Trạch thiên ký

Quyển 7 - Chương 137: Một kiếm từ trên trời tới


Đạo kiếm quang này vô cùng nhạt, giống như lá rụng vẽ thành một đường trong gió, không chăm chú quan sát căn bản không phát hiện được.

Xuy lạp một tiếng vang nhỏ, trong bầu trời đêm xuất hiện một vết kiếm vô cùng mảnh.

Vết kiếm kia ở ngay trên mặt quang kính trong suốt.

Túi rượu bị cắt một đường vết rách, rượu sẽ bắn ra ngoài.

Huyết thanh màu vàng hướng phía bên kia quang kính như thác nước đổ xuống, mặt quang kính trên bóng đêm lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được thu nhỏ lại.

Chuyện này đồng nghĩa không gian tinh bích đang một lần nữa trở nên ổn định, lối đi này đang biến mất.

Đạo cột sáng kia vẫn nối tiếp hai thế giới.

Đại thiên sứ hướng phương xa lảo đảo rời đi, môi mỏng hé mở, không tiếng động nói ra điều gì.

Răng rắc một thanh âm vang lên, đầu kia cột sáng xa xôi bỗng nhiên từ đó đứt ra, giống như núi đổ, mặt cắt trơn bóng chậm rãi chảy xuống.

Nửa đoạn cột sáng rơi vào trong không gian hư vô, dần dần phiêu tán, cho đến cuối cùng yên diệt.

Không biết vị Đại thiên sứ kia cùng với mười mấy tên thiên sứ nhanh nhất có thể sống sót trong không gian loạn lưu hay không.

Thảm nhất vẫn là hơn hai trăm tên thiên sứ phía sau.

Cột sáng gãy lìa, sau đó chảy xuống, đại biểu không gian đã sai lệch.

Mặc dù thân thể thiên sứ có cường độ khó có thể tưởng tượng, vẫn khó lòng chống cự được không gian sai lệch, bị xé rách ra.

Trong không gian xa xôi khắp nơi đều là máu màu vàng, thiêu đốt thành nhiều đóa hoa vàng.

Đám người bên trên mặt đất không nghe được đám thiên sứ kia la những thứ gì, nhưng từ khuôn mặt vặn vẹo của bọn họ có thể tinh tường cảm nhận được nổi thống khổ của bọn hắn.

Không biết từ chỗ nào truyền đến một tiếng than nhẹ như sấm rền.

Tiếng than nhẹ này tràn đầy uy nghiêm, tức giận cùng với lạnh lùng.

Một đạo thiểm điện xuyên phá bầu trời đêm, rơi vào phía trên Ma Cung, chính xác đánh trúng vào cự kiếm.

Ào ào tiếng vang, cự kiếm phá thể tan ra, hóa thành ba ngàn đạo kiếm, như mưa sa rơi xuống.

Trần Trường Sinh giơ lên vỏ kiếm.

Ba ngàn kiếm tật tốc mà quay về, quy về vỏ kiếm, trên thân rất nhiều thành kiếm, còn mang theo lôi điện màu trắng còn sót lại.

Trần Trường Sinh sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, cho đến cuối cùng, rốt cục phun ra một ngụm tiên huyết.

May mắn chính là, không có đạo tia chớp thứ hai, tiếng than nhẹ kia cũng không vang lên lần nữa.

Trong bầu trời đêm lối đi không gian đã biến mất, đạo cột sáng kia cũng đã biến mất.

Thần minh cũng không phải là không gì làm không được.

Hết thảy quy về yên tĩnh.

Quang kính màu vàng hiện tại biến thành vô số mảnh vụn, đang chậm rãi bay xuống, nhìn giống như pháo hoa nở rộ.

Nhìn chút ít quang mảnh nhanh chóng bay xuống, có lẽ tối nay Tuyết Lão thành sẽ sáng như ban ngày.

Trừ những thứ này, cũng không thấy được hình ảnh trận chiến tranh mới vừa rồi còn sót lại, thậm chí có loại cảm giác, đạo cột sáng, quân đoàn thiên sứ mới vừa rồi, đều là giả dối.

