Tranh bá Thiên hạ

Chương 103-2: Bệ hạ giá lâm (2)

Phương Giải với tròng mắt đỏ thẫm giống như một con trâu điên, ở trong Họa Địa Vi Lao bước đi từng bước một. Hắn lách qua những binh lính biên quân bị đình trụ, đi lên thang lầu. Nện bước tuy rằng không nhanh, nhưng mỗi bước đều kiên cố vững chắc. Khi hắn đi lên lầu hai, Hầu Văn Cực nhìn hắn thậm chí còn có một loại kích động vỗ tay khích lệ!

Mà trên mái nhà Kim Khách Trai đối diện với Khách Thắng Cư, lão già què ẩn thân ở đỉnh phòng ánh mắt đăm đăm. Lão không thấy rõ bộ dạng của Phương Giải, nhưng lão có thể cảm thụ được loại ý chí chiến đấu không muốn khuất phục này của Phương Giải. Mà loại ý chí chiến đấu này, dường như càng ngày càng trở nên cuồng bạo bất an.

Lão già què nhìn đối diện, sắc mặt ngưng trọng.Đi đến cửa Khách Thắng Cư, Trác Bố Y không kìm nổi quay đầu lại nhìn thoáng qua đỉnh Kim Khách Trai, nhưng y không có chút tỏ vẻ gì, chỉ hơi chút dừng lại một lát rồi bước nhanh đi vào cửa chính Khách Thắng Cư. Sau khi vào cửa, Phương Giải đã đứng ở lầu hai. Mà thiếu niên lang hai mắt đỏ thẫm này thoáng dừng bước chân lại một chút sau đó lựa chọn tiếp tục đi lên trước.

Ngay khi tất cả mọi người cho là hắn cuối cùng sẽ đi đến bên nam tử áo gấm kia, bước chân Phương Giải lại lại một lần nữa ngừng lại.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Mạc Tẩy Đao, sau đó chậm rãi vươn thủ, gỡ bàn tay đang nắm lấy yết hầu của Vương Định xuống, động tác rất chậm. Không ai có thể thấy, cánh tay trong y phục của Phương Giải đã hiện ra một màu đỏ nhạt quỷ dị, giống như huyết dịch dưới da hắn đang cuồn cuộn, bất cứ lúc nào có thể làm nứt vỡ da của hắn ào ào tràn ra.Hầu Văn Cực ngẩn ra, Trác Bố Y cả kinh.

Lúc này, thiếu niên kia muốn chính là ngăn hành động giết người của Mạc Tẩy Đao?

Một giây sau, Trác Bố Y đã đến lầu hai, giơ tay ngăn ở trước mặt Phương Giải. Mà lực chú ý của Phương Giải bị y thu hút, con ngươi đỏ thẫm chậm rãi quay sang chăm chú nhìn vào mặt Trác Bố Y.

Hắn buông thủ đang nắm cánh tay Mạc Tẩy Đao, đột nhiên một quyền không hề có đạo lý đánh vào mặt Trác Bố Y!

Ánh mắt Hầu Văn Cực sáng ngời, thân hình Trác Bố Y chợt lóe.Trác Bố Y đưa tay kéo cánh tay Phương Giải một chút, một quyền này của Phương Giải bị lệch đi, đụng thật mạnh vào một cây cột, "ầm" một tiếng, cây cột dầu gỗ thông cứng rắn bị một quyền này trực tiếp quét một bên. Cây cột thô to giống như bị quái vật gì đó cắn một miếng, khuyết mất một khối lớn.

Ngay lúc vụn gỗ bay tán loạn, Trác Bố Y điểm mười tám lần liên tục trước ngực Phương Giải.

Động tác nhanh đến không thể tin nổi, mười tám lần dường như chỉ điểm thủ một lần.Thân thể của Phương Giải thật sự không thể nào cử động được nữa. Nếu như nói dụng ý của Trác Bố Y là bày ra Họa Địa Vi Lao tại Khách Thắng Cư, như vậy lần này y ra tay, là Họa Địa Vi Lao rất nhỏ trên thân thể của Phương Giải. So sánh với Họa Địa Vi Lao khống chế được tất cả biên quân thì thủ đoạn nhằm vào trên thân thể của Phương Giải thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng tác dụng lại càng mạnh.

Sắc mặt của lão già què trốn ở đỉnh nhà đối diện với Khách Thắng Cư hòa hoãn xuống, thân mình mở ra rồi biến mất không thấy gì nữa.

