Trạch thiên ký

Quyển 6 - Chương 165: Kiếm rơi trời đổ tuyết


Hoàng thành được xây dựa vào núi, địa thế cực dốc, Quan Cảnh đài ở chỗ cao nhất, cách phiến quảng trường trước hoàng thành rất xa, Kình Lạc đài vỡ ra một cự thạch theo thế núi lăn xuống, thanh thế kinh người, trên đường nghiền nát không biết bao nhiêu tường đá núi giả, nhưng cách thời khắc nện vào mặt đất còn có một đoạn thời gian.

Nghe ầm ầm như tiếng sấm, rất nhiều dân chúng ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, liều mạng chạy ra xa, chẳng qua khắp nơi đều là người với người, muốn kịp thời lui đến chỗ an toàn không phải chuyện dễ dàng như vậy, tiếng thét chói tai cùng tiếng quát mắng còn có tiếng khóc lóc, để cho không khí trở nên vô cùng hỗn loạn.

Tiếng Kình Lạc đài băng liệt cùng với tiếng la khóc sau đó vang lên, cũng đã truyền đến trên Quan Cảnh đài.

Rất nhiều đại thần cùng yêu tướng khiếp sợ thân thể cứng ngắc, căn bản không kịp phản ứng, cũng không có năng lực giải quyết thảm kịch sắp diễn ra.

Cường giả có thể kịp phản ứng, hơn nữa có năng lực cứu đám dân chúng kia, căn bản đều không phản ứng.

Bọn họ vẫn đang quan sát hàn vân, nhìn chăm chú vào kiếm quang thỉnh thoảng lóe sáng, chuyên chú tới cực điểm.

Kình Lạc đài sụp đổ cự thạch nhiều nhất sẽ làm trước hoàng thành chết mấy trăm dân chúng, đối với các đại nhân vật này mà nói, căn bản không tính là chuyện lớn gì.

Thắng bại của cuộc chiến này mới thật sự là chuyện lớn, bởi vì ... nó sẽ quyết định sống chết của mấy trăm vạn sinh mệnh.

Bỗng nhiên, kiếm ngân mát lạnh biến mất, có gió từ bốn phía gào thét ập tới, đem hàn vân xua tan bớt mấy phần.

Bầy kiếm từ trong mây bay trở về bốn phía Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc, khẽ chấn động, phát ra tiếng vù vù.

Ai thắng?

Trần Trường Sinh sắc mặt hơi tái nhợt, phía sau tai trái có vết thương cực mỏng, sợi tóc bị máu làm ướt đẫm không thể nào bay lên nữa, mượn ánh sáng chiếu rọi, có thể tinh tường nhìn thấy, trong vết thương mỏng mà ngắn kia có một chút màu đen, hẳn là ma tức kết tinh, nhưng không biết bị thứ gì bao phủ lấy, lại trở thành lấp lánh.

Ma Quân tình hình càng thêm chật vật.

Vòng vàng buộc tóc gãy lìa thành hơn mười đoạn, tóc đen xõa ra, phất phới phía sau lưng hắn.

Quần áo của hắn xuất hiện năm vết rách, một đường thẳng tắp hơn nữa sâu đậm, vừa nhìn đã biết là vết kiếm.

Chỉ có một vết kiếm có máu tươi tràn ra, bên trong ẩn chứa màu vàng, ở trong hoàn cảnh u ám vẫn vô cùng chói mắt.

Cây lê kia đã bị kiếm của Trần Trường Sinh chém thành mảnh vụn nhỏ bé nhất, bị gió phất đầy đất, cùng bụi bậm hòa thành một thể, cũng không cách nào nhìn thấy được nữa.

Đứng trên mặt đất trống trải, thân ảnh Ma Quân trở nên càng thêm lạnh lẽo.

Chẳng lẽ thật sự là Trần Trường Sinh thắng?

Hắn dùng rốt cuộc là kiếm pháp gì?

Các cường giả Yêu tộc đang xem cuộc chiến nhìn hình ảnh này, rất rung động, trong thời gian rất ngắn sinh ra vô số ý nghĩ.

Đúng vậy, Trần Trường Sinh đạt được thắng lợi trong cuộc chiến này.

Nếu như không phải Ma Quân có được cường độ thân thể khó có thể tưởng tượng, có lẽ lúc này đã bị Vô Cấu kiếm trực tiếp chém thành hai khúc.

Dĩ nhiên cảnh giới thủ đoạn của Ma Quân cũng thực sự đáng sợ, bầy kiếm như mưa gió lại không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng đối với tầm mắt của hắn, lực quyết đoán của hắn lại càng đã cường đại đến cực điểm, lại mạo hiểm nhận bốn kiếm của Trần Trường Sinh, dùng phản kích cuồng bạo để cho Trần Trường Sinh cũng bị thương.

