Trân bảo vợ yêu

Chương 138: Thoáng chốc đỏ lên



“Cậu lần này cháu thật sự là bị oan. Cháu nổ nhà cháu làm cái gì? Nhà kia là của cháu đấy!” Nổ nhà của mình, không thể nào nói nổi a? Cù thiếu cảm thấy rất oan, trước kia hắn làm qua một ít chuyện xấu, nhưng lần này thực không phải hắn làm.

“Là nhà của mày sao? Vậy đỡ hơn một chút.” Sắc mặt Lý thị trưởng hơi dễ chịu lại, lời nói xoay chuyển: “Tao làm sao biết mày nổ nhà của mày làm gì. Tóm lại lần này mày hơi quá đáng. Nếu tao không xử phạt mày, tao làm sao còn mặt mũi nhìn mẹ mày ở suối vàng? Khi mẹ mày còn sống luôn nhắc nhở tao phải quản giáo mày thật nghiêm. Tao cho mày hai con đường, một là ngồi tù, hai là tao đưa mày đi Mỹ du học, tránh đầu gió.”

“Cháu không muốn ngồi tù, cũng không muốn đi Mỹ. Lần này thật không phải là cháu làm! Cậu muốn cháu nói như thế nào cậu mới bằng lòng tin tưởng cháu?” Cù thiếu rất bực bội gãi gãi đầu, thấp giọng quát.

“Nhà kia có phải bị lựu đạn nổ không?”

“Phải.”

“Vậy thời điểm mày bị bắt , trong tay có phải đang cầm lựu đạn không?”

“Phải, bất quá…” Không đợi Cù thiếu nói xong, Lý thị trưởng đã ra kết luận: “Nhân chứng vật chứng rõ ràng, mày còn muốn cãi?”

“Quả lựu đạn kia không phải của cháu! Là một cô gái cho cháu! Đúng rồi, là Thiếu phu nhân Lục gia, cô ta cho nổ căn nhà đó xong, sau đó cho cháu lựu đạn.”

“Ở Quảng Châu còn có người dám chọc giận Tiểu Bá Vương như mày sao?” Lý thị trưởng không tin, cảm thấy hắn nói không hợp lý, huống chi: “Làm sao có hung thủ tự mình đem vật chứng giao cho người bị hại? Không sợ bị bắt sao? Nói bịa chuyện, mày cũng phải suy nghĩ một chút. Lần này thật sự quá không hợp lý, mày không chọn, tao giúp mày chọn. Mày cũng đã trưởng thành rồi, cả ngày nhàn rỗi cũng không được. Ngày kia tao cho mày đi du học. Học không tốt, đừng trở lại làm tao mất mặt xấu hổ.”

Cù thiếu nước mắt ah!

Rống một tiếng, hắn đừng muốn đi nước ngoài!

Cô bé kia thật hèn hạ, lại dùng loại thủ đoạn này để hãm hại hắn, hại hắn bị người ta hiểu lầm, làm cậu tức giận ném ra nước ngoài!

Quả thực so với hắn còn vô sỉ!

Đừng để hắn đời này gặp lại, nếu không… hắn trốn xa bao nhiêu hay bấy nhiêu, thật sự là không thể trêu vào, bằng không hắn còn trốn nổi sao?

Lại nói Bảo Châu gặp Cù thiếu xong, vui vẻ về nhà, vừa vào cửa đã thấy Côn Sơn đang ở trong phòng đi tới đi lui, bộ dạng rất lo lắng.

Bảo Châu không biết chạy đi đâu rồi, hắn gọi người tìm đã lâu, còn chưa có tung tích, thật làm cho người ta lo lắng!

“Côn Sơn, anh làm gì vậy?”

“Bảo Châu! Em rốt cục trở về rồi!” Côn Sơn tiến lên vài bước, lôi kéo tay cô xem xét, xác định cô không có bị thương, thở dài một hơi, lập tức phát cáu lên. Nha đầu kia thật làm người ta lo lắng!

Một phen ôm lấy cô lên lầu, trở về phòng.

Trở lại trong phòng, đóng cửa một cái, mặt nghiêm, đặt Bảo Châu xuống giường, chính mình ở bên giường ngồi xuống, có chút nghiêm khắc hỏi cô: “Em chạy đi đâu? Em có biết anh rất lo cho em không!”

Bảo Châu cảm thấy ủy khuất: “Em muốn giúp anh giải quyết công việc!”

“Anh biết em muốn giúp anh, nhưng loại địa phương như Đại Phương Hạng không phải nơi em có thể đi, A Long A Hổ đã trở về. Em hồ đồ coi như xong, hai người bọn họ còn hồ đồ theo em, anh đã phạt bọn họ đi quét hầm cầu sau hậu viện, em nói, anh nên phạt em như thế nào đây?” Thời điểm hắn mang người đuổi tới Đại Phương Hạng, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Sau đó biết được cô đã sớm rời khỏi, lúc về đến nhà, A Long A Hổ đã trở về, lại nói lạc mất Bảo Châu rồi, hôm nay hắn khẩn trương sắp điên rồi.