Mọi người chỉ là có một giấc mộng giống nhau mà thôi.

"Nhìn kia, bên kia có tinh thần đang thiêu đốt."

Bỗng nhiên có một tiếng trẻ nhỏ non nớt vang lên.

Tiểu đạo sĩ ở trong lòng Diệp Tiểu Liên, chỉ vào nơi nào đó trong bầu trời đêm hô vang.

Bị đạo cột sáng kia ảnh hưởng, vị trí của tinh thần có chút biến hóa rất nhỏ, nhưng trong đó vẫn là nam thập tự tinh vị trí, nhìn vô cùng rõ ràng.

Cũng không có tinh thần nào đang thiêu đốt.

Vương Chi Sách cùng Đường lão thái gia liếc mắt nhìn nhau, nhìn ra lẫn nhau đang suy nghĩ điều gì.

Bản lãnh thu học sinh của Thương Hành Chu, thật là mạnh nhất thế gian.

Vương Phá cùng Tiếu Trương cũng cảm thấy, ngay sau đó, Trần Trường Sinh cũng cảm thấy.

Ở vô cùng xa xôi, ở Tinh hải bên kia Tinh hải, có tinh thần đang thiêu đốt.

Một đạo kiếm ý mờ ảo như ẩn như hiện giữa tinh thần đang thiêu đốt.

Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều người cảm nhận được đạo kiếm ý kia, mặc dù bọn họ không nhìn thấy tinh thần thiêu đốt.

Cách hàng tỉ dặm cự ly, thần minh đều không thể vượt qua, vì sao đạo kiếm ý kia có thể rõ ràng truyền tới nơi đây?

Bởi vì đạo kiếm ý đó vốn thuộc về nơi này.

Thánh Quang đại lục có thể cảm giác được thánh quang trong thân thể Trần Trường Sinh, cũng có đạo lý tương tự như vậy.

"Một kiếm này rất lớn lối, khó trách đều nói ta rất giống hắn."

Đường Tam Thập Lục mi phi sắc vũ nói, vô cùng đắc ý.

"Đây là chuyện gì? Già Thiên kiếm làm sao lại ở nơi đó!"

Hắc Bào nhìn bầu trời đêm, cảm thụ được đạo kiếm ý mờ ảo nơi xa xôi, tiếng thét thất thanh, lộ ra vẻ có chút điên cuồng.

"Ngươi tự cho là tính toán tường tận thương sinh, tính toán tường tận thiên địa, nhưng ngươi không tính được Giáo Hoàng Bệ Hạ lại có thể phá cảnh nhập thần thánh, cũng không tính đến đã có người rất nhiều năm trước đã đi tới tinh không, hắn có thể ở Thánh Quang đại lục lớn lối trải qua cuộc sống, có thể lén lút quan sát đối phương, cho đến thời khắc quan trọng nhất lúc trước, phát ra một chiêu mấu chốt nhất."

Đường lão thái gia nhìn Hắc Bào nói: "Mà người đó là ta dùng tiền nuôi ra tới."

Mọi người đã đoán được đạo kiếm ý kia của ai, chẳng qua nghe được tiếng la của Hắc Bào cùng lời nói của Đường lão thái gia mới càng thêm xác nhận.

Đương nhiên là Tô Ly.

Vương Phá khẽ mỉm cười, không nói gì.

Dựa theo cách nói Đường lão thái gia, Tô Ly là được Đường gia dùng tiền nuôi ra tới, hắn từng ở Vấn Thủy thành làm tiên sinh tính sổ nhiều năm, chẳng phải càng là như vậy hay sao.

Đây cũng không phải là thật, ít nhất không phải toàn bộ, chỉ cần thử nghĩ xem Đường gia Nhị gia đã chết đi nhiều năm là có thể biết.

Đường lão thái gia biết, với tính tình của Vương Phá sẽ không phủ nhận.

Tô Ly nhất định sẽ phủ nhận, có khi còn có thể mắng rất nhiều câu thô tục, nhưng ai bảo hắn lúc này không có ở đây chứ?

