Trạch thiên ký

Quyển 6 - Chương 37: Bại gia tử giỏi nhất


Bất quá trừ thực lực của quân bài, còn có rất nhiều thực lực ẩn dưới bàn bài, thường thường sẽ ở thời khắc quan trọng nhất, phát huy là tác dụng tối trọng yếu.

Tỷ như ba năm trước đây Thiên Thư lăng chi biến, nếu không phải là Đường gia xuất thủ, Thương Hành Chu thật sự rất khó khống chế được cục diện ở kinh đô.

"Ngươi là con cháu Đường gia, hẳn là rõ ràng, điểm mạnh nhất của Đường gia mạnh là ở nơi đâu."

Đường lão thái gia nhìn Đường Tam Thập Lục nói.

"Lại là mấy lời cũ kỹ đó ư?"

Đường Tam Thập Lục khuôn mặt bất cần nói: "Lúc ấy Nhị thúc ở trong kinh đô không ngừng ở bên tai ta càm ràm, muốn ta học được kính sợ, mà điểm đáng giá kính sợ nhất của Đường gia chúng ta chính là lịch sử, nói một cách khác, cũng là bởi vì Đường gia chúng ta tồn tại lâu dài nhất trên phiến đại lục này."

Đường lão thái gia nói: "Đúng là những lời cũ kỹ, nhưng tục ngữ thường thường là chính xác."

"Ta cũng không nói những lời này không đúng, thời gian cùng lịch sử dĩ nhiên đáng để kính sợ, thậm chí chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ."

Đường Tam Thập Lục nhìn lão thái gia nói: "Sống thời gian càng lâu, sẽ biết càng nhiều bí mật, Đường gia ở trên thế giới này đã tồn tại vô số năm, dĩ nhiên biết vô số bí mật, ẩn giấu vô số hậu thủ, đây cũng chính là nội tình ư?"

Đường lão thái gia nói: "Không phải đơn giản như thế, nhưng có thể hiểu như vậy."

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn bình tĩnh nói: "Nếu như lấy thời gian làm tiêu chí, như vậy vô luận Thu Sơn gia hay là Ngô gia Mộc Chá gia, bao gồm ngàn năm qua Lương Trần Vương Chu, bọn họ đều không bằng Đường gia, ta đưa ra những quân bài này dĩ nhiên cũng không bằng, nhưng ngươi đã quên một việc."

"Chuyện gì?"

"Ta còn có một vị bằng hữu."

Đường Tam Thập Lục vỗ vỗ bả vai Trần Trường Sinh, tiếp tục nói: "Lịch sử, thời gian, nội tình... tất cả mọi người của Đường gia đem những từ này ngày ngày giắt bên khóe miệng, ta thật sự đã chán nghe rồi, thật sự nghĩ như vậy là có thể vô địch thiên hạ ư? Chẳng lẽ các ngươi đã quên có một địa phương tên là Đạo môn ư?"

Đạo môn chính là Đạo môn, không phải nơi nào, bây giờ là Quốc Giáo.

Quốc Giáo không phải thế gia, so với toàn bộ thế gia còn cổ xưa hơn, bao gồm cả Đường gia.

Quốc Giáo không phải là tông phái, lại là tông phái lớn nhất, bao gồm cả Trường Sinh tông.

Ai có thể tồn tại thời gian lâu hơn, lịch sử lâu hơn, nội tình sâu hơn so với Quốc Giáo chứ?

Đường gia? Ở trước mặt Quốc Giáo nói những lời này, chẳng lẽ không phải câu chuyện cười ư?

"Ngươi đem ta nhốt trong từ đường nửa năm, ta cũng có thêm thời gian suy tư một vài vấn đề."

Đường Tam Thập Lục từ trong tay áo lấy ra một cái hồ sơ đặt lên trên bàn, nói vớiĐường lão thái gia: "Có chút vấn đề là cần hiểu rõ ràng, hiện tại đã rõ ràng, có chút vấn đề là chuẩn bị cho tương lai, những thứ này là chuẩn bị của ta, ngươi có thể xem một chút."

Hồ sơ tràn ngập chữ nhỏ chi chít, sợ là đã vượt qua con số vạn.

Đường lão thái gia nhìn văn tự, sắc mặt trở nên càng ngày càng lạnh, mắt càng ngày càng híp lại.

Trong nhà một mảnh an tĩnh, chỉ có thể nghe được thanh âm phiên động hồ sơ.

Trần Trường Sinh nhìn Đường Tam Thập Lục một cái, nghĩ thầm rốt cuộc viết thứ gì?

Đường Tam Thập Lục không để ý tới hắn, vẫn lẳng lặng nhìn chăm chú vào lão thái gia, hai tay trong vô thức nắm chặt, ngón tay trở nên trắng bệch.

"Ngươi cảm thấy toàn bộ thế cục sẽ phát triển như ngươi tưởng tượng ư?"

Đường lão thái gia rốt cục đọc xong hồ sơ, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Đường Tam Thập Lục mặt không chút thay đổi hỏi.

Đường Tam Thập Lục nói: "Ta là độc tôn của Đường gia, không có ai hiểu rõ Đường gia hơn ta, nếu như để ta chủ trì công kích đối với Đường gia, hẳn sẽ không sai biệt lắm là như vậy."

Trần Trường Sinh mơ hồ hiểu được trên hồ sơ viết những nội dung gì.