Không nên xem thường vết thương nhợt nhạt trên cổ của Trần Trường Sinh, bởi vì mảnh đen trong vết thương này là ma tức kết tinh tinh thuần nhất của Ma Quân, một khi gặp huyết nhục sẽ kịch liệt lan tràn, tựa như một đốm lửa nhỏ sẽ thiêu cháy cả thảo nguyên, cho dù là cường giả tiến vào thần thánh lĩnh vực cũng phải lập tức rời đi, nghĩ biện pháp đem ma tức kết tinh loại bỏ.

Trần Trường Sinh cự ly thần thánh lĩnh vực còn có một khoảng cách khó có thể vượt qua, theo đạo lý mà nói hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng may mắn chính là, hắn vốn có là thân thể vô cấu, còn từng tắm long huyết, hơn nữa máu của hắn ẩn chứa vô số thánh quang, còn hòa với Thiên Phượng chân huyết, dễ dàng áp chế thủ đoạn của Ma Quân.

Quan Cảnh đài an tĩnh chí cực, tựa như một phần mộ tĩnh mịch, phía dưới truyền đến tiếng ầm ầm cùng tiếng la khóc trở nên càng thêm rõ ràng.

Yêu tộc cường giả vẫn không để ý tới, chỉ chăm chú quan sát Trần Trường Sinh cùng Ma Quân, khiếp sợ chí cực, tâm tình có chút phức tạp, tâm ý dần dần thay đổi.

Phiến hàn vân này mặc dù che đậy dấu vết của mưa gió bầy kiếm cùng tuyệt thế ma công, nhưng các cường giả Yêu tộc làm sao có thể không nhận ra sự hung hiểm đáng sợ bên trong?

Trần Trường Sinh cùng Ma Quân dĩ nhiên đều là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ.

Nhưng trong trận chiến đấu này bọn họ bộc lộ cảnh giới, tu vi, thực lực cùng với tất cả, vẫn cường đại vượt ra khỏi tưởng tượng của toàn bộ đại lục.

Quan trọng hơn, đây là một trận chiến có ý nghĩa lịch sử.

Trần Trường Sinh cùng Ma Quân cũng còn chưa bước vào thần thánh lĩnh vực, nhưng một vị là đế vương phương bắc đại lục, một vị là Giáo Hoàng của Nhân tộc, toàn bộ đại lục đều khẳng định, chỉ cần cho cho bọn hắn đầy đủ thời gian, bọn họ tất nhiên sẽ bước qua cánh cửa này, thay lời khác mà nói, bọn họ vốn chính là người tương lai nhất định sẽ trở thành Thánh Nhân thực sự.

Bọn họ sẽ là người thống trị trên đại lục sau này, tên của bọn họ tất nhiên sẽ xuất hiện rất nhiều lần ở trên sách sử, khi bọn hắn còn trẻ tiến hành một cuộc chiến đấu, như vậy kết quả của cuộc chiến đấu này cũng chắc chắn sẽ không ngừng ảnh hưởng thế cục toàn bộ đại lục trong mấy trăm năm, càng không ngừng thay đổi lịch sử.

Kế tiếp còn phát sinh chuyện gì?

Khi các cường giả Yêu tộc thấy Trần Trường Sinh lại một lần nữa giơ Vô Cấu kiếm lên, không khỏi cảm thấy lạnh lẽo đột nhiên dâng trào.

Chẳng lẽ Trần Trường Sinh thật sự muốn tiếp tục xuất kiếm, cho đến khi giết chết Ma Quân ư? Chẳng lẽ lịch sử sẽ phải thay đổi ngay trong thời khắc này ư?

Nhìn Trần Trường Sinh lần nữa giơ kiếm lên, sắc mặt Ma Quân có chút tái nhợt, không phải bởi vì sợ hãi, mà là vì tức giận.

Hắn nhìn thấy trong đôi mắt của Trần Trường Sinh trừ sát ý ra, lại thêm lệ ý.

Trước khi chiến đấu bắt đầu, hắn cho là dựa vào năng lực của mình có thể giết chết Trần Trường Sinh.

Cho nên hắn không định vận dụng thủ đoạn cường đại nhất của mình.

Hắn mặc dù cầm Tinh Không Sát, vẫn cảm thấy thủ đoạn này quá mức hung hiểm, tốt nhất là không dùng đến.

Hắn không ngờ tới, kiếm đạo tu vi của Trần Trường Sinh lại trở nên cường đại như thế ở trong mấy chục ngày ngắn ngủi.

Chính mình đừng nói là giết chết đối phương, ngay cả đánh bại đối phương cũng rất khó làm được.

Điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Cho nên hắn quyết định.

Hắn cầm lấy vật cứng lạnh như băng trong tay áo.

Đang đợi kiếm của Trần Trường Sinh lần nữa rơi xuống.

...

...

Thời điểm Ma Quân cầm món đồ trong tay áo, không có ai cảm nhận được sự khác thường.

Chỉ có mây mù đang đoàn tụ trong Bạch Đế thành, bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ.

Khối cự thạch băng liệt còn đang lăn xuống, cách mặt đất càng ngày càng gần, vô số dân chúng Yêu tộc khóc hô, vô lực mà tuyệt vọng chờ đợi tử vong buông xuống.

