Trấn hồn

Chương 97

“Khốn kiếp!” Chúc Hồng xoay người nhặt một hòn đá dưới đất lên, nữ xà yêu cũng không phải là em gái đáng yêu trắng mềm, lực tay rất đáng trông đợi, hơn nữa lại còn rất có năng khiếu ném đồ ổn định chính xác ngoan tuyệt vô cùng, hòn đá ầm một cái phang lên nắp sau của xe công vụ làm cho vỏ xe tróc một mảng sơn to rõ cực kì.

Triệu Vân Lan không đau lòng, càng không dừng xe lại.

Đúng lúc này, di động trong túi Chúc Hồng vang lên, cô mở máy ra thì thấy là một tin nhắn của Sở Thứ Chi, hắn nói: “Sếp Triệu bảo ta nói với cô là tiền phá hoại của công trừ vào tiền thưởng tháng này của cô, cô có thể ném thêm mấy hòn nữa, trừ hết tiền thưởng sẽ trừ lương, kiềm chế chút đi, đừng để đến lúc từ chức rồi không còn xu nào bỏ túi.”

Chúc Hồng vặn đến méo cả vỏ di động, sau đó hét lớn một tiếng: “Triệu Vân Lan, anh là đồ chết tiệt!”

Quách Trường Thành mặt như màu đất nhìn vị đồng sự đại nghịch bất đạo dám dĩ hạ phạm thượng này, trái tim bé nhỏ chịu kinh hách không nhỏ.

Chúc Hồng đỏ mắt quay đầu trừng cậu: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đi!”

Quách Trường Thành lút ca lút cút chạy theo sau cô.

Chúc Hồng nổi điên: “Cậu rốt cuộc có phải là đàn ông không thế, là đàn ông thì vào lái xe cho chị! Cậu gặp qua tên đàn ông nào để phụ nữ lái xe chưa hả???!”

Quách Trường Thành chớp chớp mắt, biết là cô ấy đang giận chó đánh mèo đây mà___lái xe có phải là vào nhà vệ sinh công cộng đâu, làm gì có cái quy củ phân biệt nam nữ cơ chứ, xét thấy Chúc Hồng trong lòng mình cũng không phải là người, Quách Trường Thành không quá sợ hãi, vì thế cậu thành thật nói: “Chị Chúc, kì thật chị không phải là nữ……”

Chúc Hồng mặt trầm như nước, thật giống như một con rắn mắt kính (1) vua sẽ lập tức cho người ta một kích trí mạng, cả lưỡi xẻ cũng sắp phun ra rồi, Quách Trường Thành bản năng cảm giác được nguy hiểm, không dám phóng nửa tiếng rắm chui tọt vào trong xe.

Nhưng chính cô lại không lên xe, mà đập cửa kính bên phó lái một cái rồi phất tay với Quách Trường Thành: “Cậu tự cút đi, chị muốn đi tìm Triệu Vân Lan.”

Quách Trường Thành từ đầu đến cuối chưa phát biểu được ý kiến nào ra hình ra dạng thì Chúc Hồng đã dứt khoát bỏ đi.

Đại Khánh và Sở Thứ Chi ngồi trên xe của Triệu Vân Lan kì thực cũng rất là thống khổ____bởi vì trên ghế phó lái có một vị đại thần xưa chẳng như nay, sau khi biết hắn là Trảm Hồn Sứ thì Thi Vương cũng thế mà mèo già cũng vậy, đều khó có thể tìm về trái tim bé nhỏ dám chọc ghẹo bất cứ ai trong quá khứ.

Trong không khí quỷ dị ấy, bọn họ vô cùng yên tĩnh chạy thẳng một đường đến cửa chính của tiểu trấn biệt thự.

Mấy chữ lớn “Tiểu trấn biệt thự nghỉ dưỡng Tuyền Thủy Loan” dựng thẳng trong khóm hoa thiết kế công phu theo hình thức phù điêu cẩm thạch, không biết là do chất gỗ hay là vì nguyên nhân thời tiết mà sắc chữ được khắc lại có cảm giác ảm đạm nói không nên lời.

Cổng vào có hai trạm an ninh, hai cổng vào đều chặn xe không cho đi qua, bên cạnh có máy soát thẻ tự động ra vào của người đến nghỉ dưỡng, nhưng mà không thấy sáng lên, dường như đã mất điện.