Mà khi lão mới đi một lát, một lão giả mặc áo gấm màu xanh nhạt liền xuất hiện tại vị trí của lão già què. Lão giả này thoạt nhìn trên dưới năm mươi tuổi, thân mình giống như tiêu thương, toàn thân toát lên khí tức lạnh lùng cao ngạo. Lão đứng trên nóc nhà khẽ nhíu mày, nhìn bốn phía không kìm nổi thở dài tiếc nuối.- Đêm đó ngươi cướp đi nữ tử kia trong tay ra, vì sao hôm nay lại không dám đối mặt với ta lần nữa?

Lão giả khẽ tự nói một câu, lập tức đem tầm mắt nhìn về Khách Thắng Cư phía đối diện.

Hầu Văn Cực hứng thú nhìn Trác Bố Y một cái, sau đó cười cười nói:

- Dường như ngươi khá quan tâm tới thiếu niên này nhỉ.

- Hứng thú của ông với thiếu niên này cũng không ít đâu.

Trác Bố Y thản nhiên trả lời một câu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào con ngươi đỏ thẫm của Phương Giải. Phương Giải bị đình trụ vẫn giãy dụa theo bản năng, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi trói buộc. Sau đó, hắn bỗng rên lên một tiếng,màu đỏ trong con ngươi thối lui như thủy triều không thấy tung tích, thân mình không ngờ không bị khống chế dường như co giật vài cái.

Trác Bố Y ra tay cởi bỏ Họa Địa Vi Lao trên người hắn, thân mình Phương Giải lập tức mềm nhũn ngã xuống. Sắc mặt thiếu niên trắng bệch như tuyết, sau một tiếng kêu thảm lập tức co giật kịch liệt. Hắn ôm bụng lăn lộn qua lại, sau một lát thân mình ngừng lại ngất xỉu.

Trác Bố Y ngồi xổm xuống, nhìn nhìn Phương Giải lập tức mày nhíu lại.

Y vỗ tay thành tiếng, sau một tiếng vỗ giòn vang, tĩnh lặng trong căn phòng được cởi bỏ, những tiếng động vang lên liên tiếp, cũng không biết có bao nhiêu người mất đi trọng tâm ngã xuống đất, chỉ là không bị vỡ thành từng mảnh đầy đất như Phương Giải từng nghĩ.Trong lúc hỗn loạn, Vương Định còn chưa kịp ổn định thân mình, bỗng nhiên thấy hoa mắt, một đạo tàn ảnh hiện ra ngay trước mắt gã, tay quất mạnh vào mặt gã. Ầm một tiếng, thân hình của Vương Định như đạn pháo thẳng tắp bay ra ngoài, đụng vào một cái bàn trong đại sảnh lầu một của Khách Thắng Cư, nháy mắt làm cái bàn kia vỡ bay tứ phía.

Khi mọi người đang kinh ngạc không hiểu, bên ngoài đường cái bỗng vang lên tiếng truyền to.

- Bệ hạ giá lâm!

Một bạt tai đánh bay Vương Định từ lầu hai xuống không phải là Mạc Tẩy Đao mà là Hầu Văn Cực. Người bên ngoài thậm chí không thấy rõ ràng ông ta tới trước người Vương Định như nào, nâng tay như nào, đánh Vương Định bay ra ngoài nhưđạn pháo như nào. Mà trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, một tiếng hô to trên đường cái càng làm cho mọi người rúng động luống cuống chân tay.

- Bệ hạ giá lâm!

Hôm nay ở Khách Thắng Cư đối với mọi người mà nói, tâm vốn bình tĩnh đã hơn một lần bị tấn công.

Có không ít biên quân và thực khách mất trọng tâm ngã xuống đất, còn chưa kịp đứng lên thì nghe được bốn chữ "Bệ hạ giá lâm" này, không hề nghi ngờ còn khiến lòng người run sợ hơn so với tiếng sét đánh kinh thiên. Thiên Hữu Hoàng đế mười một năm qua, đây lần đầu tiên xuất hiện trong khoảnh cách gần như thế trước mặt đám dân chúng. So với phụ hoàng của ông ta, Dương Dịch quả thực khiêm tốn làm cho người ta thổn thức cảm thán. Lúc Tiên hoàng còn tại vị, rất thích cải trang vihành, cũng thường xuyên mang theo văn võ bá quan đi thị sát các nơi Trường An, thỉnh thoảng lại xuất hiện trong tầm mắt của dân chúng.