Ma Quân đang đợi kiếm của Trần Trường Sinh buông xuống.

Mục phu nhân vẻ mặt bỗng nhiên trở nên ngưng trọng.

Không biết bởi vì món đồ mà Ma Quân cầm trong tay áo, hay là... kiếm của Trần Trường Sinh không rơi xuống.

Đúng vậy, mọi người trên Quan Cảnh đài cũng không ngờ tới điểm này.

Cùng với thanh âm sưu sưu, vô số thanh kiếm từ vỏ kiếm mà Trần Trường Sinh đang nắm bay nhanh ra.

Nhưng những thanh kiếm này không chém về phía Ma Quân, mà là bay ra khỏi Quan Cảnh đài, tiến vào trong mây mù.

Kiếm đem mây mù quấy động, mang ra vô số sợi mây, nhìn hơi giống sương mù.

Nhưng càng giống điện quang, bởi vì kiếm quá nhanh, dùng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy bọn họ ở trên không trung lưu lại dấu vết sáng ngời.

Thậm chí mọi người thấy hình ảnh này sinh ra ảo giác nào đó.

Khi những thanh kiếm này phá mây mà vào đồng thời, đã đi tới trước hoàng thành.

Lúc đó, khối cự thạch từ trên trời rơi xuống còn cách mặt đất vài chục trượng.

...

...

Đám người khóc hô, thét chói tai tránh né khắp nơi, dần dần dừng bước.

Bởi vì bọn họ không cảm giác được đại địa chấn động, không nghe được thanh âm cự thạch rơi xuống nữa.

Cũng không phải một mảnh an tĩnh, mà là có vô số tiếng vang dày đặc vang lên, ngay trên đỉnh đầu của bọn hắn.

Bọn họ nhìn lên bầu trời, vẻ mặt trở nên hoảng hốt .

Bọn họ thấy được một hình ảnh rất thần kỳ.

Khối cự thạch này dừng lại, giống như đang phiêu du trong bầu trời.

Có vô số thanh kiếm như tia chớp hướng phía dưới cự thạch chém vào, càng không ngừng phát ra thanh âm cắt vào vật cứng.

Kiếm này quá nhanh, mấy tức thời gian, cũng đã xuyên qua vô số lần.

Ngoài mặt cự thạch xuất hiện vô số khe hở thẳng tắp, càng ngày càng dày đặc, sau đó vỡ vụn .

Trước hoàng thành lần nữa vang lên một mảnh tiếng la sợ hãi .

...

...

Có chút dân chúng lúc trốn tránh đã bị thương, không cách nào di động nữa, đang ở phía dưới cự thạch.

Một vị quý nữ thượng thành tuyệt vọng tới cực điểm, càng không ngừng khóc, nhìn rất đáng thương.

Một gã cu li Hùng tộc ở Tùng Đinh, đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, sau đó đem tấm lưng bền chắc giao cho thiên không.

Hắn vừa rồi vì đem sư phụ đầu bếp quán bánh bao ném ra khỏi đám người, chân của hắn đã bị trọng thương, đã không kịp rời đi nữa.

Chẳng qua là dù tấm lưng bền chắc đến cỡ nào, cũng không cách nào thừa nhận sức nặng của cự thạch.

Hắn cho dù đem vị quý nữ kia bảo vệ trong lòng, cũng chỉ là cùng nhau biến thành thịt nát mà thôi.

Nhưng ở một khắc cuối của sinh mệnh, có thể có một vòng tay ấm áp, có thể cảm nhận được thiện ý, có thể cho đi thiện ý, cuối cùng cũng đã là an ủi.

Nghe tới tiếng la kinh khủng kia, vị quý nữ thượng thành biết cự thạch sắp rơi xuống rồi, tiếng khóc trở nên lớn hơn nữa.

Tên cu li Hùng tộc kia đem nàng ôm chặt hơn chút nữa.

Không biết qua thời gian bao lâu, tiếng la sợ hãi bỗng nhiên biến thành tiếng la mừng như điên vì sống sót sau tai nạn.

Vị quý nữ kia dần dần dừng khóc, mang theo sợ hãi nhìn trên trời một cái.

Cự thạch không rơi xuống .

Cũng không có đá vụn như mưa to rơi xuống.

Chậm rãi bay xuống chính là bột đá.

Bột đá rất nhỏ rất nhẹ rất trắng.

Nhìn giống như tuyết.

Tên cu li Hùng tộc kia đỡ nàng lên.

Thượng thành quý nữ có chút ngượng ngùng.

Ở trong thạch tuyết bay xuống, hai người liếc nhau một cái.

Nghĩ tới lúc trước cái ôm thân mật ấy, không khỏi có chút lúng túng.

Thượng thành quý nữ nhẹ nói: "Cảm ơn ngươi."

Hùng tộc cu li gãi gãi đầu, nói: "Không cần khách khí."

Thượng thành quý nữ nhìn ánh mắt của hắn, thật tình nói: "Ta muốn gả cho ngươi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status