Triệu Vân Lan dừng xe ở cửa, lấy di động ra nhìn thoáng qua, tín hiệu đã chỉ còn một vạch như có như không, nháy lên một cái rồi hoàn toàn mất hẳn.

Cửa sổ của trạm an ninh không hiểu sao lại mở, trên bậu cửa có một gói chuyển phát nhanh nho nhỏ, bên cạnh đặt một cuốn sổ, trên sổ còn rơi một cây bút không đậy nắp.

Bất luận là cửa sổ hay là những thứ này, đều bị phủ một tầng bụi kì quái.

Triệu Vân Lan đeo bao tay lấy cuốn sổ xuống nhìn kĩ, y phát hiện ra đây là một cuốn ghi chép thu gửi chuyển phát nhanh, bảo vệ cửa nhận gói chuyển phát, đăng ký, sau đó đưa đến tay chủ nhân nó ở bên trong, người nhận còn phải kí tên một lần nữa.

Dòng cuối cùng vừa vặn là một ngày một đêm trước, đằng sau viết “10A, chủ nhà Lý tiên sinh, túi…..”

Chữ “túi” mới viết được một nửa, nét móc cuối cùng chưa kịp đưa xong đã lặng lẽ dừng lại.

Triệu Vân Lan cơ hồ nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia, bảo vệ lấy cái túi chuyển phát nhanh mà nhân viên chuyển phát lên qua cửa sổ, sau đó lấy hóa đơn đăng kí rồi từng nét từng nét viết thông tin của cái túi ấy, chữ “túi” mới viết được một nửa, xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà động tác của anh ta đột nhiên bị cắt đứt.

Bị cái gì cắt đứt?

Bây giờ đồ vẫn còn đây, mà người thì ở nơi nào?

Lúc này, Thẩm Nguy không biết xuống xe từ lúc nào cũng đi tới, đưa tay lấy lên một chút thứ bụi mỏng có màu sắc kì lạ trên cửa sổ.

Thẩm Nguy miết ngón tay, cẩn thận quan sát một chút, sau đó nhẹ nhàng nói với Triệu Vân Lan: “Thời gian rơi xuống không quá dài.”

Triệu Vân Lan quả thực muốn quỳ xuống dưới chân vị chuyên gia dấu vết có đôi mắt người này: “Thời gian rơi của bụi? Ngươi có thể nhìn ra cả cái này sao? Làm thế nào đấy?”

Thẩm Nguy phủi tay sạch sẽ: “Tro bụi khác ta nhìn không ra, nhưng đây là tro cốt vừa rơi xuống không lâu, còn rất mới, cá nhân ta cho là chưa vượt quá hai ba ngày.”

Triệu Vân Lan: “……”

Ngữ điệu của Thẩm Nguy cứ như đang nói “Sữa vừa vắt xong, còn rất mới” vậy.

Triệu Vân Lan ngây ngốc gấp cuốn sổ lại, tìm túi vật chứng đút vào tử tế, thấy vô cùng may mắn là mình đã đuổi nhóc Quách Trường Thành đi rồi, bằng không dọa đến thằng nhóc kia thì trăm phần trăm là sẽ bị cái đèn pin oan hồn của nó cho ăn chưởng mất thôi.

“Cơ mà ngươi vừa nói cái gì? Đây là tro cốt? Sao ta lại thấy không giống lắm nhỉ.” Triệu Vân Lan bất giác nghĩ tới thứ tro cốt người chết hỏa táng cho vào lọ nhỏ kia, nhất thời còn có thắc mắc.

Thẩm Nguy kiên nhẫn giải thích: “Không phải tro cốt bị thiêu, mà là ‘Nghiền xương thành tro’, ngươi hiểu không? Lúc ấy người kia có lẽ đang đứng đây, sau đó xác thịt trong nháy mắt sụp xuống, xương cốt vỡ thành bột mịn, mới rơi xuống trên cửa sổ.”

Sở Thứ Chi không biết lúc nào đã đến gần khó tin mà hỏi: “Thế máu thịt người đó đâu?”

“Tan biến.” Thẩm Nguy đẩy đẩy kính mắt, “Máu thịt không có khả năng chịu đựng như xương cốt, rất khó lưu lại tung tích.”

Sở Thứ Chi cẩn thận tổ chức ngôn từ một lúc: “Nghe ý tứ này thì, đại nhân hẳn là biết vì sao ở đây không người, phải không?”

Thẩm Nguy khách khí gật đầu, khiêm tốn lịch sự trả lời: “Ta không biết nhiều lắm, nhưng thứ này thì vừa hay lại thông hiểu ít nhiều.”