Mà Dương Dịch, đăng cơ mười một năm nay rất ít ra khỏi cửa cung.

Lần này Hoàng đế đột ngột xuất hiện, cũng không có đại đội nhân mã đi theo, bên người chỉ mang theo mấy chục thị vệ, so với nhóm quý nhân thế gia đại hộ thì dường như còn đơn giản hơn. Hoàng đế được xưng là ôn hòa khiêm tốn nhất Đại Tùy từ trước đến nay, theo điểm này cũng có thể nhìn ra tính tình của Hoàng đế. Mà trong những tùy tùng này, có ba người dường như địa vị không tầm thường. Tuy rằng theo sát bên người Hoàng đế chỉ có ba người này, nhưng bất kể nhìn từ góc độ nào, bọn họ đều có thể bảo vệ được Hoàng đế.

Đi trước mặt Hoàng đế chính là La Úy Nhiên mặc trang phục Phi Ngư Bào, bênphải chính là Hồng Bào Đại Thần Quan của Đạo Tông, mà đi phía sau Hoàng đế là Ngự thư phòng Bỉnh bút Thái giám Tô Bất Uy.

Ba người này, thật giống như ba mặt tường.

Đây là ba người thấy được, mà trên nóc nhà Kim Khách Trai đối diện Khách Thắng Cư, còn có một vị lão giả mặc áo gấm màu xanh nhạt, vẫn đứng nơi đó, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo nhìn dân chúng đi qua đi lại trên đường.

Trấn Phủ Sứ Tình Nha Hầu Văn Cực ra một bạt tai đánh bay Vương Định, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh đã xuất hiện ở ngoài cửa. Cơ hồ cùng đồng thời, Trác Bố Y cũng từ lầu hai lướt xuống ra Khách Thắng Cư. Hai người một trái một phải đứng ở cửa, đồng thời khom mình thi lễ:

- Khấu kiến Bệ hạ!Hoàng đế Thiên Hữu Đại Tùy Dương Dịch chậm rãi đi đến trước cửa lớn Khách Thắng Cư, khoát tay ra hiệu Hầu Văn Cực và Trác Bố Y đứng lên. Ông ta ngẩng đầu nhìn biển hiệu của Khách Thắng Cư, sau đó khẽ cười nói:

- Tiên đế đã từng nói, thịt cua thịt viên của Khách Thắng Cư còn ngon hơn Ngự thiện phòng làm, mỗi khi nhớ đến trẫm đều muốn lén chạy đến đây nếm thử một chút, nhưng vì chính vụ quấn thân, đúng là vẫn không được nếm.

Ông chủ Khách Thắng Cư quỳ ở sát cửa nghe vậy vô cùng bất ngờ vui mừng, nhưng lại không dám ngẩng đầu.

- Thảo dân Lý An, khấu kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Ông ta dập mạnh đầu trên đất.Hoàng đến đi đến bên ông ta, cúi người nâng Lý An dậy, nói:

- Trẫm tới đột ngột, thật ra khiến các ngươi không được tự nhiên rồi. Toàn bộ đứng lên đi, nếu quấy nhiễu sự thanh tĩnh của dân chúng, trong lòng trẫm cũng sẽ bất an.

Ông ta nhìn thoáng qua Hầu Văn Cực, lại nhìn Trác Bố Y.

- Hầu Văn Cực, sao không ai nói cho trẫm biết khanh cũng ở đây?

Hoàng đế bình thản hỏi một câu, nhưng trong lòng Hầu Văn Cực lại cực kỳ căng thẳng. Ông ta bí mật gặp La Văn tại Khách Thắng Cư, chuyện này đám người La Úy Nhiên cũng không biết, thậm chí ngay cả Trác Bố Y ông ta cũng gạt. Duy nhất biết việc này là Thần Nhãn Lưu Độc Tú. Nhưng ngay cả Lưu Độc Tú cũng không biết vì sao Trác Bố Y lại đột nhiên xuất hiện. Lúc gã điều động một đoàn thị vệ vẫn chưa nóiqua Trác Bố Y. Điều động Phi Ngư Bào vốn là trong phạm vi quyền hạn chức trách của gã.

Nhưng Trác Bố Y đến, dường như sớm đã biết Khách Thắng Cư sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status