“Côn Sơn, em biết sai rồi. Vậy phạt em không ăn cơm được không?” Bảo Châu giơ tay từ phía sau quấn lên eo của hắn, cái đầu nhỏ rủ xuống trầm thấp ghé vào đầu vai của hắn, lời nói mềm mại nhỏ nhẹ.

Côn Sơn một bụng hỏa khí, lập tức tiêu tan hơn phân nửa: “Được rồi, tha cho em, không cho phép có lần sau.”

“Vậy em có thể ăn cơm chứ?” Bảo Châu cười ngẩng đầu hỏi hắn.

“Không phải em vừa nói không ăn sao? Phạt em không ăn cơm!” Xem cô lần sau còn dám tùy hứng như vậy nữa không! Chọc tới tên họ Cù kia, cũng không phải dễ đối phó.

“Vậy được ăn điểm tâm không?” Cô còn hình như có mấy hộp bánh bích quy chưa ăn.

“Không thể, bởi vì buổi tối chúng ta ăn mì.” Là không cho phép cô ăn cơm, chưa nói không để cho ăn mì. Tức giận là chuyện nhỏ, vợ bị đói mới là chuyện lớn, hắn bất quá hù dọa cô một chút mà thôi.

“Côn Sơn, anh thật tốt.” Bảo Châu bổ nhào qua người Côn Sơn ở trên mặt hôn một cái.

“Em còn có thứ rất tốt, anh muốn xem không?” Côn Sơn ôm cô ngồi trên đùi mình, một tay linh hoạt chui vào cổ áo của cô, cả ngày hôm nay phải lo lắng sợ hãi, hắn muốn an ủi chút, không quá đáng a?

Mặt Bảo Châu, thoáng chốc đỏ lên, vùi đầu trong ngực của hắn.

Côn Sơn vui vẻ định bỏ đi quần áo vướng bận trên người cô, lại cảm giác trong túi áo cô có vật nặng. Hướng bên trái túi sờ sờ, là súng: “Bảo Châu, sao em có súng?”

“Mộc Đầu cho đấy.”

“Tịch thu.” Côn Sơn tiện tay quăng súng lên mặt đất, đồ của tình địch, hắn đương nhiên phải tịch thu, chẳng lẽ lưu cho Bảo Châu làm kỷ niệm, nhìn vật nhớ người sao?

Hôn cái miệng nhỏ nhắn của Bảo Châu, đang muốn thoát quần áo của cô, đột nhiên sờ đến trong túi quần của cô giống như cũng có vật rất nặng, chẳng lẽ lại là một cây súng?

Côn Sơn thò tay sờ mó, vốn tùy ý liếc qua một cái, lại sợ đến trượt tay, thiếu chút nữa không nắm vững, thật vất vả ổn định, Côn Sơn vươn tay ở trên mông cô vỗ nhẹ hai cái: “Thành thật khai báo, lựu đạn này ở đâu ra? Cũng là Mộc Thường Khoan cho sao?”

“Của Thẩm đại ca đấy, cái này thật thú vị! Em ném nhẹ một cái, căn nhà lập tức biến mất.”

Côn Sơn nhất thời có một loại dự cảm rất xấu: “Em đã dùng qua rồi?”

Bảo Châu gật đầu: “Ừm!”

“Nổ cái gì?”

“Là căn nhà trên mảnh đất của cha, em rất uy phong nha!”

Côn Sơn nghĩ thầm xong đời, Cù thiếu là tên ác bá như vậy, nổ nhà của hắn, xem ra phải cẩn thận phần mộ tổ tiên nhà mình, nhưng Bảo Châu không hiểu chuyện, Côn Sơn cũng sợ dọa cô, nên lừa gạt cô: “Đúng, Bảo Châu nhà anh uy phong nhất!”

Nói xong, Côn Sơn đem lựu đạn cất thỏa đáng.

Vừa rồi có tà niệm gì, hiện tại một chút cũng không có, ủ rũ mặc quần áo chỉnh tề lại cho Bảo Châu và chính mình, nghĩ đến giữa trưa có lẽ cô không có ăn cơm, đã sớm đói bụng, mình cũng không ăn. Hết giận cũng hiểu được đói, lôi kéo Bảo Châu xuống lầu, đối với Thẩm mẹ nói: “Bà kêu phòng bếp làm chút bánh nướng ngon miệng đem ra, tôi với Bảo Châu đều đã đói bụng, nhớ làm thêm cải trắng Bảo Châu thích nhất.”

“Vâng.” Vốn thấy vẻ mặt Côn Sơn tức giận lôi kéo Bảo Châu lên lầu, Thẩm mẹ còn có mấy phần lo lắng, nghĩ hai người bọn họ có lẽ đã không có việc gì rồi, liền yên lòng, gật đầu đi phòng bếp phân phó.

Hai người vừa ngồi xuống, Thẩm Kỷ Lương đã tới, thấy Bảo Châu liền cực kỳ tức giận hỏi: “Lựu đạn của anh đâu rồi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status