Sau đó trước ánh mắt của hai người một mèo, hắn dùng loại ngữ điệu không nhanh không chậm của một vị hiền giả phổ cập khoa học cổ văn mà nói: “Ở đại hoang, sau khi Cộng Công đánh ngã Bất Chu Sơn, trời sụp đất nứt, lúc Quỷ tộc dưới lòng đất xuất thế lần đầu tiên thì cả người lẫn vật trong mười dặm cũng giống như vậy, trong nháy mắt hóa thành bột phấn, trong trăm dặm không có nổi một ngọn cỏ.”

Hắn nâng tay chỉ xuống dưới bảng hiệu của tiểu trấn biệt thự, ở đó có một bồn hoa vẫn xanh tốt um tùm trong trời đông giá rét: “Cho nên hoa bên kia hẳn đều là giả.”

“Nhưng mà cả cái tiểu trấn biệt thự này không đến mười dặm,” Triệu Vân Lan chỉ ra, “Cổng lớn bên kia có hai cây tùng lớn, khẳng định là cũng không ở ngoài trăm dặm……”

“Là do cái kia.”

Bọn họ nhìn theo hướng Thẩm Nguy chỉ tới, chỉ thấy chỗ cổng vào của tiểu trấn có một vườn hoa nhỏ, vườn hoa chạy quanh bao lấy một khu nhà, khu nhà không phải có chung nóc mà lại phân thành những tầng cao thấp không đều phân tán quanh vườn hoa, giống như một bức bình phong tạo nên sự ẩn mật cho người bên trong.

“Hồ nước bên trong đó là hình đóa hoa, dòng nước kéo dài bốn phía vừa lúc nối liền mấy ngôi nhà kia lại.” Sở Thứ Chi bình thường chẳng coi ai ra gì, thái độ lúc này lại vô cùng nhún nhường, khiêm tốn hỏi, “Xin hỏi đại nhân, đó có phải là ngũ ngũ mai hoa trận?”

“Phải, Sở tiên sinh uyên bác — mai hoa trận là trận trấn trạch trừ tà giữ bình an,” Thẩm Nguy nói, “Cho nên âm khí bị trận ngăn ở bên trong, nhất thời không ra được, nhiều nhất chỉ ảnh hưởng đến một đoạn đường vào này thôi. Thế nhưng có thể bị trấn áp bởi một mai hoa trận cỏn con làm ẩu này, ta nghĩ Hậu Thổ đại phong hẳn là cũng không có chuyện gì, chỉ là không may ở đây thủng một cái lỗ nhỏ, có thể bổ khuyết được.”

Sở Thứ Chi và Đại Khánh không biết rõ Hậu Thổ đại phong rốt cuộc là thứ gì, nghe Thẩm Nguy nói chuyện thì cảm thấy cứ như là tuột cái nút với thắt cái nút mà thôi.

Triệu Vân Lan nhịn không được nhìn hắn một cái, Thẩm Nguy người này nhìn qua thì làm việc có chừng có mực, không vượt ra khỏi giới hạn một chút nào, thực tế thì chẳng có chỗ nào mà hắn không đi quá giới hạn.

Triệu Vân Lan lúc này hiểu được đại khái rồi____ Nếu Thẩm Nguy đã chiếm được thứ hắn muốn thì tâm tình sẽ rất là thoải mái, nói không chừng hắn hoàn toàn chẳng thèm để ý cái gì là Hậu Thổ đại phong, Triệu Vân Lan hoài nghi ngay cả sống chết của mình hắn cũng không quan tâm nữa.

“Trách không được Địa Phủ gây ra động tĩnh lớn như vậy, bây giờ chắc là loạn đến nghiêng trời rồi ha?” Thẩm Nguy bất giác nở nụ cười, thế nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy mình biểu hiện sự sung sướng khi người gặp họa trong lòng ra có vẻ hồn nhiên quá, có chút thất lễ, vì thế mà lập tức dừng cười mà ho nhẹ một tiếng, “Không có gì đáng ngại, đều theo sát ta.”

Sở Thứ Chi và Đại Khánh lập tức từ bỏ lão đại nhà bọn họ mà quay ngoắt sang ôm chặt đùi vị “phu nhân lãnh đạo” lai lịch cực lớn này.