Đường Tam Thập Lục cảm thấy có chút nóng mặt, nghĩ thầm có phải xe lăn nhét quá nhiều chăn đệm hay không.

Ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút nóng mặt, có thể tưởng tượng lời nói đoạt công lao của Đường lão thái gia lần này không biết xấu hổ đến cỡ nào.

Bất quá ở thời khắc lịch sử trọng yếu như vậy, có một phen lời nói như vậy lưu truyền, tin tưởng sau đó một ngàn năm, Đường gia sẽ không thể ngã.

Đối với Đường lão thái gia mà nói, cơ hội như vậy dĩ nhiên không thể bỏ qua, bởi vì bản chất hắn là một vị thương nhân.

Trừ có tính đến Trần Trường Sinh sẽ phá cảnh nhập thần thánh, một kiếm của Tô Ly, Đường lão thái gia vô sỉ hay không, Hắc Bào còn có một sự tình không tính đến.

Tối nay lối đi không gian đặc biệt không ổn định.

Thánh Quang đại lục Thiên Sứ quân đoàn gặp đả kích gần như hủy diệt, không phải bởi vì kiếm của Tô Ly.

Kiếm của Tô Ly dù mạnh hơn nữa, cũng không mạnh tới loại trình độ này, nhưng kiếm của hắn thành công chặt đứt cột sáng, để cho không gian sinh ra sai lệch.

Sức mạnh của không gian cực kỳ kinh khủng, khó có thể chống cự, đám thiên sứ kia mới có thể chết thảm như thế.

Căn cứ nàng thôi diễn, lối đi không gian hẳn là vô cùng chắc chắn, cho dù Trần Trường Sinh phá cảnh nhập thần thánh, Tô Ly một kiếm trên trời, cũng căn bản không thể nào chém nổi.

Sở dĩ thành ra như vậy, là bởi vì thánh quang trong thân thể Trần Trường Sinh đã giảm sút rất nhiều.

Trần Trường Sinh mười năm qua đã không ngừng dùng máu của mình luyện chế Chu Sa đan, chỉ sợ vì vậy tiêu hao vô cùng kịch liệt, cảnh giới thủy chung không tiến triển.

Ai có thể ngờ được, cuối cùng lại đưa đến kết quả như thế.

Người tốt, xem ra thật sự được báo đáp.

Rất nhiều tầm mắt rơi vào trên người Trần Trường Sinh, mang theo kính ý.

Trần Trường Sinh tầm mắt rơi vào trên xe nhỏ ngoài đám người.

"Sư phụ, ngươi cũng sớm đã tính đến những chuyện này ư?"

"Như vậy, có phải ngươi cũng sớm đã chế ra được loại thuốc này, nhưng vẫn để cho ta không ngừng làm Chu Sa đan hay sao?"

"Còn nữa, sở dĩ ngươi vẫn muốn giết ta, có phải có liên quan tới chuyện tối nay hay không?"

Trần Trường Sinh biết có thể mình đã suy nghĩ nhiều rồi, loại suy luận này có thể chẳng qua là điểm tô cho đẹp đối với người đã chết, nhưng hắn vẫn không khống chế được mà nghĩ như vậy.

Nói như vậy, hắn tương đối dễ dàng thuyết phục chính mình, sư phụ không phải là không thích mình, chẳng qua là có chút chuyện trọng yếu hơn, buộc phải làm như vậy.

Những vấn đề này đã không có đáp án, cũng không ai biết Thương Hành Chu đã nghĩ thế nào.

Tựa như lúc này, cũng không người nào biết trong lòng Hắc Bào đang suy nghĩ gì.

Toàn bộ mưu kế đều thất bại, theo đuổi cả đời đã bị hủy trong một đêm, dù là ai cũng sẽ không chịu nổi.

Nàng đứng ở nơi đó, tuyệt vọng cũng đã sớm biến thành chết lặng, thậm chí đã không cảm giác được bất kỳ sinh cơ.

