi. Trầm muộn thanh âm, mái khách sạn toàn bộ sụp xuống, vách tường đều gãy, lộ ra cảnh tượng bên trong.

Trong bụi mù cùng tuyết bay , mọi người mơ hồ có thể thấy đầy đất gỗ vụn cùng đồ dùng.

Ở trong đống đổ nát, có một cái ghế.

Một trung niên nam nhân ngồi trong ghế, cầm trong tay Hoàng Chỉ tán cũ kỹ.

Đường phố chợt tĩnh mịch.

Đây là rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy chân diện mục của Tô Ly.

Từ trong bầu trời rơi xuống người kia, một thương đâm về thân thể Tô Ly.

Thiết thương đột nhiên lao ra, tuyết đột nhiên tán, sấm sét đại động

Khách sạn đám người cất tiếng kinh hô.

"Tiếu Trương "

"Họa Giáp Tiếu Trương "

Có người cưỡi diều đi tới Tầm Dương thành để giết người.

Hắn tung ra giấy làm bông tuyết, tiễn đưa người hắn muốn giết.

Bởi vì hắn cho rằng nếu mình tới, người này tất nhiên sẽ chết.

Cho dù người này là Tô Ly.

Chuyện điên cuồng như vậy, trừ người điên đứng thứ hai trên Tiêu Dao bảng, còn có ai có thể làm ra được?

Xuất hiện kiêu ngạo đến thế, trừ Họa Giáp Tiếu Trương còn có thể là người phương nào?

Thiết thương vừa ra, Tầm Dương thành động

Đây là một thương cực khoa trương của Tiếu Trương, cho dù là Tô Ly không bị thương, cảnh giới nhất thịnh, nói vậy cũng phải chăm chỉ ứng phó, hiện tại hắn trọng thương chưa lành, như thế nào có thể đón đữ một thương này?

Lúc này, Trần Trường Sinh bị Lương Vương Tôn vây trên đại liễn, ai tới cản một thương này cho hắn?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status