Triệu Vân Lan ngược lại không nói gì, chỉ yên lặng đi theo. Trong lòng y mơ hồ nổi lên dự cảm không lành___mượn thọ, khi y giao chuyện này cho Lâm Tĩnh thì choáng váng hồ đồ, cũng không kịp cân nhắc kĩ, giờ đây nghĩ tới, không phải vừa vặn giống như vụ án Luân Hồi Quỹ ngày ấy sao?

Mà vấn đề là, Luân Hồi Quỹ…đang nằm trong tay Quỷ Diện.

Đại phong thế suy, có thể giam cầm đa số Quỷ tộc nhưng không giam nổi Quỷ Vương trăm ngàn năm, bây giờ bốn thứ thánh khí đã xuất hiện ba, tuy rằng trừ Luân Hồi Quỹ ra thì cái khác đều ở trong tay người bên mình, nhưng mà tứ trụ cũng giống như bốn chân, không nhất thiết phải nâng cả bốn lên, chỉ cần nhấc được hai cái là cơ bản có thể quăng cả đại phong đi rồi.

Ai mà biết được Trấn Hồn đăng thấy đầu không thấy đuôi kia là cái quái gì cơ chứ?

Đi vào theo đường dành cho người đi bộ bên cổng lớn, một cỗ tử khí nồng đậm làm cho người ta khó chịu khôn tả ập thẳng vào mặt, tuy rằng đi cùng Thẩm Nguy nhưng Đại Khánh vẫn như cũ nhịn không được mà dựng thẳng lông, Trấn Hồn tiên cuốn lấy cánh tay Triệu Vân Lan bò xuống dưới, lộ ra một đoạn đầu nhọn ở cổ tay y, tay bên kia còn lấy ra dao nhỏ vẫn đặt trong tay áo.

Tiểu trấn biệt thự Tuyền Thủy Loan trước mặt trong mắt Triệu Vân Lan kì thật càng giống một cái bẫy___video của Lâm Tĩnh cũng không quay cảnh hắn đi vào, lấy tính tình cẩn thận của Lâm Tĩnh, ở hoàn cảnh không ổn như vậy, hắn sẽ không tự tiện đi vào trong tình huống không liên hệ gì với tổng bộ.

Có cái đó đang lạc hướng…… bắt buộc hắn, khiến hắn chưa kịp bước vào khu vực này đã đánh mất ngũ quan lục cảm.

Cứ cho Lâm Tĩnh là đích hệ Đạt Ma cũng không ngăn được lệ khí phóng ra từ ngàn thước dưới Hoàng Tuyền khi đại phong rạn nứt, trực tiếp giết hắn chẳng lẽ không tiện hơn sao?

Lưu hắn lại, là để dẫn dụ ai vào?

Trấn Hồn lệnh hay là Thẩm Nguy?

Con đường nhỏ được người xây dựng dụng tâm phủ đầy vẻ hoang vắng, mỗi một căn phòng hình thù kì lạ đều trống rỗng quỷ dị, không có lấy một bóng người, hắc bào trên người Thẩm Nguy không biết đã huyễn hóa ra từ lúc nào, hắn đại khái đã đoán ra được điều gì, trong tay nắm chặt Trảm Hồn đao.

Tiếng bước chân của ba người một mèo trên mặt đất trở nên hết sức rõ ràng, tiếng vang truyền ra thật xa mang theo sự âm trầm nói không nên lời.

Ánh tà dương vốn dĩ đang phủ xuống khắp không gian, không biết bắt đầu từ lúc nào, vầng dương màu đỏ cam ấm áp đã biến thành đỏ quạch như máu khó mà miêu tả….tựa như dấu má hồng do chu sa đọng lại trên mặt người giấy trong tiệm quan tài, quỷ dị chết người.

Nó kéo bóng người trải dài trên mặt đất hắt xuống những bóng đen hình thù quái gở, đúng lúc ấy, Triệu Vân Lan đột nhiên duỗi chân đẩy mèo đen vẫn quấn bên người ra, đồng thời bước về phía trước một bước lớn, còn chưa xoay người đã quét dao găm về phía hậu tâm chính mình, một tiếng va làm cho người khác ghê răng vang lên, răng nanh của u súc chạm vào dao sắc của Triệu Vân Lan, u súc rụng mấy cái răng, trên dao cũng nứt ra một vết.