Đường lão thái gia trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Ta thừa nhận ngươi đã biết rất nhiều chuyện làm ăn, cũng thừa nhận những kế sách này của ngươi quả thật rất âm hiểm sắc bén, nhưng ngươi đã là Đường gia độc tôn, vì sao có thể lãnh khốc vô tình như thế đối với gia tộc của mình? Ngươi có thể thuyết phục chính mình ư?"

Đường Tam Thập Lục nói: "Ta sẽ tự nói với mình đây là đang học tập ngươi, Đường gia gia chủ không phải là nên lãnh khốc vô tình như thế hay sao?"

Đường lão thái gia hỏi: "Vậy ngươi có nghĩ tới, nếu như Đường gia bị phá hủy, Nhân tộc sẽ thế nào hay không?"

"Ta cảm thấy vấn đề lớn nhất của Đường gia chính là tự luyến."

Đường Tam Thập Lục nói: "Làm một người, tự luyến ở một trình độ nào đó có thể gia tăng mị lực, tỷ như ta. Nhưng làm một gia tộc quá mức tự luyến lại không phải chuyện tốt, bởi vì dễ dàng phán đoán sai lầm tầm quan trọng của mình, do đó lúc đàm phán cùng đối thủ cũng sẽ phạm phải sai lầm. Ta hi vọng ngài không phạm vào loại sai lầm này, Đường gia không hề giống như các phòng thúc bá luôn tưởng tưởng, nếu như tan vỡ sẽ dính líu toàn bộ nhân loại thế giới cùng nó tan vỡ, trăm nghề không thịnh hành, dân chúng trôi giạt khắp nơi, nơi nơi ngổn ngang."

Đường lão thái gia quan sát ánh mắt của hắn nói: "Vấn đề là ngươi làm sao dám khẳng định loại cục diện này sẽ không xuất hiện?"

Đường Tam Thập Lục nói: "Xuất hiện thì như thế nào? Có ta ở đây, chỉ cần triều đình cùng Quốc Giáo không váng đầu, cục diện hỗn loạn nhiều nhất chỉ kéo dài một năm rưỡi là cùng."

Đường lão thái gia ánh mắt càng ngày càng hàn lãnh, nói: "Nhưng này năm rưỡi một sẽ có bao nhiêu người chết đói, ngươi từng nghĩ tới hay chưa?"

Đường Tam Thập Lục lặng yên nhìn hắn, nhìn thời gian rất lâu, sau đó nói: "Ta có thể ở trong từ đường bị giam cầm chết đói, chuyện này ngài nghĩ tới chưa?"

Đến đây, Đường lão thái gia rốt cục đã cảm nhận được uy hiếp.

Bởi vì thứ mà Đường Tam Thập Lục dùng để uy hiếp hắn, là thứ mà hắn quan tâm nhất —— Đường gia thiên thu muôn đời, truyền thừa không ngừng.

Hơn nữa Đường Tam Thập Lục thành công chứng minh mình có năng lực như thế, ít nhất là có khả năng hủy diệt Đường gia, hơn nữa hắn thật sự làm được.

Đường lão thái gia rốt cuộc biết nửa năm trong từ đường đối với đứa cháu từng tính tình tản mạn rồi lại rực rỡ như ánh mặt trời mang đến biến hóa như thế nào.

...

...

"Nếu như ngươi thật sự làm như vậy, bài vị của ngươi sẽ không có tư cách nhập vào từ đường, tên cũng sẽ biến mất trên gia phả."

"Ngày đầu tiên sau khi Đường gia tan hoang, ta sẽ đem từ đường thiêu hủy, đã ở đó nửa năm, ngươi cảm thấy sau khi ta chết còn muốn vào trong đó ư?"

"Vậy tiếng xấu muôn đời thì sao? Cho dù ngươi được chôn cất ở Ly cung, mọi người đi ngang qua mộ phần của ngươi, cũng sẽ nhổ nước bọt lên mộ của ngươi."

"Nếu như khi đó ta có thể leo ra khỏi mộ, tự nhiên sẽ nhổ lại, nếu như không thể, cần gì phải để ý."

"Làm một bại gia tử lớn nhất trong lịch sử đối với ngươi mà nói có ý tứ như vậy hay sao?"

"Rất có ý tứ a, ngươi không định đem cái nhà này cho ta, ta đem cả căn nhà này hủy diệt thì có làm sao?"

Thế nhân hình dung dũng cảm thường thường sẽ dùng loại từ ngữ như thiên kim tán tận hoàn phục lai (ngàn vàng mất hết rồi cũng tìm lại được).

Nhưng làm bại gia tử tới trình độ như thế, mới thật sự là hào khí.

"Nếu như ngươi đem Đường gia cho ta, đó chính là của ta, ta sẽ trông coi thật tốt. Nếu như ngươi không đem Đường gia cho ta, vậy sẽ có một ngày, ta sẽ để nó bại trong tay của ta."

Đường Tam Thập Lục nhìn lão thái gia nói, vẻ mặt rất chân thành, không có bất cứ quan hệ nào với đùa giỡn.

Rất rõ ràng, chữ bại trong những lời này của hắn có hai ý tứ.

Đường lão thái gia nhìn ánh mắt của hắn nói: "Có lẽ sáng sớm ta nên giết ngươi."

Đường Tam Thập Lục nói: "Hiện tại cũng không muộn."

Đường lão thái gia trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Có đạo lý."

Trần Trường Sinh so với lão thái gia trầm mặc thời gian dài hơn, từ đầu đến cuối cũng không nói, đến lúc này, hắn cuối cùng mở miệng.

Hắn nhìn Đường lão thái gia lắc đầu, nói: "Không được."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status