Vương Chi Sách đi tới trước người của nàng, dắt tay nàng, nói: "Sau này không nên như vậy."

Nói xong câu đó, hắn gật đầu đối với Đường lão thái gia cùng Trần Trường Sinh, liền dẫn Hắc Bào hướng ngoài điện đi tới.

Hắc Bào cúi đầu, lộ vẻ đặc biệt đàng hoàng, giống như là hài tử bướng bỉnh bị gia trưởng mang về nhà.

Trong ma điện an tĩnh dị thường.

Lăng Hải Chi Vương đám người nhìn Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh nhìn thềm đá, như có điều suy nghĩ.

Giấy trắng trên mặt Tiếu Trương hoa hoa tác hưởng, không biết là đang thở gấp khí thô hay là gì.

Vương Phá nhìn đất dưới chân, không biết đang suy nghĩ gì.

Đường lão thái gia nhắm mắt lại, thật giống như đã ngủ.

Rốt cục có thanh âm phá vỡ trầm mặc.

"Chậm đã."

Đường Tam Thập Lục nhìn Vương Chi Sách bình tĩnh nói: "Vương đại nhân, ngài làm vậy là ý gì?"

Trần Trường Sinh thu hồi tầm mắt.

Tiếu Trương quái khiếu một tiếng.

Vương Phá ngẩng đầu lên.

Đường lão thái gia mở mắt.

Bọn họ cũng nhìn về Vương Chi Sách.

Đây chính là thái độ.

"Nàng cuối cùng vẫn là thê tử của ta, hơn nữa... Nhân tộc thực sự đã phụ huynh muội nàng quá nhiều."

Vương Chi Sách nói với mọi người: "Ta đã phế bỏ một thân tu vi của nàng, ngày sau sẽ mang theo nàng ở trong già lam tự thanh tu chuộc tội, tuyệt sẽ không để cho nàng gây họa cho nhân gian."

Giống như Đường lão thái gia cùng Vương Phá tự nhiên đã nhìn ra được, lúc trước Vương Chi Sách dắt tay Hắc Bào một khắc, Hắc Bào đã bị phế sạch tu vi.

Mọi người không biết nên làm sao bây giờ, Vương Chi Sách thái độ đã rất rõ ràng, cũng rất thành khẩn, lý do thoạt nhìn tựa như đã rất đầy đủ.

Càng trọng yếu hơn, hắn là Vương Chi Sách.

Hách Minh thần tướng và tướng lãnh quân đội, thậm chí ngay cả Ti Nguyên đạo nhân cùng Án Lâm đại chủ giáo cũng cảm thấy làm như vậy tựa như có thể được.

"Không được."

Từ Hữu Dung thanh âm rất bình tĩnh, cũng rất kiên định.

Đường Tam Thập Lục nói: "Người thua thiệt huynh muội bọn họ chính là ngươi, là Thái Tông Hoàng Đế, là đám người trên Lăng Yên các, nhưng không phải chúng ta. Chúng ta còn rất trẻ tuổi, không làm nhiều chuyện ghê tởm giống các ngươi, tại sao chúng ta phải gánh vác trách nhiệm vì lỗi lầm của các ngươi chứ?"

Chi Chi trốn sau lưng Trần Trường Sinh, nhìn Vương Chi Sách nói: "Cái tên lường gạt miệng đầy lời nói dối này căn bản không thể tin, ai biết hắn có thể vừa ra khỏi thành đã đem lão bà của mình để cho chạy thoát hay không."

Vương Chi Sách không để ý đến bọn họ, chẳng qua là nhìn Trần Trường Sinh nói: "Nếu như ngươi ở vào vị trí của ta, ngươi có thể làm sao?"

Trần Trường Sinh rốt cục mở miệng nói chuyện.

"Ở trong Bạch Đế thành, Biệt Dạng Hồng tiền bối đã từng hỏi ta một vấn đề, mới vừa rồi chúng ta còn đề cập tới, bây giờ nghĩ lại, vấn đề này cũng rất thích hợp với ngài."