Lập tức, Triệu Vân Lan dùng một chân làm điểm tựa, đang muốn xoay lại chém cho quái vật kia thêm một dao thì trên mặt u súc lại đột nhiên lộ ra biểu cảm sợ hãi đến cùng cực, cả thân thể xấu xí tựa như một quả bóng bị rút cạn không khí hút chặt vào bàn tay Thẩm Nguy.

Vô số tiếng chuông đồng thời vang lên từ phía xa xa, trên con đường vốn sạch sẽ của khu biệt thự dâng lên một bức tường khói đen cao trên hai mét, mèo đen gào lên một tiếng nhảy lên vai Triệu Vân Lan, từ trong lòng đất có cánh tay lấp đầy mụn mủ thò ra bên ngoài!

U súc đã trèo lên nóc nhà tự lúc nào trông hệt như cương thi đột ngột xuất hiện sau diễn viên trong phim ảnh, nó nhảy vụt xuống, vươn móng vuốt cực đại chụp vào đầu Sở Thứ Chi, há miệng muốn cắn xuống. Cánh tay khô gầy của Sở Thứ Chi trong nháy mắt cứng rắn như đá, sau đó hung tàn đến bất thường đâm vào cổ họng u súc, u súc rút lui hai ba bước ngã lộn trên mặt đất, vẫn còn chưa kịp tắt thở thì đã có vô số Quỷ tộc hình thù còn kì quái hơn bâu lại, chỉ khoảnh khắc sau đã cắn nuốt nó đến xương cốt không còn.

Quỷ tộc ùn ùn bò ra từ lòng đất, xấu xí ghê tởm cực kì.

Khóe mắt Thẩm Nguy giật nảy, chính hắn thoát thai từ Quỷ tộc, có mối thống hận thâm căn cố đế với lũ đồng tộc này, hơn nữa…… bọn chúng còn dám ngang nhiên xuất hiện trước mắt Triệu Vân Lan.

Choang một tiếng, Trảm Hồn đao ra khỏi vỏ, Triệu Vân Lan thoáng liếc thấy: “Thẩm Nguy chậm đã, đây không phải……”

Thế nhưng đã không còn kịp nữa, thân Trảm Hồn đao dài ra mấy thước quét ngang ra ngoài như bẻ cành khô, vô số Quỷ tộc chỉ trong chớp mắt đã tiêu tán dưới đao của hắn, Thẩm Nguy thần sắc băng lãnh, tiếp tục đè cổ tay, lưỡi đao mang theo sức ép như ngàn quân sắc bén không đỡ nổi, khói đen dày mấy thước ở nơi này bị một đao của hắn chém mở, ào ạt tan biến trăm ngàn vạn mảnh, sau đó đao quang rơi xuống mặt đất lưu lại một vết nứt hàng chục mét dài, tiếng kêu thảm thiết không phải của con người vang vọng đến tận trời, ánh mắt sắc bén của người đàn ông nhìn vào vết nứt: “Lăn ra đây.”

Hắn ra tay cực nhanh, lực phá hoại kinh người, cho đến lúc này, Triệu Vân Lan lúc đầu chỉ cách hắn có năm bước cuối cùng mới giữ chặt được cánh tay hắn mà nói nốt câu đang nói dở ban nãy: “Đây không phải là đại phong bị nứt, ta hoài nghi nó là Âm Binh Trảm thay hình đổi dạng thôi, ngươi đừng làm bừa!”

Tiếng cười bén nhọn đột nhiên vang lên, từ bốn phương tám hướng xung quanh tụ lại: “Đúng vậy, đáng tiếc đầu óc và cái miệng của lệnh chủ không nhanh bằng đao của Trảm Hồn Sứ đại nhân rồi.”

Mặt đất bị Thẩm Nguy bổ ra vỡ sang hai bên, Thẩm Nguy một tay kéo Triệu Vân Lan vào lòng, mà Sở Thứ Chi và mèo đen Đại Khánh kẹt lại bên kia, vết nứt càng lúc càng lớn như thể đất rộng đều đang nghiêng ngả, chỉ trong nháy mắt, hai bên đã không ai thấy ai nữa.

Thẩm Nguy đột nhiên thét lớn một tiếng, cánh tay vẫn gắt gao ôm Triệu Vân Lan như bị thứ gì mạnh mẽ kéo ra, một luồng khí đen đặc giống như thứ mạng nhện dính dấp đang cuốn lấy cánh tay của hắn.

_____________________________

(1) rắn mắt kính: chính là rắn hổ mang bành hay hổ mang chúa, là một trong những loài rắn độc nguy hiểm nhất thế giới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status