Hắn nói: "Chúng ta đã đưa ra đáp án, chỉ bất quá ngài làm bộ không nhìn thấy mà thôi."

Mới vừa rồi Từ Hữu Dung chuẩn bị giết hắn, sau đó tự sát.

Đáp án của hắn chính là, nếu như ngươi thật cảm thấy thua thiệt huynh muội Chu Độc Phu, vậy cứ làm như vậy sao.

Trong ma điện trở nên càng thêm an tĩnh, có chút tẻ ngắt.

"Người mà ta muốn mang đi, ai có thể lưu lại?"

Vương Chi Sách thanh âm vẫn là bình tĩnh như vậy, giọng nói còn rất ôn hòa, nhưng tất cả mọi người cảm thấy được loại áp lực này.

Sau mấy trăm năm mưa gió, tối nay những người này trừ Đường lão thái gia đã không có ai từng thấy phong thái của Vương Chi Sách năm đó, nhưng ai dám khinh thường hắn cứ?

Không cần bất kỳ lý do, chỉ cần tên của hắn, đã đủ rồi.

Hắn là Vương Chi Sách.

Ban đầu ở Hàn Sơn, hắn xuất hiện, Ma Quân lui, sau đó ở cánh đồng tuyết, hắn xuất hiện, Ma Soái lặng yên.

Chớ đừng nói chi vừa mới phát sinh màn hình ảnh kia.

Cho dù Hắc Bào bị Sương Dư thần thương trọng thương, cho dù nàng tâm thần đều phế, nhưng dắt tay đã phế đi tu vi của Hắc Bào, thế gian có ai có thể làm được?

Nơi đây không có người nào là đối thủ của hắn.

Từ Hữu Dung lại càng biết, tối nay Vương Chi Sách có điều giữ lại, cho nên mới không xuất thủ.

Nàng thậm chí tin tưởng, cho dù Trần Trường Sinh cùng Tô Ly không thể chặt đứt lối đi không gian kia, Vương Chi Sách có lẽ còn có phương pháp khác.

Thực lực của Vương Chi Sách, thật sâu không lường được.

Tựa như chính hắn nói như vậy.

Người hắn muốn dẫn đi, ai có thể lưu được?

"Ta muốn thử xem."

Vương Phá đi tới, nói với Vương Chi Sách.

Mười mấy năm trước, Tầm Dương thành một cuộc mưa gió, khi đó Vương Phá đã là cao thủ nổi tiếng trên đời, nhưng còn xa xa không cường đại bằng hiện tại.

Khi đó hắn, vì Tô Ly mà mình không thích, đã dám xuất đao đối với Chu Lạc.

Huống chi hiện tại?

Trận mưa gió trong Tầm Dương thành kia, còn có một người hôm nay cũng có mặt.

Trần Trường Sinh nói: "Ta cũng muốn thử xem."

Theo hắn nói dứt lời, ánh sáng trong trẻo chiếu sáng điện đêm, vài món trọng bảo bay lên bầu trời đêm, tản mát ra khí tức thần thánh mà cường đại.

Tinh Hạch, Ám Liễu, Sơn Hà Đồ, Thiên Ngoại Ấn, Lạc Tinh Thạch, Quang Minh Xử.

Ly cung đại trận đã thành.

Quốc Giáo thần trượng xuất hiện lần nữa ở trong tay Đường Tam Thập Lục.

"Thế giới này do vô số sinh mệnh tạo thành, bọn họ không phải là hòn đá lạnh như băng, bị biến thành con cờ, thành một phần trong trò chơi để các ngươi chơi đùa."

Hắn nói với Vương Chi Sách: "Đối với những sinh mệnh đã vì thê tử của ngài mà chết, ngài nên biểu hiện tôn trọng hơn chút ít."

Phế hết tu vi, giam cầm trên núi là không đủ.

Càng thêm tôn trọng ý tứ chính là: Lấy mạng trả mạng.

Tiếu Trương ôm Sương Dư thần thương đi ra.

Đường lão thái gia mặt không chút thay đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status